Chương 15: Bách Độc thư sinh
Sáng hôm sau.
Mặt trời lấp ló nơi chân trời, từng đốm sáng lung linh không biết xuất hiện từ đâu, chậm chạp chui vào miệng Mộc Hy.
Cổ họng đau nhói, cơ thể nóng rực, Mộc Hy không mảy may phân tâm, tỉ mỉ từng chút một luyện hóa đám linh khí khó khăn lắm mới thu thập được.
Linh khí theo kinh mạch chạy khắp toàn thân, thấm vào tấc tấc da thịt, cuối cùng xúc nén đến cùng cực, hoá thành một sợi pháp lực tinh thuần nằm yên trong đan điền.
Hắn lúc này mới dám thả lỏng thân thể.
Mở mắt, mặt trời đã treo cao, thời gian cũng không còn sớm, Mộc Hy nhanh nhẹn từ trong túi trữ vật lấy ra một chiếc bút nhỏ, một lọ mực cùng một xấp giấy màu đỏ nhạt.
“ Chuyện tu hành của ta trông cả vào các ngươi đấy!” Ngưng tụ pháp lực thành bàn tay vô hình, Mộc Hy cầm lên chiếc bút nhỏ, bất giác thở dài.
Hắn vất vả tu hành nửa ngày nhưng kết quả chỉ thu hoạch được một sợi pháp lực mảnh như tơ nhện, tốc độ có thể nói là chậm tới mức làm người ta sôi máu, tuy nói điều này cũng là bởi linh khí nơi đây quá thưa thớt nhưng chủ yếu vẫn là do tư chất hắn quá tệ.
Từ lâu đã biết tư chất bản thân thế nào, Mộc Hy tuy có chút buồn phiền nhưng không mảy may chán nản, hắn sớm đã xác định được phương hướng tu hành của bản thân rồi! Đơn giản thôi, tư chất không đủ thì dùng linh thạch bù.
Có câu tiền bạc có thể sai khiến ma quỷ, Mộc Hy chỉ cần có đủ linh thạch trong tay thì chưa chắc không thể chạm tới cảnh giới cao hơn.
Chỉ là vấn đề mấu chốt chính là làm sao để có linh thạch? Hắn tất nhiên sẽ không lựa chọn như phần lớn tán tu ngoài kia, liều mạng đi săn hải thú, như vậy không chỉ nguy hiểm mà linh thạch kiếm được cũng chẳng khác nào muối bỏ bể. Điều Mộc Hy dựa vào chính là gần hai trăm năm ký ức của hắn.
Hai trăm năm! Đối với tu tiên giới thì chỉ là cái chớp mắt nhưng cũng đủ để chứng kiến vài đời giang sơn đổi chủ, đủ để biết được không ít điều hữu ích.
Khi còn là nhân loại, Mộc Hy từng có một đoạn thời gian dài dựa vào vẽ phù mà sống, mãi đến sau này đột phá trúc cơ hắn mới bỏ nghề này.
Nói ra cũng có chút mất mặt, hắn dù rèn luyện thế nào cũng không thể vẽ ra linh phù cấp bậc trúc cơ, nói hắn bỏ nghề chi bằng nói nghề bỏ hắn.
Bây giờ hóa thành quỷ nghèo, Mộc Hy tất nhiên quyết định trở lại làm luyện phù sư, tiếp tục vẽ bùa kiếm sống.
Linh phù còn gọi là phù lục, có thể chớp mắt phát ra pháp thuật thần thông, không những không hao tốn pháp lực người sử dụng mà còn nhanh chóng bí mật. Có thể nói đây là thứ hàng hóa được ưu chuộng nhất tu tiên giới, luyện phù sư tất nhiên cũng là một nghề ăn nên làm ra.
