Hỏa Lệnh

Chương 16: Cơn thịnh nộ của diệp thần




Tên sát thủ lạnh lùng nói với Tống Nguy:

"Bỏ súng xuống!"

"Hừ!"

"Tống Nguy, cậu theo tôi về tổng bộ, nếu không tôi buộc phải hạ sát cậu!"

"Thử xem!"

Chíu! Tống Nguy không nhiều lời, lập tức nhả đạn. Tên sát thủ cũng nhanh không kém, lập tức ngửa đầu ra sau tránh được viên đạn của Tống Nguy, lập tức nhả hai phát đạn về phía hắn. Ghế sofa trúng hai phát đạn bật tung hai mảng bông lớn. Tống Nguy lúc này đã nấp sau chiếc tủ lớn, nín thở giữ súng trong tay.

"Mèo con, mau ra đây đi!" Tên sát thủ rò tìm hắn, cất giọng uy hiếp. Anh ta còn rất trẻ nhưng sát ý rất nồng đậm. Tống Nguy nín thở siết chặt cò súng.

Tên sát thủ cảm nhận được hơi thở của Tống Nguy, bất thình lình nhả đạn về phía hắn. Bước chân anh ta mỗi lúc một gần, Tống Nguy bị ép vào một góc, không còn lối thoát. Hắn dựa lưng vào tủ, khoanh tay trước ngực, thở dài, nói:

"Tao muốn giữ mạng cho mày để hỏi mày một chút thông tin, nhưng nghe chừng mày sẽ chẳng phun ra một lời nào đâu nhỉ?"

"Ha ha, lo giữ mạng của mày trước đi đã!"

"Đã vậy, thôi thì đành xử đẹp mày vậy!"

Tống Nguy vừa cất lời, hắn lập tức di chuyển, hai chân trượt xuống dưới, tạo thành tư thế song song với mặt sàn, đạn cũng rời khỏi nòng súng, nhắm trúng cổ họng tên kia bay tới. Tên sát thủ vừa nhìn thấy bóng dáng Tống Nguy, còn đang trợn tròn mắt kinh ngạc chưa kịp phản ứng gì thì đã ăn đạn. Anh ta ôm lấy cổ, máu vọt ra từ kẽ ngón tay. Mắt anh ta trợn trừng lên rồi cả người đổ ập xuống sàn.

Tống Nguy bước qua xác anh ta, nhìn vài giây rồi lấy hộp cơm ngồi xuống ghế sofa. Trên người hắn vẫn sạch sẽ không vấy ra lấy một giọt máu. Hắn mở hộp cơm, từ từ ăn. Máu từ cổ tên sát thủ đã chảy ra gần nửa sàn nhà, lênh láng, còn có mùi tanh. Nhưng Tống Nguy dường như chẳng thấy gì.

Một lúc sau, Tống Nguy bỏ hộp cơm xuống, móc từ đáy ba lô ra một cái sim điện thoại, thay vào máy rồi bấm một số.

"Dịch vụ vận chuyển nghe đây!"

"Tôi có một món hàng ở phòng 502 Khách sạn Trúc Minh, cần xử lý."

"Xin quý khách cho biết tình trạng hàng?"

"Gọn gàng, có hơi ướt một chút."

"Đã rõ. Nửa tiếng sẽ xử lý xong."

Tống Nguy cúp máy, đeo ba lô lên vai, ung dung rời khỏi khách sạn. Vừa đi hắn vừa bấm lệnh chuyển tiền tới một tài khoản.

Dịch vụ "vận chuyển" thế giới ngầm thật tiện lợi!

Đã bảy giờ tối!

Sau nửa tiếng kể từ khi Tống Nguy rời đi, những người làm "dịch vụ vận chuyển" đã đột nhập vào phòng 502, xử lý gọn gàng cái xác. Phòng khách sạn lại như mới. Chín giờ tối, nhân viên khách sạn phát hiện người thuê phòng đã rời đi, để lại một số tiền trên giường của mình, kèm một hộp cơm ăn gần hết.

Lúc này, Tống Nguy đã ra đến đường phố, nơi đông đúc nhất của thị trấn. Hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai che kín nửa khuôn mặt, mái tóc hơi dài phất phơ sau gáy, trên người đã đổi thành chiếc áo khoác da màu đen ôm sát, quần jean bó lấy đôi chân dài. Trông hắn giống một khách du lịch bụi, đang lang thang khám phá vùng đất yên tĩnh này.

