Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hóa Long Ký

Chương 23: Tam Mao Điểu




Chương 23: Tam Mao Điểu

Lửa đỏ cuồn cuộn phủ kín căn phòng, không khí vặn vẹo như sắp bị đốt hỏng.

“ Tụ!” Tiếng nói ong ong cắt xuyên biển lửa, hiện rõ mồn một.

Thật giống như biết nghe lời, biển lửa run rẩy điên cuồng mấy cái liền chầm chậm, chầm chậm tụ lại thành một sợi tơ lửa mỏng như sợi tóc. Thân hình Mộc Hy cũng dần hiện ra, hắn cuộn tròn trên bồ đoàn, hai mắt nhắm chặt, toàn thân so với thường ngày càng đỏ bừng.

“ Thiên Hỏa Ti Phù, thành!” Mắt mở toang, Mộc Hy gằn từng chữ.

Sợi tơ lửa nhận được dẫn dắt, uốn lượn thành đủ loại hình dạng rồi chìm vào trong tấm phù phôi vẽ đầy linh văn đặt trên bàn.

Phù phôi vốn màu đỏ nhạt bỗng chốc lóe lên như chớp, từng đợt sóng nhiệt nối đuôi không dứt toả khắp bốn phương tám hướng.

Phụt !

Không chút dấu hiệu, đồ gỗ trong phòng bừng lên lửa đỏ, chẳng mấy chốc đã hóa thành bụi bay đi.

Mộc Hy không có nửa phần quan tâm tới nơi ở của mình, mắt vẫn chăm chăm nhìn tấm phù phôi.

Giây giây chậm chạp trôi qua.



Tấm phù phôi run rẩy một chút liền không động đậy, ánh sáng tắt ngúm, một tấm Thiên Hỏa Ti Phù cứ thể được luyện thành.

“ Hzz...! Xem ra kế hoạch vẽ lượng lớn nhất giai thưởng phẩm phù lục để phòng thân đổ xuống sông xuống bể rồi.” Mộc Hy nhìn tấm Thiên Hoả Ti Phù khó khăn lắm mới luyện thành trước mắt, lắc đầu.

Từ khi bị Thánh Nữ đánh nát nhục thân, nguyên thần bên bờ tan vỡ, Mộc Hy có chút ám ảnh với c·ái c·hết. Dù trong túi có một tấm Lôi Long Phù uy lực tuyệt luân nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy sức tự vệ của bản thân thực sự quá kém.

Cuối cùng Mộc Hy hạ quyết định vẽ một số nhất giai thượng phẩm linh phù để phòng thân, dù sao thì linh phù đạt tới cấp bậc này uy lực đã không tệ, chỉ cần có vài chục tấm trong người liền có thể an tâm gối cao đầu ngủ.

Cấp bậc mấy thứ như phù lục, pháp khí, đan dược, trận pháp đều có cách phân chia giống nhau, từ thấp tới cao lần lượt là nhất giai sơ phẩm, nhất giai trung phẩm, nhất giai thượng phẩm, nhị giai sơ phẩm, ……. Cấp bậc càng cao thì tác dụng càng lớn, chế tạo càng khó. Giống như bây giờ Mộc Hy có tu vi luyện khí trung kỳ, có thể dễ dàng vẽ ra nhất giai trung phẩm linh phù nhưng muốn vẽ ra nhất giai thượng phẩm linh phù lại vô cùng không dễ.

Đoạn thời gian này, bởi vì nữ tử đồ đen chưa đem công pháp tới cho nên Mộc Hy cũng không thể tu luyện. Thừa lúc thời gian rảnh rỗi nhiều, hắn dứt khoát toàn tâm toàn ý vẽ nhất giai thượng phẩm linh phù, chỉ tiếc kết quả không tốt lắm, tấm Thiên Hoả Ti Phù vừa luyện thành là trường hợp thành công đầu tiên trong mấy ngày nay.