Tuy nhiên muốn trở thành luyện phù sư vô cùng không dễ, hao phí để bồi dưỡng nên một cấp thấp luyện phù sư cũng là hơn vạn linh thạch. Không khó hiểu khi đa phần tu tiên giả đều vô duyên với nghề này.
Mộc Hy tự phụ bản thân có nhiều năm kinh nghiệm vẽ phù, cũng không chuẩn bị gì, ý niệm vừa động, phù bút sau khi chấm nhẹ vào lọ mực liền thoăn thoắt qua lại trên tấm giấy nhỏ.
Giấy nhỏ gọi là phù phôi, dùng linh mộc hoặc linh thảo luyện thành. Mực là linh mực, điều chế từ máu tươi hải thú. Cả hai đều là đồ dùng không thể thiếu đối với bất cứ luyện phù sư nào.
Thời gian từng chút trôi, trên phù phôi cũng dần hiện ra từng ký tự huyền ảo, Mộc Hy theo đó cũng ngày một cẩn trọng. Đừng khinh thường mấy ký tự này, thứ này gọi là linh văn, chính là hiện thân của thiên địa pháp tắc, muốn vẽ nên cũng không đơn giản.
Hữu kinh vô hiểm, Mộc Hy vẽ xong ba ký tự nhìn như ngọn lửa bừng cháy.
Tiếp đó hắn cũng không dám nghỉ ngơi, mở miệng phun ra một q·uả c·ầu l·ửa, thứ này chỉ lớn bằng đầu ngón tay cái nhưng lại nóng rực vô cùng, không gian xung quanh chốc lát bị đốt đến vặn vẹo.
Hỏa cầu sau khi xuất hiện cũng không có dấu hiệu muốn nổ tung mà chậm chạp xoay tròn rồi từng chút, từng chút một lặn vào trong phù phôi.
Linh văn rực đỏ, phù phôi lăn tăn như nước, chẳng bao lâu hoả cầu đáng sợ đã biến mất vào trong phù phôi.
Ai ngờ không đợi Mộc Hy vui mừng, phù phôi ầm vang một cái liền nổ thành một đám khói đen.
“ Khụ…khụ..! Chẳng nhẽ tên gian thương kia bán cho ta đồ giả?” Mặt dính đầy bụi bẩn, Mộc Hy nghiêm trang nói. Tất nhiên Bách Bảo Các không thể bán đồ giả được, nói vậy chẳng qua là vì hắn có chút mất mặt mà thôi.
Lần đầu tiên chế phù sau nhiều năm của Mộc Hy cứ thế mà thất bại, không thể không thừa nhận thất bại lần này là do hắn điều khiển pháp lực chưa đủ ổn định, dù sao thì hắn trước đây chế phù với tư cách là nhân loại. Ngoài ra một phần cũng là do hắn chưa quen thuộc với cây cấp thấp phù bút trong tay.
Coi như thất bại này là làm nóng người, Mộc Hy không chút hoang mang tiếp tục vẽ phù.
Ngôi sao xa nấp mình sau màn mây, vạn vật chìm vào trong bóng tối thăm thẳm.
Gió đêm cuốn theo hơi lạnh, mang âm điệu rì rầm của biển khơi đi về chốn xa xôi.
Bốn phía tối om, Mộc Hy đặt xuống phù bút, vươn người.
Trên chiếc bàn trước mặt hắn là bảy tấm Hoả Cầu Phù mới tinh cùng một đống bụi bẩn, phù phôi cùng linh mực đã bị hắn dùng hết.
Một phần nguyên liệu Hỏa Cầu Phù giá mười hạ phẩm linh thạch, tối đa có thể luyện ra mười tấm linh phù. Thông thường một tấm Hoả Cầu Phù có giá 3 hạ phẩm linh thạch, nói cách khác, sau nửa ngày vất cả, Mộc Hy kiếm lời được 11 hạ phẩm linh thạch. Tốc độ kiếm linh thạch này thật không tệ!