Phía trên nóc nhà thờ trung tâm, Jack đang ôm cây súng bắn tỉa, nhìn chằm chằm vào kính ngắm. Người thanh niên mặc áo da, đội mũ lưỡi trai, đeo ba lô đang đi dưới phố, những lượt khách du lịch lướt qua hắn, nhấp nhô dưới ánh đèn ngũ sắc.

Jack chửi thầm: "Mẹ kiếp, không điểm rơi!"

Jack bực mình dụi mắt một cái, quay lại tiếp tục rình con mồi. Kia rồi, thanh niên đã ở giữa khoảng trống ở quảng trường. Không chần chừ, Jack bóp cò, viên đạn bay qua khoảng cách hơn ba trăm mét, găm thẳng vào lưng thanh niên. Jack thu súng, chợt ngẩn ra.

"Cái ba lô đâu?"

Phía bên dưới, dòng người hoảng loạn chạy nháo nhào, hai cảnh sát khu vực đã xông vào hiện trường, tiếng xe cảnh sát cũng bắt đầu hú còi từ xa.

"Mẹ nó, nhầm rồi!"

Jack tháo súng gấp gọn vào ba lô, lao xuống dưới. Đám đông đã vây quanh xác người nằm giữa quảng trường. Ở góc khuất của con đường hẹp, một bóng người nhanh chóng rời đi. Jack liền lao theo. Vừa đi Jack vừa rút điện thoại gọi cho đồng bọn:

"Hắn thoát rồi, đang ở hẻm số ba!"

Ngay lập tức từ nhiều con phố, những bóng người lập tức tiến về hẻm số ba.

Tống Nguy bước nhanh về con đường hẹp, trong lòng hắn khẽ run lên. Người thanh niên vừa bị giết còn rất trẻ. Buổi chiều hắn đã gặp anh ta ở quán cà phê dưới chân nhà thờ. Hắn đã nói: "Tôi thích mũ của anh, cả áo khoác nữa". Anh ta vui vẻ chỉ cho hắn một cửa hàng cách đó không xa...

Tống Nguy thấy mắt cay cay. Sương đêm bắt đầu phủ xuống thị trấn, khiến cho cảnh vật càng thêm mờ ảo. Tống Nguy lách vào con đường nhỏ, tay nắm chặt khẩu Raygun.

Diệp Minh sau khi từ Cục cảnh sát về phòng thí nghiệm, lập tức mở máy tính, dò tìm tín hiệu của Tống Nguy, thấy một điểm đỏ cách Hà Phong gần hai trăm kilomet. Lúc trước anh đã đoán biết nếu Tống Nguy bỏ chạy sẽ mang theo ba lô. Anh đã gắn chíp định vị lên móc khóa ba lô của hắn, một con chíp siêu nhỏ rất tinh vi. Thiết bị này Diệp Minh giữ được từ khi còn làm cho E-Interpol cách đây năm mươi năm. Đối phó với một tên từng được đào tạo điệp viên sát thủ như Tống Nguy, đương nhiên phải có cách khôn khéo.

Sau khi xác định được vị trí của Tống Nguy, Diệp Minh liền lái xe, nhằm Trúc Sơn tiến tới. Đã lâu lắm rồi, Diệp Minh không về Trúc Sơn, bởi ký ức về Lãnh Vu Thần sẽ làm anh đau đớn khôn nguôi. Lần này Tống Nguy lại chạy về đấy, Diệp Minh không biết cảm xúc của mình lúc này thế nào.

Mấy ngày nay, cuộc đời dường như đã quay cả một kiếp luân hồi, khiến anh không kịp dừng lại, không kịp thở, không kịp suy nghĩ gì khác, ngoài việc phải bảo vệ người kia. Anh cũng chưa từng nghĩ, Tống Nguy mà anh biết, có thực sự là Lãnh Vu Thần không? Nếu là hắn chuyển thế, thì liệu linh hồn ấy, con người ấy có còn là người mà anh muốn tìm?

