Type – er : Thống Ngọc Thanh
Beta : Mều
Trì Linh Đồng đùa: “Có phải cậu thiếu tự tin, sợ anh ta ‘nhất kiến chung tình’(3) với tớ đúng không?”
(3)Vừa gặp đã yêu.
“Tớ… tớ…”Khổng Tước vốn khéo miệng mà giờ lại nghẹn họng, mãi mới khôi phục như bình thường, “Tớ sợ cậu cô đơn lẻ bóng, thấy hai chúng tớ thân mật tình cảm thì sẽ bị đả kích nặng nề thôi”.
“Con người tớ vốn dĩ không sợ đả kích, cùng lắm thì tớ không trang điểm nữa là được chứ gì!” Trì Linh Đồng vẫn chưa chịu bỏ qua, dồn ép cho bằng được.
Nhưng Khổng Tước vẫn chịu không được: “Cậu có chịu trang điểm thành tiên thì Tử Thần cũng chẳng thèm ngó ngàng đâu. Cho cậu biết, anh ấy là một người đàn ông không bao giờ thay đổi, cho dù là học tập hay yêu đương, luôn rất chung thủy. Ha ha, ghen tị chưa!”
“Hàng đẳng cấp cỡ này mà cậu còn thả rông bên ngoài, sao không dẫn về nhà nhốt lại thế hả? Năm nay là năm nhuận âm lịch đấy”.
“Bậc vĩ nhân vĩ đại ở chỗ ngài ấy luôn nhân từ với người khác, nhưng lại nghiêm khắc với chính mình”.
“Ôi, xúc động tới bật khóc”.
“Cần khăn giấy không?”
“Thôi, cầm đủ tiền đi là được rồi, để mời tớ ăn cơm”.
“Nè cưng, cưng điên à, lát nữa đây còn phải đi làm nhé”. Khổng Tước đang cố tranh thủ thời gian để ngủ bù.
“Cho cậu nửa tiếng đánh răng rửa mặt, sau đó lái xe tới khách sạn đón tớ. Tớ muốn đi ăn đồ Hàn Quốc”. Trì Linh Đồng nói một tràng, đóng điện thoại “tạch” một tiếng, nghĩ đến dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Khổng Tước lúc này, tâm trạng phiền muộn của cô đã hoàn toàn bay biến.
Nữa tiếng sau, Trì Linh Đồng nghe thấy tiếng “ầm” đập cửa, ngay sau đó, Khổng Tước gọi vào trong với giọng dịu dàng trong trẻo: “Trì Linh Đồng, cậu lăn ra đây cho tớ”.
Dù sao cũng là một người dẫn chương trình, chỉ cần ra khỏi nhà là không thể ăn mặc xuề xòa. Khổng Tước mặc một chiếc váy lụa màu be, đính cúc nhỏ bằng gỗ ở quanh váy, trang điểm theo phong cách đang thịnh hành: đánh một tầng phấn vàng nhàn nhạt trên mắt, môi trái tim căng mọng, trông khá gợi cảm.
“Xin hãy bình tĩnh, phụ nữ tức giận nhiều sẽ có nếp nhăn đấy.” Trì Linh Đồng không dám bắt Khổng Tước mở cửa xe, ngoan ngoãn tự ngồi vào trong. Sau khi vào mới phát hiện ra chiếc xe này không phải chiếc Polaris(4) màu đỏ mà Khổng Tước thường lái, mà là một chiếc Regal(5) màu đen rất oai phong, vững chãi.
(4)Polaris: một dòng xe của hãng ô tô Volkswagen.
(5)Regal: là một dòng xe ô tô cho gia đình của thương hiệu xe sang Buick trực thuộc tập đoàn General Mortors của Mỹ.
“Cậu mới bò từ giường của tên nào xuống thế?” Trì Linh Đồng hít nhẹ một hơi.
Khổng Tước trừng mắt, hung ác nhìn cô: “Tốt nhất là cậu hãy đưa ra cho tớ một lý do siêu hoàn mỹ, nếu không tớ sẽ lăng trì, xử tử cậu”.
Trì Linh Đồng chớp chớp mắt: “Hôm nay cha mẹ tớ ly hôn, tháng sau, cha tớ sẽ cho tớ thêm một đôi em trai em gái. Đây là hai chuyện rất nghiêm túc, tớ tìm cậu để giải tỏa. Thế đã được chưa?”
Khổng Tước vô cảm nhìn cô chằm chằm một lúc: “Xem như cậu tạm qua cửa. Cậu nhìn cậu đi, hai mắt đen sì như gấu trúc, xấu chết đi được.”
“Cậu phải mừng mới phải, không cần mua vé vào cửa mà cũng được thấy Quốc Bảo(6) nhé. Đi thôi, tớ đói rồi. Những kỳ nghĩ sau này tớ đều sẽ trở về Ninh Thành, không về Tân Giang nữa, cậu muốn gặp tớ cũng chẳng gặp được đâu, biết trân trọng chút đi”.
(6)Người Trung Quốc coi gấu trúc như bảo vật Quốc gia, tức Quốc Bảo.