“ Mệt c·hết ta! Đúng là kiếm tiền không dễ.” Vẽ phù không chỉ tiêu hao thể lực mà còn vô cùng hao phí pháp lực, thần thức, Mộc Hy lúc này có thể nói là toàn thân rã rời.
Những ngày tiếp theo, Mộc Hy bán linh phù mua nguyên liệu, tỷ lệ thành công ngày một cao, tiền lời ngày kiếm một nhiều. Dần đần, tiền từ việc vẽ phù cũng coi như miễn cường đủ cho hắn tu hành, mọi chuyện cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo.
….
Tu hành không kể tuế nguyệt, hai năm chớp mắt cái đã qua đi.
Ngao Hà phương thị vẫn vậy, phải chăng người qua người lại đã phần nào đổi thay. Hai năm thời gian đủ lấy đi mạng nhỏ nhiều người.
Đường phố rôm rả tiếng chào hàng, người qua người lại nối đuôi không dứt.
Đang là giữa trưa, nắng vàng bị tán cây tóm gọn, chỉ có từng chấm nắng khéo léo len lỏi mới có thể chạm tới mặt đất.
Người bán cố bán đắt một chút, người mua cố mua rẻ một chút, mọi việc vẫn đang diễn ra như thường ngày thì một vị khác từ phương xa bay đến. Nói nó là vị khách cũng không đúng lắm, đó là một con thuyền khổng lồ dát bạc, không nổi trên mặt biển, con thuyền cưỡi lên làn gió xanh, bay nhanh trong không khí như chim chóc.
“ Thiên Ngân Chu! Là người Thiên Ngân giáo, bọn hắn tới đây làm gì?”
“ Đám ma đầu này chẳng nhẽ dám ngang nhiên động thủ tại Ngao Hà Phường thị?”
“ Cho bọn hắn mười lá gan cũng không dám làm loạn nơi này, đừng quên Ngao Hà phương thị này là của ai!”
…..
Tiếng bàn tán rôm rả không dứt, con thuyền bay tới trên đầu Ngao Hà Phường thị liền không động đậy. Con thuyền này gọi là Thiên Ngân Chu, dài hơn ba mét, không cột buồm không mái chèo, toàn thân trên dưới dát một lớp bạc mỏng.
Dưới ánh mặt trời, vật này lấp la lấp lánh chẳng khác nào đính lên trăm ngàn vì sao.
Thiên Ngân chu chính là dấu hiệu nhận biết đặc trưng của Thiên Ngân Giáo, một ma giáo nổi tiếng âm độc, chẳng trách nhiều người lại lo lắng như vậy.
Đang khi dám đông đoán già đoán non người Thiên Ngân Giáo tới đây làm gì thì trên Thiên Ngân chu đi ra một người, người này toàn thân trên dưới mặc một màu đen, mắt ưng lấp lóe như dã thú sắp cắn người, miễn cưỡng làm ra tư c·hết chắp tay, người này nói lớn: “ Bách Độc Thư Sinh khắp nơi g·iết người c·ướp c·ủa, ngang nhiên không coi đông đảo chúng tu tiên giả ra gì. Nay Thiên Ngân Giáo treo thưởng một vạn hạ phẩm linh thạch cho cái đầu của kẻ này, một ngàn hạ phẩm linh thạch cho tin tức hữu ích về y."
Nói xong, người áo đen phất nhẹ ống tay áo, vô vàn bức tranh lả tả rơi như mưa. Những bức tranh này đều thống nhất vẽ một người, một thư sinh mặt trắng, đây chính là Bách Độc Thư sinh mà Thiên Ngân Giáo muốn tìm.
“ Bách Độc thư sinh?” Dưới tán cây, Mộc Hy chậm rãi bắt lấy một bức tranh, vừa đưa mắt nhìn liền bất ngờ lẩm bẩm.
Không ngờ vị Bách Độc Thư sinh này hắn cũng biết.