Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hóa Long Ký

Chương 18: Thanh Minh Hội




Chương 18: Thanh Minh Hội

Trời sâu hun hút, mây đen bay nhanh, một nam tử đầu trọc lóc, chấp hay tay nở nụ cười nhăn nhó.

Đối diện, một con rắn toàn thân trên dưới đỏ bừng như thanh sắt trong lò lửa, cổ đeo cái túi có chút cũ nát.

“ Tại hạ Mộc Hy, xin chào đạo hữu!” Đối phương là luyện khí hậu kỳ, Mộc Hy không dám lãnh đạm, cười đáp.

Ngô Minh hơi dừng một chút, giống như đang cố nhớ xem đã nghe qua cái tên Mộc Hy ở đâu chưa.

“ Không ngờ tại nơi tồi tàn này cũng có thể gặp được một trận pháp sư, tính ra ta cùng Mộc Đạo hữu cũng là hữu duyên.” Ngô Minh xoa xoa chiếc đầu bóng loáng như bôi mỡ, nhìn bộ dáng hắn thì rõ ràng chưa từng nghe tới tên đối phương rồi.

Mộc Hy cũng không bất ngờ việc Ngô Minh vừa gặp đã khẳng đỉnh hắn là trận pháp sư, dù sao thì mấy linh văn trên tấm gốm Mộc Hy định mua chuyên dùng để bày trận, cũng chỉ có trận pháp sư mới hứng thú mới mấy thứ phúc tạp rối rắm này.

Sống đã gầm 200 năm, kiến thức của Mộc Hy về trận pháp tuy không chuyên sâu nhưng nhiều, gọi hắn là trận pháp sư cũng không sai đi đâu.

Giống như đang có chuyện gì cần làm, Ngô Minh cũng không chờ Mộc Hy đáp lại, từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm th·iếp vàng : “ Mộc đao hữu hẳn chưa nghe qua tên tại hạ nhưng chắc chắn đã nghe qua cái tên Thanh Minh Trà Lâu rồi chứ? Tại hạ chính là người quản lý của trà lâu này, mấy ngày nữa nơi đây sẽ tổ chức một buổi tụ họp nhỏ, đồng đạo khắp phường thị đều sẽ ghé tới nhìn qua. Nếu Mộc Đạo hữu rảnh rỗi nhớ tới tham gia!”

“ Nếu rảnh rỗi tại hạ nhất định sẽ mặt dày tới dự! Đa tạ Ngô đao hữu đưa th·iếp.” Trong lòng hơi động, Mộc Hy hào sảng đáp.

Đưa mắt nhìn Ngô Minh cầm tay kéo thiếu nữ váy đỏ rời đi, Mộc Hy mới kỹ càng quan sát tấm th·iếp vàng. Đây là một tấm kim loại vàng chói hình chữ nhật, lớn chỉ cỡ bàn tay, bên trên khắc rõ ba chữ Thanh Minh Hội.



“ Thanh Minh Hội!” Lẩm bẩm, Mộc Hy xoay người đi tiếp.

Không thể không nói hắn vô tình nhặt được món hời rồi. Ngao Hà phường thị tuy nhỏ nhưng cũng chứa không ít kẻ không tầm thường, những người này thỉnh thoảng sẽ tụ tập lại với nhau, một bên thiết giao quan hệ một bên trao đổi thông tin, bảo vật. Bởi vì những buổi tụ tập này luôn tổ chức tại Thanh Minh Trà Lâu cho nên người ta đều gọi nó là Thanh Minh Hội.

Không chỉ Mộc Hy, tất cả mọi người nơi đây đều biết mấy chuyện này. Bởi nhẽ hễ Thanh Minh Hội tổ chức thì Thanh Minh Trà Lâu, trà lâu lớn nhất phường thị sẽ nghỉ bán vài ngày, không ít kẻ nghiện trà bởi vì chuyện này mà bất mãn không thôi.

Chỉ là Mộc Hy cũng không chắc sẽ tới cái gọi là Thanh Minh Hội này không, chuyện này còn phải phụ thuộc xem hắn có đột phá bình cảnh thuận lợi không đã. Trường hợp xấu nhất, đột phá thất bại, cơ thể trọng thương, hắn chỉ có thể ngán ngẩm ngồi nhà ngắm sao mà thôi.

Từ chỗ tên mũ vang đang sợ xanh mặt mua lấy tấm gốm vỡ, lại hao phí chút thời gian, Mộc Hy từ mấy cửa hàng khác nhau mua được chỗ đồ mình muốn, không lại dây dưa với bọn gian thương này, hắn quay người trở về.

Chỗ đồ hắn mua đều là chút hàng bình thường, ngoài vài xấp phù lục còn có chút nhan thơm. Không thể không nói giá cả tại chợ trời rất tiện nghi, Mộc Hy tiết kiệm được vài viên hạ phẩm linh thạch, nghe qua chẳng đáng là bao nhưng ngày ngày tích tụ cũng có thể tiết kiệm được khoản lớn.

Bây giờ Mộc Hy cũng miễn cưỡng coi như là kẻ có tiền, tất nhiên không thể ở lại ngôi nhà tồi tàn như lúc mới tới được. Hắn đã chuyển tới một căn lầu hai tầng nằm ở mé đông nam phường thị, nơi đây cảnh vật thanh tĩnh, kiến trúc nên thơ, giá cả theo đó cũng không rẻ.

Sở dĩ tên keo kiệt như Mộc Hy chịu trả nhiều linh thạch như vậy để ở chỗ này cũng không phải cảnh vật nơi đây đẹp đẽ, nguyên do chính là nồng độ linh khí nơi đây khá cao.

