Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hóa Long Ký

Chương 19: Luyện Khí trung kỳ




Chương 19: Luyện Khí trung kỳ

Ngoài trời m·ưa b·ão vần vũ, trong phòng mây đỏ triền miên.

Nhắm chuẩn thời cơ, Mộc Hy điều khiển cỗ dược lực cuồng bạo đâm thẳng vào đan điền.

Bên tai văng vẳng một tiếng rắc rất nhỏ, hắn vô thức run rẩy một cái.

Hoả thuộc tính linh khí quanh thân rắn như bị bàn tay vô hình giày xéo, hết tan lại hợp, hết hợp lại tan, cuối cúng chúng tụ lại, xúc nén thành một ngọn lửa đỏ tươi, lớn chỉ bằng nửa cái móng tay.

“ Không phải lúc này thì lúc nào? Aaaa……!” Gầm lên như dã thú, Mộc Hy ngẩng cao đầu.

Ngọn lửa đỏ tươi hơi run, loé cái chui tọt vào minh tâm của Mộc Hy.

Trời yên biển lặng, căn phòng trở lại yên tĩnh như vốn có.

Băng băng lao nhanh qua từng sợi kinh mạch mảnh như sợi tóc, ngọn lửa đỏ tươi ngày một nhỏ, cuối cùng nó cuộn tròn lại thành một cơn lốc, nhẹ nhàng xâm nhập vào đan điền.

Đan điền nằm ngay dưới rốn, là nơi chứa đựng toàn bộ pháp lực của kẻ tu hành, bởi vì đây là mệnh môn trọng yếu bậc nhất cho nên mỗi một hành động liên quan tới đan điền đều cần cẩn trọng, cẩn trọng tới không thể cẩn trọng hơn được nữa.

Rồi cái gì tới cũng sẽ tới, ngọn lửa đỏ tươi nổ tung như pháo hoa, những đốm lửa lấp loé tung toé khắp đan điền.

Bụng quặn lại, Mộc Hy thất thần trong chốc lát, trong khoảng độ vài giây, hắn không biết mình là ai, đang làm gì và sẽ làm gì, suy nghĩ của hắn đơn giản là dừng lại.



Cơn nóng rực tưởng chừng sắp hoá kiếp bản thân làm Mộc Hy choàng tỉnh, mặc cho cơ thể đang run rẩy như con chuột già mắc mưa, hắn cố hết sức bình ổn những đốm lửa đỏ tươi trong đan điền.

Ngoài trời, hạt mưa ngày một lớn, gió ngày một mạnh, sấm chớp ngày một điên cuồng, cơn bão này hẳn đã quyết đâm sẽ giày xéo mảnh thiên địa này tới c·hết.

Nửa ngày cứ thế trôi qua trong bầu không khí áp bách làm người ta muốn nghẹt thở, cuối chân trời cuối cùng cũng loé lên chút tia sáng. Tia sáng mong manh nhưng không đơn độc, chốc lát vô tận tia sáng ríu lại với nhau, xé tan tầng mây xấu xí.

Mặt trời ngày một hiện rõ, mưa gió theo đó cũng ngày một nhỏ lại, cuối cùng chúng biến mất không tăm hơi, trả lại bầu trời xanh ngắt rực nắng.

Bên trong phòng, Mộc Hy dừng run rẩy, trong đàn điền, vô vàn đốm lửa đỏ tươi không còn tuỳ ý tàn phá, chúng yên lặng xoay nhanh, cuối cùng hoá thành từng sợi pháp lực đỏ đậm như thực chất.

Ngay lúc này, Mộc Hy cảm nhận rõ ràng rằng đan điền bản thân biến lớn hơn một chút, một thân pháp lực cũng trở nên tinh thuần, hùng hậu hơn bao giờ hết.

“ Luyện Khí Trung Kỳ!” Trải qua bao gian truân, cuối cùng tu vi cũng đạt tới luyện khí trung kỳ, Mộc Hy không dấu nổi vui mừng. Dù sao thì tu vi tiến một tầng nghĩa là thêm một phận thực lực, bước thêm một bước tới hai chữ trường sinh.

5 năm! Ròng rã 5 năm! Hắn quên ăn quên ngủ, từ một con yêu thú vừa chào đời tu luyện tới luyện khí trung kỳ, quá trình này không thể nói là không gian khổ.

Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, tốc độ tu hành của Mộc Hy cũng không thể nói là không nhanh.

Tuy không ít tu tiên giả đều có thể trong vòng 5 năm tu hành tới luyện khí trung kỳ như Mộc Hy nhưng đừng quên người yêu khác biệt. Yêu thú có lợi thế chính là tuổi thọ dài lâu, cơ thể mạnh mẽ, nhược điểm chính là đầu óc khó khai linh, tốc độ tu hành chậm chạp như rùa bò.

Trong giới yêu thú, Mộc Hy thật dám tự tin không nhiều kẻ có thể tu hành nhanh chóng như hắn. Chỉ là nghĩ lại số linh thạch lả tả rơi mất kia, tốc độ này cũng chỉ là hiển nhiên mà thôi.

“ Hzz….! Vấn đề đến rồi. Công pháp tu hành lấy đâu ra đây. Chẳng nhẽ phải đi xa một chuyến?” Uể oải vươn người, Mộc Hy bắt đầu có chút phiền muộn.



Hắn bây giờ đã là luyện khí trung kỳ, không thể tự sáng tạo công pháp cho bản thân dùng nữa, vấn đề công pháp theo đó cũng trở nên cấp bách.

Công pháp chính là phương thức luyện hóa linh khí, cách thức rèn luyện pháp lực, không cần nói cùng biết thứ này huyền ảo thế nào.

