Chương 12: Ngao Hà phường thị
Yêu tộc hưng thịnh, trải khắp vạn giới.
Chân Long không thể nghi ngờ chính là một trong những giống loài quyền uy nhất yêu tộc.
Tương truyền, rồng chân chính có thân mình như rắn, đuôi như cá chép, đầu mọc sừng hươu, bên miệng có hai sợi râu dài, bụng mọc năm chân. Còn về sức mạnh của chân long? Tuy có nhiều cách nói nhưng đều thống nhất chân long mang sức mạnh vô biên, huỷ thiên diệt địa chỉ là một cái vẫy đuôi.
Tất nhiên Loạn Tinh Hải xưa nay chưa từng nghe nói có chân long xuất hiện, những điều trên cũng chỉ là chút tin đồn mà thôi.
Sở dĩ nhắc tới chân long bởi nhẽ Bái Giao Đảo, nơi Mộc Hy sắp đến có chút liên quan tới chân long.
Nói liên quan cũng hơi quá, chuyện là trăm năm trước, vùng biển xung quanh Bái Giao Đảo xuất hiện một con nhị giai giao long.
Mọi người đều biết, giao long là hậu duệ của chân long, một thân thần thông có thể nói là ngạo thị cùng cấp, chính là quý tộc trong giới yêu thú.
Lúc đó Bái Giao Đảo vẫn chỉ là một hòn đảo hoang không tên, thông tin quanh đó xuất hiện nhị giai giao long vừa ra một cái liền thu hút đến không ít trúc cơ tu sĩ. Sở dĩ những trúc cơ ngày thường thấy đầu không thấy đuôi này nhiệt tình như vậy cũng không phải bởi vì con giao long kia là một thành viên của Hải Tộc, thứ làm bọn hắn điên cuồng chính là cơ thể của con nhị giai giao long.
Không khoa trương chút nào, từ đầu tới đuôi giao long đều là bảo vật hiếm thấy.
Da, vảy, móng vuốt, xương cốt, gân, mắt,...tất cả đều đều có thể luyện thành bảo bối hiếm có. Đáng nói nhất chính là máu tươi của giao long, nếu có thể thành công tinh luyện giao huyết thành long huyết thì thực sự là trúng mánh lớn rồi.
Long huyết, không cần giải thích gì cũng đủ hiểu được sự quý giá của nó. Tuy nói giao long không biết đã là con cháu đời thứ bao nhiêu của rồng rồi, muốn dùng máu của nó tinh luyện ra máu rồng có thể nói là khó như lên trời, nhưng chung quy cũng là có cơ hội.
Không khó hiểu khi năm đó không biết bao nhiêu trúc cơ tu sĩ điên cuồng vì một con nhị giai giao long.
Nhiều trúc cơ tu nhĩ như vậy tụ tập cùng một chỗ, đáng nhẽ ra phải nhẹ nhõm bắt được nhị giai giao long mới phải. Chỉ là không ngờ gần Bái Giao Đảo không chỉ có một con giao long mà là hai con, hơn nữa đều là nhị giai hậu kỳ.
Giao Long xuất thân cao quý, vừa sinh ra đã có trí tuệ như con người. Khổ nỗi hai con giao long này lại sinh ra tại địa bàn nhân tộc, tự biết một khi tung tích lộ ra chỉ có đường c·hết cho nên chúng vẫn luôn yên phận chui rúc tại một góc hẻo lánh. Chỉ là cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục bị đông đảo tu tiên giả t·ruy s·át.
Biến cố bất ngờ, năm đó phe tu sĩ tổn thất không nhỏ. Hai con giao long tất nhiên cũng không tốt đi đâu, một con bị đ·ánh c·hết ngay tại chiến trường, một con ngược lại trọng thương chạy trốn.
Chuyện đáng nói ở đây chính là đông đảo trúc cơ tu sĩ đều khẳng định con giao long trốn thoát đã b·ị t·hương cực nặng, nguyên thần cũng đã b·ị đ·ánh nứt, tuyệt đối không chạy được bao xa liền sẽ m·ất m·ạng.
Điều này nghĩa là sao? Tức là chỗ nào đó xung quanh Bái Giao đảo cất giấu một t·hi t·hể giao long hoàn chỉnh. Cám dỗ c·hết người như vậy, tu sĩ khắp nơi tràn về nơi đây tìm kiếm t·hi t·hể nhị giai giao long, chỉ tiếc đến nay vẫn không nghe nói có kẻ nào thành công.
Trăm năm qua đi, t·hi t·hể giao long có lẽ cũng đã sớm bị kẻ may mắn nào đó im lặng lấy đi mất. Chuyện này theo đó cũng trôi vào dĩ vãng.
Tất nhiên trên đời này không thiếu nhất chính là những kẻ mơ mộng hão huyền, trên Bái Giao Đảo không thiếu những tu sĩ lặn lội ngàn dặm tới đây tìm t·hi t·hể giao long. Người đông thì buôn bán tốt, chuyện Ngao Hà phương thị chuyển tới chỗ này cũng không bất ngờ gì.
......
Nắng mai nghiêng nghiêng rải khắp mặt biển, sương sớm trắng xoá như mây.
Góc phía đông Bái Giao Đảo, mặt biển lăn tăn, Mộc Hy chầm chậm trồi lên mặt biển.