Lúc này, Tống Nguy đã chạy vào khúc ngoặt của con đường. Những tiếng động từ bốn phía trong sương mù lọt vào đôi tai cực thính của hắn. Hắn nhẩm tính trong đầu: "Tất cả có năm tên, không thể hạ sát cả năm sẽ gây chú ý của cảnh sát. Làm cách nào chỉ đánh gục chúng là được". Hắn đút súng vào túi, kéo dây đeo phụ của ba lô vòng quanh bụng, siết chặt lại. Trong lúc chiến đấu hắn không muốn nó rơi khỏi người.

Xong xuôi, Tống Nguy khẽ chạm tay vào cây cột đèn, đạp nhẹ chân một cái, đu mình lên cao. Chỉ cần hai lần xoay vòng, hắn đã ở trên nóc một căn nhà, nhìn xuống bên dưới con đường nhỏ hẹp.

Mấy phút sau, năm kẻ theo đuôi quả nhiên đã tập hợp lại một chỗ. Bọn chúng ra hiệu cho nhau quan sát tứ phía. Tống Nguy nghĩ trong đầu: "Không quá chuyên nghiệp, cũng không cùng đội với tên sát thủ trong khách sạn. Những tên này không biết mình có gì, chúng muốn giết, không muốn bắt. Chỉ có thể là người mà Tống Phi thuê".

Nghĩ đến đây, Tống Nguy bỗng thấy chua trong miệng. Đón nhận sự thật này, đau lòng không ít, nhưng hắn biết làm sao đây khi chính người anh ruột của hắn lại muốn đòi mạng hắn cho bằng được?

Đúng lúc này, một cánh chim đêm trên mái nhà bỗng vỗ cánh bay lên, gây ra một tiếng động nhỏ. Cả năm tên ở dưới đồng loạt ngẩng đầu lên. Một tên nói:

"Hắn ở trên!"

Chíu, chíu, chíu!

Loạt đạn từ súng laser bắn lên nóc nhà. Tống Nguy lộn một vòng tránh đạn rồi nhảy qua một mái nhà khác. Khi hắn lộn người đứng dậy, một loạt đạn tiếp theo đã bắn tới.

Tống Nguy vừa chạy vừa lộn người tránh đạn như làm xiếc. Chạy qua năm nóc nhà, hắn nhảy sang một cái sân thượng, tông cửa lao vào trong. Đây là một căn nhà kho bỏ trống, hắn tiếp tục lao ra ngoài, phi vào rừng trúc.

Bốn phía thật sự rất yên tĩnh, sương mù bắt đầu che phủ xuống thấp hơn khiến tầm nhìn của hắn bị hạn chế. Tống Nguy có thể nhìn rõ mọi vật trong bóng đêm nhưng trong sương mù, hắn dường như không thể phát huy được nhãn lực. Hắn tìm một phiến đá ngồi xuống nghỉ chân. Vết thương do đạn bắn hơi nhức vì hắn chạy quá lâu trên mái nhà. Sương đêm lạnh buốt, hắn tự ôm lấy vai mình, xoa thật mạnh, trong khi mắt vẫn căng ra, quan sát phía trước.

Không phải hắn không đối phó nổi với năm tên kia, chỉ là nếu ra tay chắc hẳn sẽ phải đả thương hoặc giết chúng. Hắn không muốn để lại dấu vết trên đường đi để những kẻ khác lại tiếp tục truy sát. Chỉ một cái xác ở nơi này, ngay trong đêm các bản tin sẽ phát đầy trên E-Internet. Những kẻ "thính mũi" sẽ ngay lập tức ngửi thấy sự bất thường mà chạy tới bao vây.

Đêm nay có tới hai thế lực truy sát hắn, với lá bài Aerogel, chưa biết chừng cả thế giới cũng đang truy sát hắn.

Tiếng muỗi vo ve bên tai. Màn đêm lạnh lẽo, cô độc. Tống Nguy cảm thấy hơi mệt. Hắn nhắm mắt lại, hình ảnh Tống Long hiện ra trước mắt hắn.

"Nguy Nguy, con phải cố lên!"

"Ba!"

"Nguy Nguy, con phải làm được!"

"Con không thể, ba..."

"Bà ấy vẫn đang chờ chúng ta!"

"Ba..."

