Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hóa Long Ký

Chương 22: Bảo bối tới tay




Chương 22: Bảo bối tới tay

Mộc Hy bây giờ tuy vẫn chỉ là quỷ nghèo nhưng hắn có con đường kiếm tiền là vẽ phù, thành ra linh thạch cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.

Mạng thì khác, mỗi người chỉ có một mạng, Mộc Hy bây giờ thậm chí còn không thể đoạt xá, trong mắt hắn thật không có mấy thứ hơn được bảo bối bảo mệnh .

Cái gọi là bảo bối bảo mệnh có thể là pháp khí, có thể là phù lục,… chỉ cần có tác dụng bảo vệ mạng nhỏ lúc nguy hiểm là được rồi. Mấy thứ này không thể nào mua được tại nơi khỉ ho cò gáy như Ngao Hà Phường Thị, cũng chỉ mấy người chỗ này sở hữu vài món.

Nam tử họ Thao nghe Mộc Hy nói vậy thì hơi do dự, cúi mắt nhìn quyển sách mỏng trước mắt, hắn cắn răng từ trên cố kéo xuống một chiếc thẻ tre: “ Ngoài công pháp ra tại hạ còn nguyện ý đưa thêm tấm Bảo Tâm Lệnh này. Mong đạo hữu thành toàn!”

Đám người, yêu nơi đây nhìn nam tử họ Thao một bộ cắn răng ra giá thì đều tò mò đánh giá tấm thẻ trẻ gọi là Bảo Tâm Lệnh này. Chỉ thấy tấm thẻ tre nhỏ bằng nửa bàn tay người, trong suốt như ngọc, phần viền khắc một ít ký tự nhìn như mãnh thú, quả không phải là phàm vật.

Không chờ kẻ khác lên tiếng, nam tử họ Thao đặt Bảo Tâm Lệnh lên bàn: “ Mộc đạo hữu đừng khinh thường món đồ này, nếu người đeo gặp nguy hiểm nó sẽ tự động đứng ra bảo vệ chủ. Bảo Tâm Lệnh có thể dễ dàng ngăn chặn một đòn toàn lực của luyện khí hậu kỳ, có nó, đạo hữu chẳng khác nào có thêm một mạng.”

“ Thứ đồ chơi này cũng chỉ dùng được một lần đi!” Nam tử bụng phệ lên tiếng, giọng nói không chút khí thế, hắn tuy cũng muốn quyển sách trong tay Mộc Hy nhưng không thể nhịn đau lấy ra bảo bối giữ mạng được.

“ Thứ như Bảo Tâm Lệnh nếu có thể dùng nhiều lần thì chẳng phải là quá nghịch thiên rồi sao? Cấp thấp tu sĩ như chúng ta làm sao có được thứ như vậy! Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, Thao huynh ngay cả Bảo Tâm Lệnh cũng lấy ra, xem ra trong lòng đã quyết phải lấy bằng được cuốn Linh Phù Chân Giải trong tay Mộc Đạo Hữu rồi!” Bích Tử một bên sờ lên tấm ngọc bội trên cổ, một bên oang oang nói một tràng.



Nhìn tấm Bảo Tâm Lệnh trên bàn, trong lòng Mộc Hy hơi động, hắn bây giờ thật rất cần thứ này.

“ Hừ! Nhiều chuyện không phải cứ muốn là được. Lão nương nguyện ra giá thêm một tấm Lôi Long Phù! Hôm này dù có phải đem thân trao đổi, lão nương cũng phải lấy bằng được quyển sách này.” Nữ tử đồ đen đập bàn ken két, nàng cũng chính là người lúc nãy ra giá thêm ba ngàn hạ phẩm linh thạch.

Ai bảo ngươi lấy thân ra đổi? Ta còn không thèm a! Mộc Hy trong lòng thầm mắng, nữ tử này nhìn trẻ tuổi như vậy lại mở miệng đóng miệng đều là lão nương, cũng không biết tuổi thực là bao nhiêu rồi nữa. Chỉ là Lôi Long Phù thì hắn muốn, cực kỳ muốn là đằng khác!

