Chương 3: Khách không mời
Vùng không gian xung quanh Phù Dung Đảo ánh lên màu đỏ của lửa lớn, vài vùng biển gần bờ thậm chí còn sôi sùng sục lên. Bờ biển đầy xác động vật trôi dạt vào, đều là chút tôm cá bị đun chín tới thơm phức.
Gió nóng thổi bay chút lửa tàn sót lại, mặt đất cháy đen lộ rõ dưới ánh mặt trời, giữa đám tro đen, một thân ảnh vàng rực vẫn hiên ngang đứng vững. Bối Giáp Thử nhìn qua thì không b·ị t·hương tật gì nặng sau cú t·ấn c·ông như trời giáng của Mộc Hy nhưng chỉ cần nhìn kỹ liền thấy mắt nó tối sầm, da nứt nẻ như mạng nhện, miệng còn không ngừng chảy ra từng sợi chỉ máu, nó đã b·ị t·hương rất nặng.
Tung ra một một chiêu cực mạnh, tình trang Mộc Hy cũng không tốt lắm. Pháp lực tiêu hao quá độ làm mặt hắn trắng đi, ánh mắt càng thêm đục ngầu, thậm chí đôi chân dẫm vào hư không cũng có chút chệch choạng.
“ Lúc trẻ ta có thể một hơi đánh ra mười chiêu như thế này! Khụ...khụ...” Bất giác ho khan, trong chốc lát Mộc Hy như thoát khỏi trận chiến, trở về những ngày xa xưa kia.
Bối Giáp Thử đã biết sợ, cảm giác nội tạng sắp bị nấu chín làm nó hoảng loạn đến khó ngừng. Rồi cơ thể nó cứng lại, toàn thân yêu lực điên cuồng xoáy vào nhau, xúc nén đến cùng cực, cảm nhận c·ái c·hết đang tới gần, nó sắp tung ra thần thông bảo mệnh.
Gọi về Tiên Hảo Kiếm, Mộc Hy từ trong túi trữ vật lấy ra một viên Hồi Linh Đan rồi ăn vào. Đang khi định bồi thêm một chiêu đem yêu thử chém c·hết, chợt lông tơ toàn thân hắn dựng đứng lên, nguy hiểm đang tới gần.
Đầu Bối Giáp Thử có mọc ba chiếc sừng lớn như cánh tay người, vốn chúng màu vàng nhạt nhưng không hiểu sao bỗng chốc lại trở nên đỏ rực như máu. Không cho Mộc Hy cơ hội suy nghĩ, ba chiếc sừng thình lình bay khỏi đầu yêu thú, hóa thành mấy sợi chỉ đỏ phóng thẳng tới Mộc Hy.
Tất cả nói thì lâu nhưng thực chất chỉ xảy ra trong khoảnh khắc. Mộc Hy vừa chớp mắt một cái chợt thấy ba chấm đỏ không ngừng phóng đại, bên rai truyền tới tiếng không khí bị cắt xuyên.
Con Bối Giáp Thử này chỉ sợ không đơn giản là nhị sai sơ kỳ như vậy, thần thông nó rõ ràng mạnh hơn cảnh giới rất nhiều, cũng không biết đã gặp cơ duyên gì. Trả giá lớn bằng ba chiếc sừng đã rèn luyện nhiều năm, một kích này của nó đã có thể sáng ngang với trúc cơ trung kỳ toàn lực ra tay.
Trăm chinh bách chiến, tình huống nào Mộc Hy chưa trải qua? Đối mặt với nguy hiểm cận kề, cơ thể hắn gần như tự động phản ứng lại. Chớp mắt, hắn một mạch kích hoạt toàn bộ phòng thủ phù lục đen theo, lập tức mười mấy vòng sáng đủ loại màu sắc hiện ra bao bọc lấy Mộc Hy.
Chưa kịp nhìn xem kết quả thế nào, Mộc Hy lại cắn răng phun ra mấy ngụm tiên huyết, máu tươi cũng không như bình thường tí tách rơi xuống mà cuộn tròn lại với nhau rồi biến thành một tấm khiên đỏ rực. Môn bí thuật hóa máu thành khiên này gọi là Tụ Huyết thuật, là một môn bí thuật vô cùng lợi hại, năng lực phòng thủ tất nhiên cũng là miễn chê.
Ba chiếc sừng đúng lúc này đánh tới.
Ầm.................Ầm.............Ầm..........!
Ba t·iếng n·ổ nối đuôi nhau vang khắp vùng trời, tất cả chỉ còn một mảnh chói lóa.
