Chương 27: Đắc thủ
Nước biển cuộn trào từng cơn, rít lên từng đợt.
Ba bóng đen đan xen v·a c·hạm, cường quang tung toé khắp lòng đại dương.
Mộc Hy trừng mắt, pháp lực trong cơ thể như ngựa hoang lao nhanh, chỉ chờ một cơ hội thôi hắn sẽ lập tức bày ra Ngũ Hành Điên Đảo trận đem Tam Mao Điểu vây khốn.
Ngô Minh cùng Bích Tử nhìn nhau gật đầu, không bàn mà hợp cùng lúc tung ra thần thông mạnh nhất.
Sấm sét chập chờn như thiên nộ, Ngô Minh hai mắt ngang dọc tia sét, tay phải dùng sức đánh ra một chưởng. Sóng biển dập dờn, một bàn tay dệt từ sấm sét trống rỗng xuất hiện, như lão hổ vồ dê mà đánh thẳng tới Tam Mao Điểu.
Bên cạnh, Bích Tử không chịu thua kém, há miệng ếch ộp một tiếng, đầu hắn liền mọc ra một đoá hoa sen nở rộ. Không chờ Tam Mao Điểu làm ra ứng đối, đoá hoa sen khẽ run rẩy rồi bắn ra một tia sáng xanh chậm chói mắt.
Bàn tay sét cùng tia sáng xanh một trước một sau đánh tới, uy lực cả hai đều là nhất đẳng, Tam Mao Điểu không thể không rụt cổ bỏ chạy.
Tất nhiên cơ thể máu thịt muốn chạy nhanh hơn pháp thuật là không thể nào! Vừa vỗ cánh bơi ra xa, con hải thú chim không ra chim cá không ra cá này vừa kích hoạt bản mệnh thần thông của mình.
Lòng biển rầm rì từng cơn, ba sợi bản mệnh linh vũ trên đầu Tam Mao Điểu nhẹ nhàng đung đưa. Một loạt khí tức thần thành lan tỏa bốn phía, ba sợ bản mệnh linh vũ lóe lên một cái rồi phân biệt phóng ra một cây thương lửa phừng phực, một cây kiếm vàng kim chói loá cùng một con rồng nước.
Trầm đục một tiếng, bàn tay sét, tia sáng xanh ầm ầm đâm vào ba đạo pháp thuật của Tam Mao Điểu.
Yên ắng...............
ẦM.....MMMM........ẦM......................!
Nước biển thi nhau chảy ngược, ánh sáng chói mắt đến cùng cực thi nhau rọi khắp.
Trên mặt biển, từng đàn hải âu hoảng sợ bay đi, mặt biển cuồn cuộn từng cơn xoáy nước.
Ngô Mình cùng Bích Tử như quả bóng da bị người đá, ầm ầm đâm vào rạn sang hô sau lưng. Thảm nhất là Bích Tử, tên cóc lắm lời này vậy mà bị phản chấn làm cho chân trước gãy gập, mặt mũi trắng toát như giấy.
Bỗng nhiên, từng đám mây ngũ sắc không biết từ đâu nối đuôi hiện ra, chúng xoáy lại với nhau rồi hợp nhất thành một đám mây ngũ sắc hình cầu lớn cả trăm m.
Mây ngũ sắc cuồn cuộn từng đạo linh văn vàng kim chói mắt, như chậm như nhanh, như mềm như cứng, đây chính là Ngũ Hành Điên Đảo trận.
Bên trên đám mây khổng lồ, Mộc Hy nhẹ nhàng lơ lửng, trước mặt hắn, mâm bạc cùng ba cây trận kỳ như truy tinh đuổi nguyệt, không ngừng đan xem di động.
Nhân cơ hội đang khi Tam Mao Điểu đầu choáng mắt hoa, Mộc Hy liên tục chỉ tay vào mâm bạc trước mắt, đám mây ngũ sắc hình cầu liền ầm ầm lao thẳng tới Tam Mao Điểu, khí thế như vạn mã lao nhanh.
Chẳng ngờ đang khi tưởng chừng đám mây ngũ sắc đã nuốt gọn được Tam Mao Điểu thì con vật mở toang hai mắt, cánh chân vùng vẫy, thông qua chân tơ kẽ tóc thoát khỏi Ngũ Hành Điên Đảo trận.
“ Nào có chuyện đó!” Thấp giọng thì thầm, Mộc Hy một mạch ném ra 20 tờ hoả cầu phù.