Đây còn là nhờ kinh nghiệm Mộc Hy phong phú, luyện phù sư tu vi luyện khí trung kỳ khác muốn vẽ ra Thiên Hoả Ti Phù thật sự là khó như lên trời.

Lau đi nhá nhem trên mặt, Mộc Hy cười khổ nhìn căn phòng toàn tro tàn của mình, hắn có dự cảm nếu bản thân cứ ngồi trong phòng vẽ phù thì sớm muộn gì căn lầu các này cũng hoá thành tro bụi.

Đang khi do dự không biết nên vẽ phù ở nơi nào thì hợp lý, Mộc Hy trong lòng hơi động, từ túi trữ vật lấy ra một tấm lệnh bài nhỏ, đây chính là lệnh bài điều khiển trận pháp phòng thủ của căn lầu các. Vật này bây giờ đang không ngừng lấp loé ánh đỏ, điều này nghĩa là trận pháp bên ngoài đang bị người ta tác động.

“ Cuối cùng cũng tới!” Chờ đã lâu, Mộc Hy nhanh chóng đi ra khỏi cửa.



Nắng vàng chói chang, gió biển khô nóng, lại một ngày nóng rực.

Vừa ra khỏi cửa, Mộc Hy đã thấy một nam tử đầu trọc cùng một nữ tử váy đen đứng chờ, không phải Ngô Minh cùng nữ tử đồ đen mua Phù Lục Chân Giải của Mộc Hy thì là ai.

“ Lâu ngày không gặp! Mời vào, mời vào!” Không dám chậm trễ, Mộc Hy nghiêng đầu làm ra động tác mời.

“ Chúng ta cũng không phải người lạ! Mộc đao hữu cần gì khách khí như vậy.” Ngô Minh so với lần cuối gặp thì vẫn không thay đổi gì, xoa đầu hào sảng cười. Nữ tử đồ đen vẫn một mặt đơ cứng, miễn cưỡng nhếch mép lên, đi vào.

Mộc Hy biết nữ tử đồ đen gọi là Vạn Doanh, cũng là một luyện phù sư.

Không nói tới Mộc Hy cảm thấy thế nào, Ngô Minh cùng Vạn Doanh sau khi bước vào nơi ở của Mộc Hy thì đều bất giác dừng bước, khóe mắt giật nhẹ.

Dám chắc không chỉ hai người này, dù là kẻ nào khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng đều có phản ứng như vậy thôi. Căn phòng khá lớn nhưng khắp nơi lại phủ kín một lớp tro mỏng, đừng nói tới đồ vật trang trí như hoa cỏ chim muông, chỗ này còn chẳng có lấy một cái ghế, không khí sặc mùi gỗ cháy. Nơi đây nào giống nơi ở của một tu sĩ, giống căn miếu bỏ hoang thì có.

“ Các vị đừng chê cười! Ta lúc nãy có chút bất cẩn mới làm nơi này ra nông nỗi này. Thứ lỗi, thứ lỗi!” Mộc Hy mặt rất dày, chẳng có nửa phần xấu hổ cười. Vừa nói hắn vừa phất nhẹ đuôi, một làn gió xanh thổi qua quét sạch đi tro bụi, tiếp đó hắn lại lấy ra từ trong túi trữ vật một chiếc bàn cùng mấy chiếc ghế.

Đến bàn ghê cũng chuẩn bị sẵn như này, hiển nhiên việc Mộc Hy luyện phù làm c·háy n·hà cũng chẳng hiếm lạ gì.

Vạn Doanh không ngồi xuống mà từ trong túi trữ vật lấy ra một viên ngọc giản đỏ nhạt rồi ném cho Mộc Hy: “ Thiên Hoả Đại Pháp là huyền cấp hoả thuộc tính công pháp, dùng cho xà tộc tu luyện, nhược điểm chính là cuồng bạo khó dùng, ưu điểm là uy lực không nhỏ. Bên trong viên ngọc giản này ghi lại đầy đủ bốn tầng đầu của Thiên Hoả Đại Pháp, đủ để đao hữu tu luyện tới luyện khí đỉnh phong. Chúng ta bây giờ không còn nợ nần gì nhau nữa! Cáo từ!”