Mây trắng rách toạc, biển xanh vỡ toang. Uy lực cú v·a c·hạm quá lớn, mặt đất chớp cái đã bị cạo mất một tầng xây hoắm.
Ầm..m...ầm..!
Một chuỗi những âm thanh nhỏ hơn tiếp tục vang vọng. Mộc Hy như quả bóng da bị đá bay, đâm sầm vào ngọn núi đá.
Vách đá cheo leo. Sau lớp dây leo cháy rụi có thể thấy một cái hố sâu hoắm.
Bỗng nhiên một bàn tay nhăn nheo bám chặt vào miệng hố, thình lình một người phóng ra như bay khỏi đó rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Phun ra đất đá lẫn máu tươi trong miệng, Mộc Hy dõi mắt nhìn bãi chiến trường. Trúc Cơ tu sĩ liều mạng chiến đấu không phải trò đùa, diện tích khoảng 1 km vuông xung quanh hắn đã biến thành bình địa. Đừng nói là cỏ cây, nơi này còn không tồn tại nổi một tảng đá hơi lớn, mặt đất xám đen chỉ rải rác đầy đá vụn. Con Bối Giáp Thử kia cũng không thấy đâu, hẳn đã nhân lúc hỗn loạn chạy ra biển.
“ Chạy? Nằm mơ!” Toàn lực phóng ra thần thức, Mộc Hy rất nhanh phát hiện con Bối Giáp Thử kia đang chật vật ngụp lặn dưới biển, cố gắng bơi đi. Cười lạnh, hắn hóa thành một tia sáng đỏ rực phóng về phía chân trời xanh nhạt.
Góc đông nam Phù Dung Đảo, một màn sáng hình bán cầu úp trên mặt đất, bên trong là mất khu kiến trúc to lớn. Phàm nhân trên đảo sớm đã được chuyển đi, bên trong màn sáng cũng chỉ đứng lấy mười mấy tu tiên giả, chỉ là những tiên nhân ngày ngày cao cao tại thượng này lúc này đang vô thức run rẩy.
“ Cũng may tộc trưởng chiến đấu ở ngoài xa, nếu không....” Một thiếu nữ trẻ tuổi nhìn mặt đất ngoài xa xám đen, trũng xuống thì sợ hãi không thôi, vuốt ngực than thở.
“ Tộc trưởng Mộc Gia bây giờ là Mộc Hổ đệ, ngươi ăn nói cho cẩn thận.” Mộc Tinh cũng là một mặt trắng xám, hét. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, vốn đã nhiều lần nghe nói chiến lực của trúc cơ tu sĩ vô cùng khủng bố, núi cao cũng có thể dễ dàng đánh bằng, vốn có chút không tin nhưng sau khi nhìn thấy Mộc Hy cùng Bối Giáp Thử chiến đấy thì hắn mới biết mấy lời kia còn có phần khiêm tốn. Một trúc cơ sơ kỳ đã già còn như vậy, trúc cơ trung, hậu kỳ thì sẽ kinh khủng thế nào? Thậm chí cao hơn, kim đan, nguyên anh? Không dám tưởng tượng.
Mộc Hổ một bên cũng không nói gì! Chỉ chăm chăm nhìn bãi chiến trường trước mắt. Đây chính là quyền năng của trúc cơ tu sĩ a, bây giờ hắn đã là tộc trưởng, sớm thôi, hắn sẽ nắm thứ sức mạnh này trong tay.
...
Một tia sáng đỏ tươi vạch phá mặt biển, dùng thứ tốc độ nhanh như chớp giật lao về phía trước. Bên trong tia sáng, Mộc Hy vẫn thờ ơ như mọi khi, đôi mắt đục quáng nhìn xuống biển, thần thức của hắn đang rà soát từng tấc không gian xung quanh, cố gắng tìm kiếm dấu vết Bối Giáp Thử để lại. Đầu súc sinh kia không ngờ còn chạy rất nhanh, Mộc Hy mới lơ là một chút đã mất dấu nó.
Lại nói tới thần thức, đây là một thứ kỳ diệu và khó hiệu. Thần thức là thực thể hóa của ý chí, là tinh, khí, thần hòa quyện mà nên. Rõ ràng tồn tại ở đó nhưng chúng tu sĩ lại không thể nhìn thấy hay chạm vào nó, ngược lại, bọn hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện hữu của thần thức.
Nếu ví pháp lực là lưỡi kiếm thì thần thức là chuôi kiếm, cả hai kết hợp với nhau tạo nên chiến lực siêu phàm của tu tiên giả. Công dụng của thần thức rất nhiều, thăm dò xung quanh, điều khiển pháp khí, luyện công,...
