Chương 14: Túi trữ vật cùng Hỏa Cầu Phù
Tu tiên giả tu hành vì trường sinh, chém g·iết cũng vì trường sinh.
Tu tiên giới này tài nguyên có hạn, tu tiên giả người trước ngã xuống người sau mọc lên, không khó hiểu khi tài nguyên không đủ cho tất cả mọi người, chém g·iết cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Kể từ khi hoá yêu tới nay, Mộc Hy thật chưa chân chính liều mạng chiến đấu lần nào, nhưng sớm thôi, hắn sẽ lại phải tiếp tục kiếp sống treo đầu bên hông.
Bước chân ra khỏi quán trà, Mộc Hy cũng không tiếp tục lãng phí thời gian, nhắm thẳng trung tâm phường thị đi tới.
Ba quẹo bảy rẽ, đi qua một chiếc cầu đan thành từ rễ cây, trước mắt là một kiến trúc rộng lớn. Đây là căn lầu ba tầng, xây bằng thứ gỗ đỏ đậm bắt mắt, bên dưới mái hiên treo đầy những chiếc đèn lồng tinh xảo là từng bức trạm trổ y như thật, đối diện đường lớn, cửa lớn mở toang, bên trên treo cao ba chữ Bách Bảo Các.
Mộc Hy dõi mắt nhìn cái tên quen thuộc, quay người tiến vào.
Bách Bảo các, nghe tên liền biết, đây là một cửa hàng buôn bán bảo vật, là tài sản của Bách Bảo Môn. Lại nói Bách Bảo các trước mắt Mộc Hy chỉ là một chi nhánh nhỏ mà thôi, tuy vậy tại nơi hoang vu này cũng là cửa hàng lớn nhất.
Mộc Gia cùng Bách Bảo môn đều lấy buôn bán làm nghề kiếm sống, vị trí lại gần nhau cho nên nhiều năm nay luôn minh tranh ám đấu không ngừng. Mộc Hy theo đó cũng có chút liền quan tới môn phái này, cũng không có gì, chỉ là trưởng môn đời trước của Bách Bảo Môn chính là hắn g·iết.
Tất nhiên chuyện này theo việc Mộc Hy hoá yêu đã trôi vào dĩ vàng, lúc này hắn ngang nhiên đi vào Bách Bảo Các, hai mắt không chút cố kỵ đảo qua đảo lại.
Không thể không nói nơi này thật biết cách làm ăn, đại sảnh trang trí đơn giản nhưng không đơn điệu, bốn phía khéo léo đặt từng quầy hàng, bên trên quầy là từng món bảo bối đủ loại màu sắc. Hai bên cửa ra vào đứng lấy một hàng thiếu nữ mặc thanh y, những người này tuy là phàm nhân nhưng ăn nói cử chỉ nho nhã lễ độ, đối với bảo bối trong cửa hàng càng là nắm rõ như lòng bàn tay.
Tuy nói Ngao Hà phường thị là phường thị của tu tiên giả nhưng cũng không có nghĩa nơi này chỉ có tu tiên giả. Cũng dễ hiểu thôi, các cửa hàng cũng không thể thuê một tên tu tiên giả về rót trà, chào khách được.
Mộc Hy vừa vào liền có một thiếu nữ phàm nhân tới tiếp đón, không hề cố kỵ ngoại hình khác lạ của hắn, thiếu nữ nhỏ nhẹ : “ Xin chào quý khách! Chào mừng ngài tới Bách Bảo các, nơi đây nhất định sẽ không để ngài trắng tay mà về.”
“ Để ta tự xem là được rồi!” Mộc Hy ngắn ngọn đáp, hắn thật có chút không thích cách ăn nói của thiếu nữ phàm nhân này, tuy rất dễ nghe nhưng quá máy móc.
Góc phòng đặt một quầy gỗ dài, bên trên đặt từng chiếc túi nhỏ, có hoa văn loè loẹt, có vàng ố cũ nát, có to có nhỏ, có dài có ngắn, nói chung là đủ loại. Những chiếc túi này đều là túi trữ vật, vật dụng không thể thiếu của mỗi kẻ tu tiên.
