Chương 10: Hiện thân
Biển cả mênh mông, một con thuyền lênh đênh trên sóng nước.
Trên thuyền lúc này là một mảnh hỗn loạn, lờ mờ có thể lấy vài ba vũng máu ẩn mình dưới lớp gỗ vụn lả tả như lá mùa thu.
Ly Yên một mạch nuốt vào mấy viên đan dược với tốt hơn một chút, chầm chầm di chuyển tới gần Đại Thử. Suốt quá trình hai mắt không hề rời khỏi ba con Hải Dực Thú đang thở hổn hển ngoài xa.
“ Chuyện tới bước này chỉ còn một cách là bỏ thuyền mà chạy thôi! Chúng ta cũng đã tận lực, thương hội hẳn sẽ không trừng phạt quá nặng.” Đại Thử ho khan mấy tiếng, thấp giọng thủ thỉ. Nói như vậy không có nghĩa là tiếp tục chiến đấu thì hai người bọn hắn nắm chắc thất bại, chỉ là hắn không muốn liều mạng chiến đấu một phen mà thôi.
Hai người Đại Thử cùng Ly Yên đều là thành viên của Tam Minh Thương Hội, nhiệm vụ của bọn hắn chính là đi theo bảo vệ các con thuyền chở hàng. Sở dĩ cần tới cả tu tiên giả đi theo bảo vệ là vì những con thuyền này chở lượng lớn linh vật, dù thương hội đã cố gắng dùng nhiều thủ đoạn che đậy nhưng nhiều linh vật như vậy tụ tập một chỗ rất dễ thu hút hải thú trong biển tập kích.
Chỉ là cũng bởi vì hải thú bị linh vật trên thuyền thu hút tới, một khi hai người Đại Thử cùng Ly Yên chạy trốn thì bọn yêu thú cũng sẽ không đuổi theo quá xa, đây cũng coi như là trong họa có phúc.
Ly Yên vẫn không lên tiếng, nàng rõ ràng thương hội đối với hành động bỏ lại thuyền cùng hàng hoá mà chạy trốn xử phạt vô cùng nghiêm khắc, cái gọi là không quá nặng chẳng qua là lừa người gạt mình mà thôi. Chỉ là Ly Yên hoàn toàn không có ý định ở lại tử thủ thuyền, nói đùa gì vậy, con thuyền cùng hàng hoá cũng có phải của nàng đâu? Suy nghĩ một chút, nàng nói: “ Đại Thử ngươi nói có lý! Chỉ là không thể cứ thế mà chạy được, ta ở chỗ này câu kéo ba con Hải Dực Thú, ngươi đi xuống kho hàng đem đi mấy món bảo bối giá trị nhất, thuận tiện bảo bọn thuyền viên chuẩn bị dùng bè nhỏ chạy trốn, như vậy có thể giảm thiểu chút thiệt hại.”
“ Được!” Đối phương đã chọn phần việc nguy hiểm nhất về mình, Đại Thử không có lý gì không đồng ý cả. Chỉ là hắn đối với việc Ly Yên giờ phút này còn tâm trí quan tâm tới bọn phàm nhân thật không hiểu nổi, phàm nhân đông như kiến cỏ, c·hết mất mấy người thì có làm sao.
Tất nhiên Đại Thử không dại gì là đứng lại đôi co, chân sau phát lực, hắn liền nhanh như tên bắn biến mất sau cánh cửa.
Ba con Hải Dực Thú cũng đã có chút hồi phục sau khi tung ra bản mệnh thần thông, nhìn thấy Đại Thử tung người chạy đi, chúng lại gầm lên đánh tới.
Ba bóng đen không ngừng phóng đại trong mắt, Ly Yên ngược lại mỉm cười, chỉ thấy nàng thò tay vào chiếc túi thơm bên hông rồi lấy ra một tờ giấy hình chữ nhật màu xanh lá cây. Tờ giấy chỉ dài cỡ bàn tay nhưng lại vẽ đầy ký tự huyền ảo màu vàng nhạt, tinh mắt có thể thấy nó đang lấp lánh chút ánh xanh. Thứ này gọi là Mộc Tác Phù, nhất giai thượng phẩm linh phù, tuy không dám nói là quý giá vô cùng nhưng cũng là đồ hiếm thấy.