Bên tai là chim chóc ca vang, phóng mắt ra xa có thể thấy giữa lớp lớp rừng xanh là một ngọn núi nhỏ. Thị lực Mộc Hy rất tốt, nhìn xuyên qua khoảng không, hắn có thể lờ mờ thấy từng cụm kiến trúc phân bố không đều trên ngọn núi nhỏ kia.
“ Ngao Hà phường thị đây rồi! Cuối cùng cũng đến, bơi nhiều như vậy làm đuôi ta sắp rụng tới nơi rồi.” Than vãn như lão già, Mộc Hy chậm chạp đi về phía trước.
Xuyên qua rừng cây, men theo con suối cạn nước, Mộc Hy rất nhanh đi tới chân ngọn núi, nơi đây so ra khá tấp nập, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đôi ba người tu tiên qua lại vội vàng.
Khá lâu rồi Mộc Hy chưa tới nơi đông người như vậy, dù trong lòng vẫn không có cảm xúc gì đặc biệt nhưng không hiểu sao hắn lại nhớ tới lần đầu tiên bước chân vào Mộc gia.
Lắc đầu thở dài, hắn men theo con đường nhỏ đi lên núi.
Bên đường đầy hoa thơm, đầu tung bay đầy ong bướm, khung cảnh nơi đây ngược lại có mấy phần mỹ lệ. Vượt qua một cây đại thụ cao lớn, trước mắt bỗng chốc sáng sủa lên, xen lẫn giữa dàn cổ thụ là từng tòa kiến trúc ngang dọc, đường đi như mạng nhện chằng chịt giăng khắp, đứng nơi đây cũng có thể nghe rõ tiếng xôn xao.
Bước vào Ngao Hà phường thị, Mộc Hy cũng không vội làm gì mà chầm chậm sải bước. Nơi của tu tiên giả tất nhiên không thể giống như phường thị của phàm nhân được rồi, kiến trúc nơi đây tuy không to lớn nhưng vô cùng hoa mỹ, hai bên đường bày từng quầy hàng nhỏ, bên trên là vô vàn bảo bối lấp lánh lóa cả mắt. Trên đường, qua lại đều là tu tiên giả khí chất bất phàm, thỉnh thoảng còn có vài con yêu thú ngang nhiên dạo chơi.
Những con yêu thú này đều là địa yêu tộc có trí tuệ, đừng nhìn vẻ ngoài hung ác của chúng mà đánh giá thứ gì, các ngươi chưa chắc đã đánh cờ thắng mấy con yêu tu này đâu.
Người mua người bán chỗ này đều là kẻ tu hành, cũng không có cái cảnh cãi cọ ầm ĩ, người bán không rao hàng mà chỉ nằm phơi nắng, người mua muốn mua gì cũng chỉ nhỏ giọng thương lượng vài câu.
Tất nhiên không có nghĩa chỗ này yên tĩnh, mỗi cửa hàng đều có phát thanh pháp khí thay mình chào hàng. Có vỏ ốc xanh nhỏ nhẹ mời chào người mua đan dược, có trống đồng ồm ồm bảo người ghé xem phù chú nhà mình,....cũng không biết thế nào, âm thanh của những phát thanh pháp khí này không những không chút ồn ào ngược lại còn rất êm tai, người người nghe qua đều thấy dễ chịu.
Mặt trời lên cao, Mộc Hy cũng đã chán đi dạo. Hắn bây giờ chỉ là một tên quỷ nghèo mà thôi, nhìn nhiều bảo bối cũng chỉ làm bản thân đau đầu.
Xuyên qua đường phố, Mộc Hy bước chân vào một căn trà lâu hai tầng. Không thể không nói căn trà lâu này thực vô cùng đặc biệt, nói vậy bởi nhẽ căn trà lâu này thực chất là một cái hốc khổng lồ trong một cây cổ thụ cao lớn.
Tuỳ ý chọn một chiếc bàn trống trong góc, Mộc Hy gọi một chén linh trà rồi chậm rãi ngắm nghía biển xanh ngoài xa.
Tu sĩ đa phần đều có thói quen thỉnh thoảng uống trà nói chuyện, quán trà theo đó cũng trở thành nơi lan truyền của đủ loại thông tin. Mộc Hy đã ba năm không tiếp xúc với ngoại giới, hắn tới đây uống trà là phụ, nghe xem tu tiên giới ba năm qua có chuyển biến gì không mới là chính.
Tu hành chính là nghịch thiên, hiển nhiên cần quý trọng từng thời khắc nhưng cứng quá tất gãy, cắm đầu cắm cổ tu luyện suốt ngày đêm cũng không phải ý hay.
Không ít tu sĩ đều chọn thỉnh thoảng tới quán trà nhâm nhi chút trà ngon, nghe ngóng chút thông tin thiên kỳ bách quái, làm như vậy không chỉ thả lỏng tâm thần đôi chút mà còn có thể mở mang tầm mắt, nhất cử lưỡng tiện.
Yên lặng lắng nghe một thời gian, Mộc Hy thật biết thêm không ít chuyện, nào là tông môn nào huỷ diệt tông môn nào vừa thành lập, tán tu nào thân thủ cao siêu, nơi nào có hải thú lợi hại xuất hiện.... Chỉ là thông tin hắn muốn nghe nhất ngược lại không có ai nhắc tới.
“ Hzzz...! Chẳng nhẽ Mộc Gia truyền thừa tới đời Mộc Hy này lại bị huỷ mất, công sức muôn đời tiên tổ đổ sạch xuống sông xuống biển?”