Lôi Long phù, nhất giai thương phẩm linh phù, uy lực có thể uy h·iếp trực tiếp tới tính mạng luyện khí hậu kỳ tu tiên giả, là thủ đoạn công kích hiếm có.

Tính theo giá thị trường, một tấm Lôi Long Phù ít nhất cũng giá 2 ngàn hạ phẩm linh thạch, cộng thêm một bộ huyền giai công pháp cho yêu tộc, nữ tử đồ đen ra giá khoảng 6 ngàn hạ phẩm linh thạch! Giá này không thể nói là không cao, nên nhớ hải đan của Ngô Minh cũng chỉ đổi được vật phẩm tương đương 4 ngàn hạ phẩm linh thạch mà thôi.

Nam tử họ Thao lấp loé hai mắt, cuối cùng vẫn im lặng ngồi xuống, trên người hắn cũng chỉ có một món đồ bảo mệnh là Bảo Tâm Lệnh, vô lực cạnh tranh. Tuy nhiên hắn cũng không phải không còn hy vọng thu lấy Phù Lục Chân Giải vào tay.

Sách là một loại hàng hóa rất đặc biệt, muốn sao chép một bản thật chẳng tốn bao nhiêu công sức, dù hôm nay đem bản gốc Phù Lục Chân Giải ra đổi, Mộc Hy tất nhiên trong tay vẫn sẽ còn bản sao chép. Nam tử họ Thao dự định sau này lại tới tìm Mộc Hy trao đổi, chỉ là cái giá phải trả lúc đó hiển nhiên không thể nhỏ hơn cái giá nữ tử đồ đen đưa ra hôm nay rồi!



Lại nói dù không thể mua được bản sao chép của Phù Lục Chân Giải từ chỗ Mộc Hy thì nam tử họ Thao còn có thể trao đổi với nữ tử đồ đen, nói chung hy vọng có thể thu được Phù Lục Chân Giải vào tay vẫn còn rất lớn.

Không những tìm được công pháp tu luyện phù hợp mà còn đoạt thêm được một tấm Lôi Long Phù, Mộc Hy đối với cái giá do nữ tử đồ đen đưa ra đã rất hài lòng. Tất nhiên hắn vẫn dõi mắt dò hỏi những người khác có ra giá thêm không, đây có lẽ chính là cái gọi là lòng tham không đáy.

“ Không ai ra giá thêm, vậy giao dịch thành công! Cuốn Phù Lục Chân Giải này bây giờ là của đạo hữu.” Mộc Hy vừa nói vừa đưa quyển sách cho nữ tử đồ đen.

Nhận lấy quyển sách mỏng tanh nhưng hai tay nữ tử đồ đen bất giác trầm xuống, đọc sơ qua quyển sách một lần, xác định không có vấn đề gì, nàng mới yên tâm thở phào, vừa đưa qua tấm Lôi Long Phù vừa cười: “ Đa ta Mộc đạo hữu! Vài này nữa ta chắc chắn sẽ tự tay đưa công pháp tới, đạo hữu yên tâm.”

“ Khách sáo! Khách sao!” Thu lấy tấm Lôi Long Phù vào túi trữ vật, Mộc Hy vội đáp lời. Tiếp đó hắn nhìn sang nam tử họ Thao: “ Tại hạ tất nhiên vẫn còn bản sao chép của Phù Lục Chân Giải, đảm bảo không khác bản gốc một chữ, nếu Thao đạo hữu hứng thú có thể tới nơi ở của tại hạ giao dịch, vẫn luật lệ cũ, dùng bảo bối bảo mệnh để đổi."

Mộc Hy tất nhiên chào mừng nam tử họ Thao tới đổi sách, dù sao thì hắn cũng không mất gì. Chỉ là cái giá nam tử họ Thao đưa ra ít nhất cũng phải ngang bằng một bộ huyền cấp công pháp cộng với một tấm Lôi Long Phù nếu không thì Mộc Hy còn lâu mới đồng ý, dù sao thì cũng không thể cứ để người khác được lợi mà mình chịu thiệt được.