Túi trữ vật là một loại không gian pháp khí, không gian bên trong lớn hơn bề ngoài rất nhiều, dùng để chứa đồ thì thật không gì sánh bằng. Lâu nay muốn đem theo vật gì đều phải mở miệng nuốt vào bụng, Mộc Hy thật sự là uỷ khuất mười phần, vừa vào cửa hàng liền đi thẳng tới quầy túi trữ vật.
Không phải bản thân tự khoa trương, Mộc Hy rất biết nhìn đồ, không cần xem xét gì nhiều, hắn đã quyết định được chiếc túi trữ vật muốn mua.
Phàm nhân tất nhiên không thể quyết định chuyện buôn bán, biết Mộc Hy thật muốn mua đồ, người quản sự lúc này mới ung dung xuất hiện.
Đây là một người đàn ông trung niên, bụng tròn như trống trận, ăn mặc chẳng khác nào quý tộc chốn phàm nhân, vừa nhìn liền biết là người làm buôn bán lâu năm.
“ Tại hạ Vương Sĩ, xin chào đạo hữu. Ngươi muốn mua túi trữ vật sao? Không phải ta khoác lác, túi trữ vật chỗ ta chính là tốt nhất phường thị, không chỉ giá rẻ như cho mà còn bền bỉ vô cùng, đảm bảo trăm năm sau vẫn tinh tươm như mới.” Trung niên bụng phệ chắp tay, mười phần chân thành cười.
Người ta vẫn thường nói ở đời dại nhất chính là tin lời nữ nhân, dại nhì chính là tin lời kẻ làm buôn bán, tuy không dám nói là chính xác nhưng cũng phần nào có lý, Mộc Hy tất nhiên không tin lời họ Vương này, cấp thấp túi trữ vật có thể dùng vài chục năm không hỏng đã làm hiếm, trăm năm ư?
“ Tại hạ muốn mua chiếc túi trữ vật này.” Tay chỉ một chiếc túi đỏ nhạt, lớn cỡ quyển sách, Mộc Hy nói.
“ Chiếc này không chỉ ngoại hình không đẹp mắt mà kích thước bên ngoài còn quá lớn, diện tích bên trong ngược lại rất nhỏ, hoàn toàn không hợp với phong thái đạo hữu. Theo…..” Vương Sĩ xoa hai bàn tay vào nhau, lải nhải.
Mộc Hy thừa biết y nói vật chẳng qua vì chiếc túi trữ được chọn không đáng bao nhiêu tiền mà thôi, cắt ngang: “ Ý tại hạ đã quyết!”
Thầm mắng một tiếng quỷ nghèo, Vương Sĩ dơ lên sáu ngón tay, phán như đinh đóng cột : “ Sáu mươi hạ phẩm linh thạch! Giá này đã là rất ưu đãi, không thể giảm một viên nào nữa.”
Mộc Hy cũng không phải cừu non chờ người làm thịt, âm u : “ Ngươi thấy ta là ngoại tộc cho nên định một đao róc thêm miếng thịt? Năm mươi hạ phẩm linh thạch! Giá này đã là rất đắt, không thể thêm một viên nào nữa.
Làm buôn bán mấy chục năm, Vương Sĩ chớp mắt liền biết không dễ gì lấy đi một linh thạch từ túi kẻ trước mắt, người này ra giá quá xảo trá, mở miệng liền đọc ra con số thấp nhất hắn có thể chấp nhận.
“ Được rồi! Được rồi! Năm mươi thì năm mươi.” Không do dự gì nhiều, Vương Sĩ nhún vai chấp nhận.
Chỉ là không chờ họ Vương mở miệng nói thêm gì, yêu xà trước mắt vậy mà mở miệng phun ra không ít đồ, đếm qua có sáu mươi hạ phẩm linh thạch cùng một viên Hải Sa Thạch.