Tống Nguy bật tỉnh giấc, mắt hắn lành lạnh. Hắn đưa tay lên quệt giọt sương hay giọt nước vừa đọng trên khóe mắt, thò tay vào túi giữ chặt khẩu Raygun.

Hắn cần phải bước tiếp, đi về phía Bắc...

Tống Nguy dợm đứng dậy, cổ chân tê rần.

Bỗng một mùi hương lạ bay vào mũi hắn...

Mùi hương lẫn trong sương đêm dày đặc, len lỏi vào đầu hắn khiến hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Mắt trĩu nặng.

Tống Nguy gục xuống.

Diệp Minh chạy xe hơn nửa tiếng mới đến thị trấn Trúc Sơn do con đường được giữ lại nguyên vẹn, không cải tiến từ nhiều năm trước với lý do bảo tồn nên rất khó đi. Trên màn hình định vị, tín hiệu màu đỏ đứng yên. Trong lòng Diệp Minh có chút yên tâm. Chấm đỏ này sau một hồi chạy loạn xạ cũng đã chịu đứng yên hơn một giờ đồng hồ. Chắc hẳn Tống Nguy đang ngủ rồi.

Diệp Minh để xe tại một điểm đỗ trên phố, đi bộ về có dấu hiệu của Tống Nguy. Thị trấn Trúc Sơn khá nhỏ, nhiều con đường cấm xe qua, chỉ có thể đi xe đạp và đi bộ. Tống Nguy đang ở cách anh chưa đầy năm trăm mét. Diệp Minh vừa đi vừa nghĩ:

"Có nên ra mặt bắt lấy cậu ta không? Hay là cứ đứng từ xa bảo vệ cậu ấy! Nếu thấy mình cậu ta nhất định sẽ chạy, như vậy cũng sẽ có lúc mất dấu cậu ta. Nhưng nếu không ở cạnh, nhỡ cậu ta có chuyện gì?"

Diệp Minh lại nhớ đến đêm hôm trước khi đội lính đánh thuê đột nhập Tống thị, cách mà hắn ngã ngang ngã dọc, đổ tới đổ lui thế nào mà cũng thoát khỏi tay bọn chúng. Nếu không vì trật khớp chân ở cầu thang bộ thì chắc chắn mấy tên kia cũng chẳng làm gì được hắn. Tống Nguy, rốt cuộc cậu đang làm việc cho ai? Một điệp viên sát thủ "đã chết", chưa tốt nghiệp? Cậu định làm gì?

Tín hiệu đã đưa Diệp Minh đến gần một ngôi nhà bỏ hoang. Lúc này, Diệp Minh mới giật mình đứng sững. Không thể nào! Giờ này hẳn hắn đã ở một khách sạn nào đó mới đúng. Chỉ có thể là... bị bắt tới đây.

Diệp Minh lập tức ẩn sau những bụi cây, từ từ tiến đến gần căn nhà. Căn nhà xây đã cũ, mái lợp bê tông. Ngoài cửa có hai tên đang đứng canh giữ. Diệp Minh trong lòng có lửa, rời nơi ẩn nấp, thình lình xuất hiện trước mắt hai tên canh gác....

Lúc này, ở bên trong.

Tống Nguy tỉnh dậy thì thấy mình bị trói chặt trên một cái ghế sắt cũ kỹ bằng những sợi dây xích lớn. Người hắn ướt sũng do bị tạt nước. Jack cầm trên tay một con dao nhọn, trong bóng điện đỏ quạch còn sót lại của căn nhà hoang, hắn đi đi lại lại trước mắt Tống Nguy. Trong nhà còn hai tên nữa đang lăm lăm súng trong tay.

"Bản danh sách đâu?"

Jack hỏi. Hắn cao lớn, có đôi mắt màu xanh sậm, sâu hoắm, khuôn mặt góc cạnh với hàng râu lún phún dưới cằm. Trên người hắn mặc một bộ đồ thể thao màu đen pha vàng, trông giống cầu thủ hơn là sát thủ.

Tống Nguy: "Danh sách nào?"

"Tống Nguy, hẳn cậu sống trong lâu đài của Tống thị từ nhỏ nên chưa bao giờ được trải nghiệm những thứ đặc biệt trong thế giới của chúng tôi nhỉ?" Jack tỏ vẻ lịch sự một cách giả tạo.