Ngọc giản có ngoại hình như một mảnh ngọc thạch, là phương thức ghi chép thường thấy tại tu tiên giới.

Dở khóc dở cười nhận lấy viên ngọc giản Vạn Doanh đưa, Mộc Hy phóng thần thức xem xét Thiên Hoả Đại Pháp, xác nhận không vấn đề gì mới dõi mắt nhìn nữ tử đồ đen bước nhanh rời đi.

“ Ha…ha..! Mộc đạo hữu đừng để trong lòng, Vạn đao hữu xưa nay đều hành xử như vậy, nghe nói dù là trưởng bối trước mặt nàng cũng không thèm chào hỏi.” Ngô Minh không lạ gì Vạn Doanh nữa, cười.

Mộc Hy trong lòng lại nghĩ nữ nhân này chê nơi ở của hắn bẩn thỉu thì có! Tất nhiên ngoại mặt gắn vẫn liên tục xưng không dám.

Vốn tưởng Ngô Minh sẽ nối gót mà đi nhưng không ngờ hắn lại chấp tay: “ Thực ra hôm nay tới đây, Ngô mỗ có việc muốn cầu Mộc đạo hữu. giúp đỡ.”

Mộc Hy hơi bất ngờ, hắn vốn tưởng Ngô Minh tới đây một chuyến chính là để làm nhân chứng giao dịch. Dù sao thì mua bán làm ăn không thể qua loa đại khái, Ngô Minh thân là người chủ trì Thanh Minh hội, vô cùng thích hợp để đứng ra làm chứng rằng Vạn Doanh đã đưa công pháp cho Mộc Hy như đã hứa.

“ Tại hạ thật không nghĩ ra bản thân có thể giúp gì cho Ngô đạo hữu!” Mộc Hy bất động thanh sắc.

“ Ăn nói vòng vo không phải là phong cách của Ngô mỗ, hôm nay tới đây là muốn cầu Mộc đạo hữu xuất hải một chuyến, liên thủ cùng tại hạ săn g·iết một con hải thú.” Ngô Minh thẳng thắn đáp.

Cũng không chờ Mộc Hy nghi hoặc, Ngô Minh tiếp tục: “ Tất nhiên tại hạ cũng không muốn cầu Mộc đạo hữu trực tiếp động thủ, đạo hữu chỉ cần chuyên tâm điều khiển Ngũ Hành Điên Đảo trận vây khốn hải thú là được.”

Mộc Hy không vội trả lời, Ngũ Hành Điên Đảo trận là nhất giai thượng phẩm pháp trận, có tác dụng mê huyễn đối phương, cũng chỉ có trận pháp sư trực tiếp điều khiển mới có thể phát huy tối đa uy lực, Ngô Minh muốn hắn trợ giúp cũng không khó hiểu.

Chỉ là Mộc Hy không hứng thú, từ khi hoá thú tới giờ hắn luôn sống theo phương châm thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, không suy nghĩ nhiều, hắn châm chước nói: “ Nếu Ngô đạo hữu đã cần dùng tới Ngũ Hành Điên đảo trận mới có thể ứng phó thì con hải thú đạo hữu muốn g·iết cũng không đơn giản. Tại hạ chỉ là một nhất giai trung kỳ yêu tu nhỏ bé, thứ lỗi không thể giúp.”

“ Mộc Đạo hữu cần gì từ chối vội, con hải thú ta muốn g·iết chính là Tam Mao Điểu, hơn nữa còn là nhất giai đỉnh phong Tam Mao Điểu.” Ngô Minh không nửa phẩm gấp gáp lên tiếng, giống như hắn tự tin nói câu này ra thì Mộc Hy lập tức sẽ gật đầu.