Trời đất bao la, nơi nơi đều có linh khí trôi nổi nhưng chỗ ít chỗ nhiều, chỗ đậm chỗ nhạt. Linh mạch chính là những nơi mà nồng độ linh khí cao hơn hẳn chỗ khác, đây cũng là thứ được tu tiên giới săn đón nhất. Dù chỉ là linh mạch cấp thấp nhất thôi, chúng tu tiên giả cũng sẵn sàng huyết chiến đến c·hết để có được.

Bái Giao Đảo vốn dĩ chỉ là một tòa đảo hoang, hiển nhiên cũng không có linh mạch nào. Tuy vậy vài nơi bởi vì bố trí trận pháp đặc biệt mà linh khí khá nồng đậm, căn lầu hai tầng của Mộc Hy chính là một trong những số đó.

Gió biển lạnh ngắt bẻ cong tán lá, tiếng lá cây rào rạt át cả âm thanh rì rào của sóng biển ngoài xa.



Mây đen vần vũ, chớp đánh loé cả chân trời, một cơn bão sắp ập đến.

Đưa mắt nhìn chân trời lúc tỏ lúc tối, Mộc Hy lấy ra một cái lệnh bài khắc đầy linh văn nhợt nhạt. Cơn bão sắp tới không làm tâm tình hắn có chút gợn sóng, thứ hắn quan tâm lúc này là liệu viên Phá Chướng Đan trong túi có thể giúp bản thân tiến giai lên trung kỳ hay không?

Chỉ thấy Mộc Hy khẽ khua nhẹ lệnh bài, xung quanh căn lầu hai tầng trước mắt liền hiện ra một màn sáng mỏng, cũng không thấy hắn có tiếp động tác gì, màn sáng kẽ run rồi vỡ vụn.

Nơi ở mới này của Mộc Hy có bày một bộ trận pháp cấp thấp, tuy sức phòng ngự chẳng ra sao nhưng cũng đủ để báo động khi có người không mời mà tới, có thể nói là có còn hơn không.

Xe nhẹ đường quen, Mộc Hy đi thẳng tới lầu hai, từ trong túi trữ vật lấy ra một bình sứ nhỏ.

Không thể không nói nơi ở của hắn thực có chút tồi tàn, ngoài một bộ bàn ghế cùng giường ngủ ra thì cũng có thứ gì, người khác nhìn vào còn tưởng nhà bỏ hoang.

“ Phá Chướng Đan, dùng bảy bảy bốn chín loại linh dược luyện thành! Dược lực tàn bạo như lửa mạnh mẽ như lũ, tuyệt đối không thể bất cẩn sử dụng.” Từ trong lọ sứ đổ ra một viên đan dược tím ngắt, Mộc Hy nhẩm lại một lần thông tin về viên đan dược.

Từ góc độ nào đó mà nói, Phá Chướng Đan chính là độc dược. Bởi nhẽ nó ngoài giúp tu sĩ đột phá bình cảnh còn tiện thể tàn phá cơ thể người dùng một lượt, dù Mộc Hy thân là yêu thú cũng không dám mảy may coi thường.

Nên biết Mộc Hy dựa vào cơ thể mạnh mẽ mới dám trực tiếp dùng thứ đan dược này, nhân loại muốn sử dụng Phá Chướng Đan cần trước tiên thông qua Hộ Mạch Đan bảo vệ kỳ kinh bát mạnh mới dám dùng.



Tuy nôn nóng muốn đột phá nhưng Mộc Hy không định cứ thế mà dùng Phá Chướng Đan, hắn cuộn tròn thân minh, tâm vô tạp niệm.

Rì…rầm….!

Tia chớp xiên vẹo cắt ngang bầu trời, sấm vang như đấm thẳng vào màng nhĩ.

Bão tới, gió thổi, mưa vần vũ.

Vạn vật chìm trong nước, hả hê gột rửa.



Một đêm cứ thế chầm chậm trôi qua dưới sự dữ dằn của m·ưa b·ão.

Nơi chân trời, gió báo vẫn vũ thế chỗ bình minh, cơn bão vẫn chưa muốn rời đi.

Đả toạ nguyên một đêm, trạng thái của Mộc Hy đã đạt tới cao nhất. Sau lưng là mưa to vần vũ, bên tai là sấm nổ vang trời, hắn không do dự nuốt viên Phá Chướng Đan vào bụng.

Miệng lưỡi đắng chát, một cỗ nóng rực xuyên qua yết hầu, không dừng lại ở phần bụng mà tuôn ra toàn thân.

Mới đầu có chút dễ chịu nhưng đây chỉ như ma quỷ đang đang cố lừa gạt con mồi của mình thả lỏng phòng bị mà thôi. Chẳng bao lâu sau, cơ bắp toàn thân thắt lại, cảm giác quặn đau truyền tới từ từng tế bào, Mộc Hy cắn chặt hàm răng sắc như dao cạo.

Ánh chớp len lỏi qua khung cửa sổ, hắt lên con yêu thú đang đau đớn. Dưới thứ ánh sáng nhợt nhạt khó chịu, từng đốm sáng đỏ đậm đua nhau xuất hiện trong gian phòng tối tăm.

Lúc đầu chỉ lẻ tẻ vài đốm nhưng mấy giây sau, đốm sáng nhiều tới nỗi cuộn lại thành từng đám mây, thi nhau tràn ra khỏi căn phòng qua cánh cửa sổ đang mở toang.

Mộc Hy bị biển mây đỏ rực phủ kín, con mắt thứ ba trên trán mở toang, lấp loé như đang hô ứng với thiên địa.