Ngay lúc này đây, Mộc Hy đang dùng thần thức của mình quét qua quét lại vùng biển dưới chân, hắn có thể “thấy” rõ từng hạt bụi mỗi nơi thần thức của hắn quét qua.
Không mất bao lâu, ở nơi xa nhất thần thức có thể với tới, Mộc Hy “thấy” một con chuột quá quá cỡ đang dùng bốn chi ngắn đủn bơi đi, đây chính là mục tiêu của hắn, nhị giai bối giáp thử.
Không ngờ tốc độ của súc sinh này thật không chậm, cứ đà này Mộc Hy sớm muộn cũng sẽ mất dấu. Trầm ngâm một chút, hắn lấy ra một viên đan dược đỏ tươi rồi không chút do dự nuốt vào.
Bỗng nhiên, ánh sáng đỏ quanh người Mộc Hy sáng lên mấy lần, tốc độ của hắn theo đó cũng nhanh hơn gấp bội.
Viên đan dược này gọi là Bôi Huyết Đan, có thể gia tăng cường độ pháp lực trong thời gian ngắn, đổi lại Mộc Hy sẽ đánh mất vài tuần ôn dưỡng cùng vài ngày tuổi thọ.
Một lão già chỉ còn vài tháng để sống như hắn vốn không cần cố sức liều mạng bắt một con yêu thú như vậy, dù sao thì c·hết là hết, ai còn quan tâm xem khu mỏ có bị quấy phá hay không. Chỉ là hắn họ Mộc, gia tộc đã nuôi dưỡng hắn từ một đứa nhỏ đói ăn tới trúc cơ cao thủ và con Bối Giáp Thử kia cần phải c·hết để gia tộc có thể hoạt động ổn định, thế là đủ.
Theo lý mà nói một khi Mộc Hy c·hết, Mộc gia mất đi trúc cơ tu sĩ duy nhất thì Phù Dung đảo cũng sẽ bị thế lực khác c·ướp mất, mỏ khoảng trên đảo tự nhiên cũng đổi chủ. Chỉ là đừng nghĩ vài tháng sau, khi Mộc Hy c·hết, hầm mỏ sẽ đổi chủ lập tức đổi chủ. Chuyện hắn sắp c·hết chỉ có Mộc Hổ biết mà thôi, chỉ cần bọn hậu bối làm tốt, gia tộc sẽ dựa vào cái danh trúc cơ của hắn mà yên ổn thêm vài năm nữa. Dù sao tuổi thọ trúc cơ lên tới 200 năm, bế quan một chuyến liền mất mấy năm cũng không phải chuyện lạ, Mộc Hy không xuất hiện 1, 2 năm cũng sẽ không dẫn tới nghi ngờ gì.
Tốc độ nhanh hơn gấp đôi, rất nhanh Mộc Hy đã thấy Bối Giáp Thử trong mắt. Chỉ thấy nơi chân trời, một con chuột đang bơi là là mặt nước, dùng bốn chân mọc màng mỏng như chân vịt, tốc độ của nó chẳng khác nào cá biển.
Yêu thử cảm nhận được Mộc Hy ở phía sau, hoảng sợ la hét, chỉ tiếc nó dù cố gắng thế nào thì khoảng cách giữa hai bên vẫn không ngừng rút ngắn.
Tiếp cận đối phương trong vòng 1000m, Mộc Hy thở một hơi thật sâu, hai tay tạo nên những pháp chú kỳ quái, rì rầm trong miệng những âm tiết khó hiểu.
Không gian có chút vặn vẹo, một bàn tay cực lớn tạo thành từ lửa trống rỗng xuất hiện trên đầu Bối Giáp Thử, dùng khí thể thiên quân vạn mã, nó chụp thẳng vào con chuột ướt sũng.
Thiên Hỏa Lạt Ma thủ! Một đạo hỏa thuộc tính pháp thuật vô cùng lợi hại.
Biển cả sôi lên rồi lom xuống một mảng lớn, đang khi chuột yêu tưởng chừng sẽ biến thành chuột nướng, một cơn gió xanh bất chợt thổi qua, bàn tay khổng lồ theo đó cũng mất tăm.
Nhìn thấy cảnh này, lần đầu tiên đôi lông mày dài ngoằng của Mộc Hy nhăn lại, nhìn về phía hư không, hắn chầm chầm nói khẽ: “ Không biết vị đạo hữu nào đại giá quang lâm? Lén lén lút lút thật không phải chính nhân quân tử nên làm.”