Mắt hiện chút không nỡ, Ly Yên vẫn ném tờ Mộc Tác Phù lên không trung, miệng rầm rì. Lập tức ánh xanh chợt hiện, Mộc Tác Phù nổ tung thành hàng trăm mảnh vụn, mỗi mảnh vụn lại bỗng chốc hóa thành một cây dây leo thô to như cổ tay.
Chớp mắt cái sàn con thuyền đã biến thành một rừng cây xanh ngắt giữa đại dương.
Dây leo sau khi xuất hiện liền như có linh tính mà điên cuồng cuốn lấy ba con Hải Dực Thú. Chốc lát ba con quái vật đã bị cuốn thành cái bánh tét, chỉ là nhìn từng sợi dây leo chậm chạp đứt đoạn thì hẳn không thể vây khốn ba con quái vật này bao lâu.
“ Khốn kh·iếp!” Đa phần linh phù đều chỉ là đồ dùng một lần, Mộc Tác phù cũng không ngoại lệ. Chớp cái đã mất một tờ linh phù quý giá, Ly Yên tức giận thế nào có thể tưởng tượng được. Cắn răng mắng một tiếng, nàng tiếp tục điều khiển cây đinh ba màu bạc đâm tới con Hải Dực Thú gần nhất.
Con Hải Dực thú kia điên cuồng cựa quậy vẫn không thoát, nhìn cây đinh ba ầm ầm đâm tới thì the thé hét lên. Tiếp tục, nó lại phun ra một màn sáng bao phủ lấy cơ thể, màn sáng chỉ mỏng như cánh ve như lấp lánh ánh sáng, sức phòng ngự tất nhiên cũng không tệ.
Cây đinh ba hoá thành tia sáng bạc, chuẩn xác đâm vào màn sáng. Cây đinh ba này là một thanh pháp khí chuyên dùng để t·ấn c·ông, uy lực tất nhiên không yếu đi đâu, nó một đâm liền làm cho màn sáng biến dạng, chỉ là vẫn chưa thể phá huỷ màn sáng để đánh tới Hải Dực Thú được.
“ Xem ngươi có thể chịu được bao lâu.” Ly Yên trả giá lớn như vậy, tất nhiên không thể cứ thế mà dừng tay. Không chút tiếc rẻ pháp lực, nàng điều khiển cây đinh ba liên tục đâm vào màn sáng.
Cheng!.....Cheng!...
Càng v·a c·hạm màn sáng càng mỏng nhưng để cây đinh ba có thể đêm xuyên thì còn mất không ít thời gian.
Ly Yên có chút sốt ruột nhìn cánh cửa dẫn xuống bên trong thuyền, nàng cũng không có tờ Mộc Tạc Phù thứ hai để dùng.
Đang khi chiến trận có chút hoà hoãn, một con Hải Dực Thú không ngờ lại liều mạng trở mình, dây leo trên thân toàn bộ đứt đoạn. Khó khăn lắm mới lấy lại tự do, con hải thú đỏ lừng cặp mắt, điên cuồng cắn tới Ly Yên.
“ Súc sinh khốn kh·iếp, ăn gì mà khỏe vậy!” Nhìn chiếc miệng đỏ lòm như chậu máu đang cắn tới, Ly Yên tức giận mắng một tiếng. Lời còn chưa dứt, nàng lại bận bịu điều khiển cây đinh ba ứng chiến.
Bên dưới khoang thuyền, Đại Thử nhanh chóng thu lấy mấy món bảo bối quý giá nhất vào túi trữ vật. Tuy nói túi trữ vật dù nhỏ bé nhưng lại có thể chứa rất nhiều đồ đạc nhưng cũng chỉ có giới hạn, nhét tới túi đầy ắp nhưng đồ vật Đại Thử muốn mang đi còn rất nhiều.
Đang khi chuột yêu Đại Thử luyến tiếc nhìn số bảo vật lấp la lấp lánh trước mắt, bên tai chợt truyền tới tiếng gầm đinh tai nhức óc, hắn mới gấp rút quay lưng rời đi, chỉ là miệng vẫn không đành: “ Để nhiều bảo bối như vậy rơi vào tay hải thú, phen này ta không xong rồi.”