Mộc Hy sở dĩ có thể sáng tạo ra công pháp dùng để tu hành trong giai đoạn luyện khí sơ kỳ bởi nhẽ luyện khí sơ kỳ đơn giản chỉ là công tác chuẩn bị cho hành trình tu tiên sắp tới mà thôi. Luyện khí trung kỳ lại khác, tu sĩ đạt tới cảnh giới này đã coi như chính thức tu hành, mười Mộc Hy cũng chẳng sáng tạo ra công pháp dùng cho cảnh giới này.

Ngao Hà Phường Thị nằm tại trung tâm địa bàn nhân tộc, muốn tại nơi đây mua được một quyển công pháp hoả thuộc tính dùng cho xà tộc tu hành cũng không đơn giản.

“ Chỉ tiếc Bách Bảo Các lại không bán mấy thứ như tin tức, công pháp, pháp thuật!” Tạm thời không nghĩ ra ý hay nào, Mộc Hy chỉ có thể than thở không đâu rồi nằm bẹp ra giường.

Khoảng thời gian tiếp theo, Mộc Hy một bên ổn định tu vi, một bên tu dưỡng thương thế.

Danh tiếng của Phá Chướng Đan thật không phải đồn bậy, thứ đan dược này tuy giúp hắn đột phá bình cảnh nhưng cũng tiện thể phá luôn mấy cây kinh mạch.

…..

Trên đầu chim hót reo vang, Mộc Hy ung dung đi đường.

Nhìn qua có vẻ hắn không có gì thay đổi so với trước kia nhưng kẻ tinh mắt có thể dễ dàng nhận ra lân giáp trên thân hắn lớn hơn một vòng, hoa văn hình ngọn lửa trên vảy theo đó cũng trở nên rõ ràng hơn xưa một chút.



Mộc Hy đột phá luyện khí trung kỳ cũng đã được mười ngày, tu vi đã ổn định, thương thế cũng đã chữa hết.

“ Không biết một ngày chỗ này thu lời bao nhiêu linh thạch nữa? Thật có chút ghen tỵ với chủ nhân chỗ này!” Rẽ phải tại một ngã ba, Mộc Hy tới trước Thanh Minh trà lâu, nhìn cơ ngơi đồ sộ trước mắt, hắn than thở.

Thanh Minh Trà Lâu thực chất là một cái hốc trong thân cổ thụ, chỉ là trải qua tu tiên giả cải tạo đã trở nên tinh xảo vô cùng, hơn nữa còn mang lại cảm giác hài hòa khó tả, có thể nói kiến trúc nơi đây không chỉ đẹp mà còn độc.

Tất nhiên nhiều người như vậy tới đây uống trà không chỉ vì kiến trúc nơi đây, Thanh Minh Trà Lâu nổi tiếng với vô vàn loại trà từ khắp bốn phương, nhiều loại trà thậm chí còn có thể chữ thương, hỗ trợ tu luyện,..

Khác với thường ngày, hôm nay Thanh Minh Trà Lâu tuyệt đối không thấy vị khách nào ra vào, cửa chỉ đứng lấy hai tên luyện khí sơ kỳ mặc đồng phục vàng nhạt.

Có chuyện này bởi nhẽ hôm nay chính là ngày tổ chức Thanh Minh Hội, quán trà này sớm đã được bao trọn rồi.

Mộc Hy tới đây tất nhiên cũng là để tham gia cái gọi là Thanh Minh Hội này, đi tới trước một tên gác cổng, hắn không nhanh không chậm lấy ra tấm th·iếp vàng mà Ngô Minh đưa tặng.

Tên gác cổng nhận lấy tấm tiếp, săm soi mò mẫm một lát rồi cúi gập người, cung kính : “ Mời đại nhân vào trong! Thanh Minh Hội sẽ sớm bắt đầu.”

Không phải thế lực nào cũng có khả năng để người tu tiên đứng gác cổng như này, Mộc Hy đối với Thanh Minh Hội lại đánh giá cao hơn một chút, không lên tiếng, hắn ung dung đi vào trong.

Tới chỗ này không ít lần, Mộc Hy đối với bài trí tại Thanh Minh Lâu rất quen thuộc nhưng chỗ này hôm nay khác hẳn mọi ngày. Khắp nơi giăng hoa treo đèn, bốn phía bày đầu hoa thơm trái lạ, khác với phong cách tối giản thường ngày, chỗ này hôm này thật có chút xa hoa.

Sau cửa ra vào, mấy tỳ nữ phàm nhân mặc váy trắng vốn luôn túc trực suốt ngày, thấy Mộc Hy đi vào, một người trong số đó vội tiến lên, cúi người lên tiếng : “ Mời đại nhân đi lối này!”

“ Được!” Tuy đã nghe nhiều về Thanh Minh Hội nhưng Mộc Hy lần đầu tận mắt chứng kiến thế này, công tác chuẩn bị chu đáo như vậy, hắn thật có chút tò mò cái gọi là Thanh Minh Hội này rốt cuộc là như thế nào.

Theo chân tỳ nữ, Mộc Hy dọc theo hành lang đi lên lầu hai, băng qua mấy lối đi nhỏ, hắn tiến vào một căn phòng rộng lớn.

Căn phòng tuy gọi là phòng nhưng lại lớn như cái sân vườn, trung tâm đặt một cái bàn tròn thật lớn. Lúc này đây trong phòng đã ngồi không ít người, Ngô Minh với chiếc đầu trọc lóc, một nữ nhân mắt rắn, một đạo sĩ mặt ngọc cùng một con cóc xanh biếc.

Xem ra Mộc Hy cũng không phải người tới sớm nhất.