"Tao nhổ!" Tống Nguy nhổ ra một bãi nước bọt. Jack ngửa mặt lên trời cười ha ha. Khi hắn dứt tiếng cười cũng là lúc một cú đấm trời giáng vào mặt Tống Nguy. Đầu Tống Nguy lật sang một bên, máu từ miệng phun ra thành vòi.

"Thằng oắt con, mau nói ra!" Jack gầm lên.

Tống Nguy nhổ ra một bãi máu, trừng mắt nhìn hắn.

"Bố éo biết bản danh sách là cái c*t gì. Thằng con hoang!"

Rầm!

Jack tung một cước vào ngực Tống Nguy khiến cả người hắn và chiếc ghế bắn ngược ra sau. Tống Nguy phun ra một ngụm máu lớn. Mặt hắn trắng như giấy. Hai tên còn lại lập tức nhấc cái ghế dậy. Máu từ miệng trào ra ướt đẫm ngực Tống Nguy. Mắt hắn gần như mất đi tiệu cự.

"Nào, mày có muốn nói không hay để tao tiễn mày?" Jack rút con dao, xoay xoay trong tay.

Tống Nguy: "Fuck cả lò nhà mày!"

Jack vung con dao lên, cắm phập vào đùi Tống Nguy khiến hắn hét lên đau đớn. Jack xoay tay, lưỡi dao xoáy một vòng nghiền nát da thịt. Tống Nguy gào lên:

"Thằng con hoang, bố đây sẽ giết chết mày!"

Jack rút con rao ra, một tia máu từ đùi Tống Nguy bắn vọt lên theo con dao. Jack lau con dao dính máu vào ngực áo Tống Nguy, đưa dao lên đỡ lấy cằm hắn, cười nham nhở:

"Gan đấy, nhưng để xem mày chịu được bao lâu!"

Đúng lúc này, một bóng người bất ngờ xuất hiện giữa khoảng trống của căn nhà hoang. Trên tay người này là hai tên canh cửa ban nãy. Diệp Minh ném hai cái xác đánh rầm một tiếng xuống đất, khiến cho một lớp bụi tung lên.

Ngay lập tức, hai tên ở phía trong đồng loạt chĩa súng về phía anh.

Diệp Minh liếc mắt về phía Tống Nguy, lòng đau đớn. Một cơn phẫn nộ như nước lũ tuôn trào khiến cho cổ họng anh nóng rực.

Jack: "Mày là ai..."

Chữ cuối cùng còn chưa thoát ra khỏi cổ họng, bằng một cú bay người nhanh như chớp lóa, Diệp Minh đã chặn hai chân vào cổ hắn, xoay người trên không trung, tạo thành một cú vặn chết chóc.

Khi anh đáp xuống mặt đất cũng là lúc Jack ôm lấy cổ họng, ú ớ không cất lên lời. Hắn đã bị vặn gãy cổ. Chỉ trong mấy giây, liền tắt thở.

Hai tên còn lại nổ súng loạn xạ. Nhưng chỉ thấy bóng người xẹt qua, cả hai chỉ còn là những cái xác không hồn.

Diệp Minh điên cuồng tung chân đá vào hai cái xác, hất bay ra khỏi căn nhà hoang. Tống Nguy nhìn thấy bộ dạng của người kia, liền thều thào gọi anh:

"Giáo sư, đừng đánh nữa. Lại đây!"

Lúc này Diệp Minh mới bình tĩnh lại, liền chạy đến bên cạnh Tống Nguy. Thấy hắn bị xích vào ghế, anh sờ vào dây xích, thoáng chốc bóp vụn.

Tống Nguy mệt mỏi nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra, mấy cái xích đã bị Diệp Minh ném ra xa. Anh cúi người xuống, bế hắn trên tay. Lần này thì Tống thiếu gia không còn đủ sức mà giãy giụa nữa. Hắn thều thào nói:

"Lấy cái ba lô..."

Diệp Minh thấy cái ba lô của Tống Nguy để trên bàn liền bế hắn lại gần. Tống Nguy dơ tay với cái ba lô, ôm vào lòng rồi ngoẹo đầu vào ngực Diệp Minh. Lúc này hắn thực sự đã ngất đi.