Đang khi sắp rời đi, Đại Thử chợt nhớ tới lời của Ly Yên, do dự một chút hắn hét lớn: “ Thuyền viên trên thuyền mau đi chuẩn bị bè, đợi lát nữa hải thú đuổi theo chúng ta thì các ngươi lập tức chèo bè rời khỏi. Sống hay c·hết đều xem số phận các ngươi.”
Tiếng nói có pháp lực gia trì ầm ầm vang khắp mọi ngóc ngách của con thuyền, Đại Thử cũng không quản bọn phạm nhân này giải quyết ra sao, chạy thẳng lên phía trên con thuyền.
Rẽ trái quẹo phải mấy lần, hắn xông mình qua khe của, phóng mắt nhìn liền thấy cảnh tượng Ly Yên đang điều khiển cây linh ba đánh bay một con Hải Dực Thú. Còn hai con Hải Dực Thú còn lại thì đang cọ quậy giữa đám dây leo rắc rối.
Không biết có phải bị sự xuất hiện đột ngột của Đại Thử kích thích không, hai con Hải Dực Thú đang bị trói chặt bỗng càng điên cuồng dãy dụa, chớp cái dây leo trên thân chúng cũng đua nhau đứt đoạn.
Kẻ thù gặp nhau, tức giận đến đỏ cả mắt. Ba con Hải Dực Thú bị dây leo cuốn tới hít thở khó khăn, đối với Ly Yên tất nhiên là tức giận đến cùng cực. Bây giờ đều đã thoát khốn, ba con Hải Thú không hẹn mà gặp, đồng thời húc thẳng tới Ly Yên.
Ly Yên lâm nguy không loạn, lập tức điều khiển cây đinh ba xoay tròn thành một màn sáng chắn trước mặt. Chỉ là ba con Hải Dực Thú đều là tức giận mà toàn lực t·ấn c·ông, một mình nàng rõ ràng không chống nổi, một phen v·a c·hạm này Ly Yên chỉ sợ tổn thương không nhẹ.
Cách đó không xa, Đại Thử gấp rút phóng tới cứu viện, chỉ là liếc mắt liền thấy hắn rõ ràng chậm một nhịp, muốn hỗ trợ Ly Yên chống đỡ đòn hợp kích của ba con Hải Dực Thú là không thể.
Nhíu chặt lông mày, toàn thân căng cứng, Ly Yên cắn răng chuẩn bị va chạm, đang khi nàng tưởng bản thân sẽ lại sẽ b·ị đ·ánh bay như quả bóng da thì trước mắt chợt loé sáng.
Liếc mắt nhìn sang, một tia sáng đỏ rực phóng thẳng lên từ biển, còn chưa đợi bọn người kịp nhìn rõ tia sáng là thứ gì thì chợt tia sáng bừng lên lửa đỏ, chớp mắt cái đã hoá thành một con rắn lửa dài gần mười mét.
Rắn lửa tạo thành từ lửa đỏ nhưng lại sống động như thật, miệng nó mở rộng làm động tác gầm rú, cơ thể khổng lồ kéo theo một cái đuôi lửa thật dài đâm tới ba con Hải Dực Thú.
Bịch một tiếng, lửa rụng như mưa. Rắn lửa sau khi v·a c·hạm với Hải Dực Thú liền hóa thành một biển lửa bao phủ lấy ba con hải thú xấu số.
Da dẻ bị đốt tới đau rát, máu tươi trong người như sắp sôi, ba con Hải Dực Thú điên cuồng hí lên những âm thanh đau đớn. Tưởng chừng đòn t·ấn c·ông tới đây là hết nhưng không, một thân hình thon dài đỏ rực bỗng chốc phóng ra từ lửa đỏ, dùng thứ tốc độ nhanh như chớp, thân hình kia dễ dàng cuốn chặt một con Hải Dực Thú.
Xuyên qua tầng lửa, có thể thấy thân hình thon dài kia là một con rắn đỏ rực như thanh sắt nung.