“ Viên Hải Sa Thạch này thấp nhất cũng đáng giá hai mươi hạ phẩm linh thạch, tổng cộng là tám mươi viên. Ngoài chiếc túi trữ vật này ra tại hạ còn muốn mua một chiếc cấp thấp phù bút cùng một phần nguyên liệu chế tạo Hỏa Cầu Phù, không thừa không thiếu.” Thu lấy chiếc túi trữ vật đỏ nhạt, Mộc Hy nói.
Không thể không nói người làm ăn như Vương Sĩ ghét nhất chính là bị khách nhân nhét chữ vào miệng như này, chỉ là Mộc Hy cũng không yêu cầu quá đáng gì, Vương Sĩ tuy không vui vẻ gì nhưng cũng chấp nhận. Đến lúc này, họ Vương thực sự đã mất đi tham vọng l·ừa t·iền từ túi yêu xà trước mắt.
Tiến trao cháo múc, Mộc Hy tiêu phí 60 linh thạch cùng viên Hải Sa Thạch bầu bạn nhiều năm mua lấy một chiếc túi trữ vật, một cây phù bút cùng một phần nguyên liệu chế tạo Hỏa Cầu Phù.
Túi tiền đã xẹp lép, Mộc Hy cũng không ở lại kiếm nhục nhã, phất nhẹ tay, phù bút cùng nguyên liệu chế tạo Hỏa Cậu Phù chầm chậm rời khỏi khay, xoay tròn một cái liền hóa nhỏ chui vào túi trữ vật, tiếp đó hắn đeo túi trữ vật lên cổ, cáo từ rời đi.
“ Hzz..! Vẫn là làm ăn buôn bán dễ kiếm tiền nhất, tích góp bao năm của ta chốc lát đã bị bọn gian thương này moi sạch.” Mộc Hy giống như đã quên bản thân trước kia cũng từng là người buôn bán, nhìn tấm biển Bách Bảo Các mà mắng thầm.
Tuy nhiên Mộc Hy thật nói không ngoa, buôn bán thật rất nhanh kiếm ra tiền. Chỉ là làm ăn tại tu tiên giới này cũng không đơn giản, chỉ cần thực lực có chút không đủ thì cơ ngơi thế nào cũng sẽ bị người khác nuốt không nhả xương.
Chưa làm được gì nhiều nhưng trời đã xế chiều, mặt biển lăn tăn hình bóng đàn chim mỏi cánh bay về tổ.
Hoàng hôn ám lên thiên địa một màu đỏ cam mỹ lệ không sao kể siết.
Bên trong Ngao Hà Phương thị có một khu vực riêng đầy những ngôi nhà cho thuê, tất nhiên bỏ nhiều linh thạch thì sẽ được vào nơi rộng rãi thanh tịnh, linh khí tràn trề, bỏ ít tiền thì chỉ có thể ngán ngẩm ở nơi ồn ào đông đúc, linh khí lưu thưa như lá mùa thu.
Không cần nói cũng biết Mộc Hy sẽ ở lại chỗ nào rồi đó! Bỏ ra năm hạ phẩm thuê một căn nhà nhỏ xơ xác, chuyện nơi ngủ nghỉ liền được giải quyết xong.
Nhiều ngày đi đường, dù là cơ thể như sắt như thép của Mộc Hy cũng có chút mệt mỏi. Ngả thân mình xuống chiếc giường lạnh ngắt, hắn mơ màng ngủ th·iếp đi.
Tất nhiên không như phàm nhân, tu tiên giả lúc ngủ vẫn nhận biết được thế giới bên ngoài, Mộc Hy biết ngoài sân đêm nay có mấy chiếc lá rụng, trên trời có mấy cơn gió nhẹ thổi qua.
Chỉ là không ngờ gió đêm lùa về ý ức xưa, trời sao sáng tỏ chuyện quá khứ, Mộc Hy lúc mơ màng vậy mà trải qua một giấc mộng dài, trong đó hắn hoá về lúc còn ấu thơ, lần nữa cảm nhận kích động cùng cực khi lần đầu v·út bay trong thiên địa.