Hỏa cầu phù, nhất giai hạ phẩm linh phù, có thể phóng ra cầu lửa đả thương địch, bên trong phường thị bán 3 hạ phẩm linh thạch một tờ, uy lực chẳng ra làm sao cho nên chỉ được dùng để thăm dò đối thủ là chủ yếu.
Đùng....Đùng.....Đùng......
Toàn bộ hỏa cầu phù nổ tung, hóa thành những q·uả c·ầu l·ửa lớn chỉ bằng nắm tay, màu vỏ quýt. Tại nơi đáy biển lạnh lẽo, cầu lửa lập lòe như tuỳ thời sẽ tắt, xem ra đừng nói cầm chân Tam Mao Điểu, số cầu lửa này muốn chạm tới con Hải Thú cũng khó.
Mộc Hy tất nhiên thừa biết nếu chỉ đơn giản là ném ra 20 tờ hoả cầu phù thì hiển nhiên chẳng làm nên trò trống gì, miệng hắn khẽ rì rầm, pháp lực trong cơ thể như lũ bắn ra.
“ Tụ!” Miệng quát khẽ, 20 hoả cầu trước mắt Mộc Hy liền bùng lên, chúng đâm sầm vào nhau rồi hợp nhất thành một con rắn lửa dài cả chục m.
Rắn lửa mặt mũi rõ ràng, lân giáp hiện rõ mồn một, sức nóng khủng kh·iếp khiến nước biển xì xèo như sấm.
Nói thì lâu nhưng diễn ra thì nhanh, Tam Mao Điểu vừa lách mình tránh tránh khỏi đám mây ngũ sắc liền thấy trước bên người nóng bừng, cơ thể chớp mắt bị một con rắn lửa cuốn chặt.
Vùng vẫy kêu gào, Tam Mao Điểu vẫn không tài nào thoát được trói buộc của rắn lửa, trơ mắt nhìn bản thân bị đám mây ngũ sắc nuốt gọn.
“ Tốt!” Ngô Minh vừa trở người bơi tới, thấy cảnh này liền không nhịn được mà hô lớn một tiếng. Không thể không nói hắn sống hơn 40 năm nay nhưng chưa từng thấy ai vận dụng hỏa cầu phù tinh diệu như Mộc Hy, nên biết vào tay kẻ khác, đừng nói 20 tờ hỏa cầu phù, dù có có cả 100 tờ cũng đừng hòng cầm chân được Tam Mao Điểu trong giây lát.
Mộc Hy không đáp một lời, chăm chú điều khiển Ngũ Hành Điên Đảo trận, hợp nhất mấy chục tờ Hỏa Cầu Phù thành rắn lửa cũng chỉ là chút thủ thuật mà thôi, hắn cũng chẳng lấy làm tự hào gì.
Có một đạo lý rất đơn giản, thanh đao chặt củi trong tay cao thủ kiếm đạo cũng có thể phát ra uy lực tuyệt luân. Vừa nãy cũng như vậy, hoả cầu phù yếu ớt trong tay luyện phù sư lâu năm như Mộc Hy lại có thể bộc phát ra uy năng khủng kh·iếp, vây khốn nhất giai đỉnh phong Tam Mao Điểu.
Tất nhiên chỉ có thể vây khốn trong giây lát nhưng như vậy đã đủ.
Tam Mao Điểu bỗng nhiên bị vô vàn mây ngũ sắc bao phủ liền giận giữ gầm to, không ngừng phun ra tia sáng đánh phá. Chỉ chiếc Ngũ Hành Điên Đảo trận nổi tiếng chính là khả năng lấy mềm buộc chặt, trong nhu có cương trong cương có nhu, đòn đánh như bão táp mưa xa của Tam Mao Điểu tuy làm mây đỏ cuồng vũ không không nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
“ Mộc đạo hữu có thể vây khốn Tam Mao Điểu bao lâu?” Ngô Minh nuốt vài viên đan dược để hồi lại pháp lực, nhìn sang.
“ Nhiều thì 10 phút, chậm thì 5 phút!” Mộc Hy tập trung mười phần điều khiển mâm bạc cùng trận kỳ, không nhìn mà đáp. Tu vi của hắn thua Tam Mao Điểu rất xa cho nên muốn duy trì Ngũ Hành Điên Đảo Trận thật không dễ.
“ Như vậy là đủ rồi! Đi thôi.” Ngô Minh nhếch miệng cười, chủ động bơi vào trong đám mây ngũ sắc.