“ Tại hạ đã rõ!” Nam tử họ Thao cũng không tỏ ra vẻ gì là tức giận khi không thu được đồ mình muốn, ngồi xuống trả lời.

Thu Lôi Long Phù vào túi trữ vật, Mộc Hy trong lòng nở hoa, ung dung trở về chỗ ngồi. Trao đổi hội lại tiếp tục.

So với cuốn Phù Lục Chân Giải của Mộc Hy, mấy món đồ phía sau được đưa ra có chút không đáng chú ý, đám người, yêu ra giá cũng chẳng mấy nhiệt tình.



Trao đổi hội một mạch diễn ra tới chiều tà mới chấm dứt, Thanh Minh hội tới đây cũng kết thúc tốt đẹp. Dù có người vừa lòng người không đạt được bảo bối vừa ý nhưng chúng tu tiên giả cùng yêu tu đều mặt mày rạng rỡ, hứa hẹn năm sau gặp lại.

Rời khỏi Thanh Minh Trà Lâu, đầu đội tịch dương đỏ nhạt, Mộc Hy mười phần vui vẻ đi về chỗ ở. Không biết là bởi vì vấn đề công pháp đã được giải quyết hay trong túi có thêm một tấm Lôi Long Phù uy lực kinh người, hắn cảm giác toàn thân thanh thoát hơn hẳn, đi đường cũng nhanh chóng hơn bình thường không ít.

Trời cao, mây trắng, hoàng hôn lấp lửng chưa rời, một con rắn thu hoạch đầy túi mà về.

Những ngày tiếp theo, Mộc Hy một bên vẽ phù một bên chờ nữ tử đồ đen đem công pháp tới, ngày ngày trôi qua cũng coi như bình thản.

Hắn tất nhiên không sợ nữ tử đồ đen không giữ chữ tín, dù sao loại chuyện nhận hàng trước trả tiền sau này không hiếm thất tại Thanh Minh Hội. Huyền cấp công pháp tuy nói quý giá nhưng nữ tử đồ đen thân là đệ tử hạch tâm của Linh Lung Động, tài sản rải rác khắp Ngao Hà Phường thị, không lý nào vì quyển công pháp mà đánh mất mặt mũi.

Thình thoảng lui tới trà lâu, Mộc Hy thật nghe được một chuyện rất thú vị. Còn nhớ cách đây không lâu, Thiên Ngân Giáo treo thưởng 1 vạn hạ phẩm linh thạch cho thủ cấp của Bách Độc Thư Sinh làm không ít người nóng máu, chỉ là không ngờ không chỉ Thiên Ngân Giáo muốn mạng tên Bách Độc Thư Sinh này, lục đục có thế lực treo thưởng cho mạng Bách Độc Thư Sinh, ít thì vài ngàn hạ phẩm linh thạch, nhiều thì đạt tới vạn.

Theo như công bố thì Bách Độc Thư Sinh chuyên g·iết người lấy xác, một ngày gây án vài ba lần, tới nay số oan hồn trong tay vị thư sinh này đã phải dùng con số hàng ngàn mà tính.

Bây giờ, chúng tu sĩ thay vì truy tìm hài cốt con giao long bị chúng trúc cơ vây g·iết trăm năm trước thì lại liều mạng tìm Bách Độc Thư Sinh. Bất cứ ai ra vào Ngao Hà Phường Thị mà cứ che che lấp lấp, lén lén lút lút đều bị người chặn lại xác nhận thân phận, thậm chí nơi hoang vu gặp kẻ đáng ngờ, nhiều người thậm chí không ngại xắn tay lao tới.

Cụm từ Ngao Hà song bảo theo đó cũng ra đời, cái gọi song bảo chính là thi hài nhị giai giao long cùng cái đầu Bách Độc Thư Sinh. Trong đó thi hài giao long nhiều khả năng đã bị kẻ tốt số nào đó im lặng lấy mất, Bách Độc Thư Sinh lại trốn kín khó tìm, cả hai đều không dễ cầm được vào tay.