Bích Tử bên cạnh không nói không rằng theo sát.
Đám mây ngũ sắc chính là Ngũ Hành Điên Đảo trận, có thể mê huyễn, vây khốn địch thủ bên trong. Tuy nhiên dưới sự điều khiển của Mộc Hy toà trận pháp này chỉ vây khốn Tam Mao Điểu, đối với Ngô Minh cùng Bích Tử hoàn toàn không có chút ngăn trở.
Nhất thời tình thế xoay vần, Tam Mao Điểu bị mây ngũ sắc che mắt, quay đi quẩn lại vẫn không thể thoát khỏi chỗ mây mềm mại đáng ghét. Ngô Mình cùng Bích Tử lại không thủ chỉ công, hăng say bừng bừng đánh tới Tam Mao Điểu từng đạo thần thông pháp thuật.
Một bên chỉ đỡ không đánh, một bên chỉ đánh không đỡ, không cần nghĩ cũng biết kết quả thế nào. Cơ thể Tam Mao Điểu dù có cứng chắc như sắt đi nữa cũng b·ị đ·ánh ra vô vàn v·ết t·hương sâu hoắm.
Thời gian từng chút trôi qua.
Máu đỏ nhuộm cả một vùng biển, Mộc Hy mặc kệ đầu đau nhói, toàn sức điều khiển Ngũ Hành Điên Đảo trận.
“ Không tốt! Nó muốn tự bạo yêu đan!” Tiếng nói Bích Tử mang theo mấy phần hoảng sợ vang khắp.
Mộc Hy méo mặt lại. Thì ra Tam Mao Điểu bị một người hai yêu đánh tới nửa sống nửa c·hết, biết bản thân không thể trốn thoát kiếp nạn này nên dứt khoát tự bạo yêu đan bản thân. Làm như vậy Tam Mao Điểu phải c·hết không thể nghi ngờ nhưng kẻ thù của nó cũng không thoải mái đi đâu.
Yêu đan của nhất giai đỉnh phong yêu thú nổ tung không phải chuyện đùa, chỉ là điều làm bọn Mộc Hy quan tâm chính là một khi yêu đan nổ tung thì Tam Mao Điểu theo đó cũng b·ị đ·ánh thành thịt nát, vậy chẳng phải chuyến đi này liền phải trắng tay mà về.
“ Ngăn nó lại!” Gầm lên một tiếng, Mộc Hy cắn răng phun một ngụm máu tươi lên mâm bạc.
Lập tức mâm bạc phình lên, lấp lóa linh văn, mây ngũ sắc theo đó cũng rì rầm từng tiếng khóc thét ỷ ôi đinh tai nhức óc.
Bên trong trận pháp, nghe được những tiếng khóc thét này, Tam Mao Điểu chỉ thấy trước mắt xoay tròn, động tác tự bạo yêu đan theo đó cũng chậm lại một nhịp.
“ CHẾTT.............!!!!!!!!” Ngô Minh tự biết trước mắt là cơ hội cuối cùng, mấp máy môi không ngừng rồi trở tay đánh ra một bàn tay không lồ dệt nên từ sấm sét.
Mây ngũ sắc vốn đang mềm mại chuyển động bỗng chốc hoá cứng, nứt ra từng khe hẹp, từ bên trong, vô vàn tia sét trắng xoá đua nhau phóng ra.
Rắc một tiếng! Đám mây ngũ sắc vỡ nát thành trăm ngàn mảnh.
Thân là người điều khiển trận pháp, Mộc Hy chỉ kịp lùi lại một bước, miệng ho ra từng cục máu đông đỏ loét.
“ Haa....aaaaaaa......!” Bên trong dòng nước chảy loạn, Ngô Minh ngửa mặt lên trời cười dài, trước mắt hắn là cơ thể Tam Mao Điểu cháy khét lẹt, trong tay là một viên hải đan xanh đậm chói mắt.
Bích Tử b·ị t·hương không nhẹ, chảy nước dãi nhìn Tam Mao Điểu đ·ã c·hết đến không thể c·hết lại.
Ngoài xa, Mộc Hy hai mắt tỏa sáng, nhìn ba cây lông vũ lấp lánh bảy màu.
Chỉ là ngay lúc này, từng tiếng gầm đua nhau truyền tới. Tiếng gầm liên miên bất tuyệt, sát khí trùng thiên, rõ ràng phát ra từ rất xa nhưng vẫn làm bọn Mộ Hy căng cứng tinh thần nhìn quanh.