“Cậu dám!” Vẽ mặt của Khổng Tước như cường hào ác bá.
Trì Linh Đồng vội vàng làm tư thế đầu hàng, nhưng vẫn nói thêm điều kiện: “Nếu cậu cho tớ gặp Tiêu Tử Thần, tớ có thể cân nhắc chuyện về Tân Giang thăm cậu”.
Khổng Tước liếc nhìn cô, không hề mắc mưu: “Phòng cháy, phòng lụt, phòng trộm cắp, phòng bạn thân, châm ngôn mười chữ này tớ khắc sâu trong tim rồi, không thương lượng gì hết”.
Trì Linh Đồng khinh bỉ nói: “Thôi đi, đồ trọng sắc khinh bạn”.
Lúc này mới cười lấy lòng: “Không phải, bây giờ đàn ông tốt đều như cóc ba chân, cực kỳ quý hiếm! Tớ có thể chia sẻ với cậu bất cứ thứ gì, nhưng chỉ có Tử Thần là không thể”.
“Ai thèm!” Trì Linh Đồng bật hừ đầy giận dữ, coi như con chim này uống lộn thuốc đi.
Rõ ràng cô nhân viên phục vụ ở nhà hàng Hàn Quốc này biết Khổng Tước, thái độ rất niềm nở, chu đáo, Trì Linh Đồng nói không thích ăn thịt nướng, cô ta liền giới thiệu món đuôi bò và cá thu đao, sau đó bưng ra hai cốc trà sơn tra để khai vị, giải khát. Cách bài trí của nhà hàng cũng không tồi, theo phong cách gia đình ấm cúng, có tổng cộng mười mấy cái bàn, trên bàn thiết kế nơi để lò nướng rất hiện đại, hút khói từ phía dưới, cho nên trong nhà hàng chỉ có tiếng nướng thịt, không có mùi dầu khói.
Trong thoáng chốc, món đuôi bò hầm tỏa ra mùi hương thơm ngát, Khổng Tước giành trước, đưa đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, phùng má hỏi: “Nè cưng, dạo này cậu và Hi Vũ có liên lạc với nhau không?”
Trì Linh Đồng đang uống một ngụm trà, phụt một tiếng phun ra ngoài: “Con chim này, cậu đợi tớ uống trà xong rồi hãy nói có được không hả?”
“Đâm trúng vào chỗ đau của cậu à?” Khổng Tước ung dung hỏi.
“Đến sẹo còn chẳng có thì đau ở đâu ra?” Hi Vũ là bạn thời cấp ba của cô và Khổng Tước, trong những năm tháng thơ ngây ấy, có thể xem như là mối tình đầu của cô, nhưng câu chuyện cũng chỉ đến thế, không có tình tiết tiếp theo.
“Cậu ta đang làm việc ở một công ty chứng khoáng, tới Bắc Kinh bồi dưỡng hai năm, khi trở về thì là rường cột của công ty”.
Trì Linh Đồng khen: “Sống cũng khá đấy!” Làm ngành chứng khoán, cho dù thị trường chứng khoán tăng điểm hay mất điểm, thì đều có thể kiếm tiền đầy túi, nhưng không may là tóc rụng nhiều thôi. Cô tự tưởng tượng ra hình ảnh Hi Vũ vơi kiểu tóc “Địa Trung Hải”(7) , bĩu môi, thôi kiểu tóc cũ vẫn đẹp hơn.
(7) Ở giữa đầu bị hói, xung quanh thì lại có tóc.
“Hối hận đến xanh ruột rồi chứ gì?” Khổng Tước cười trên nỗi đau của người khác.
Bấy giờ, người phục vụ bưng lên món cá thu đao, dùng dao nhọn rạch thân cá, rút đi xương sống trên lưng, sau đó nhỏ nước chanh vào bên trong. Trì Linh Đồng chăm chú xem họ làm từng bước, không nhịn được nuốt nước miếng. “Cậu nói gì cơ?” Vừa ngẩng đầu, thấy có một người đàn ông đeo kính đang ngồi ở bàn đối diện, trông rất đẹp trai, không khỏi ngắm thêm chút nữa.
Khổng Tước nhìn theo tầm mắt của cô, phấn mắt vàng trên mí rung lên.
Người đàn ông nọ gọi món thịt ba chỉ hun khói, đang tao nhã lật miếng thịt trên giá nướng, lại từ từ cầm lấy một lá rau diếp, còn ánh mắt của anh thì đang nhìn vào cuốn sách đang mở trước mặt.
“Khổng Tước ơi, tớ nên tìm bạn trai thôi”. Trì Linh Đồng dời mắt, khuấy canh đuôi bò trước mặt.
“Thích anh ta?” Sắc mặt Khổng Tước tối đi.
“Bách vô nhất dụng thị thư sinh”(8) Trì Linh Đồng khinh thường nói.
(8) Ý nghĩa: Trên đời có trăm ngàn nghề nghiệp khác nhau, chỉ có thư sinh là vô dụng nhất. Câu nói này được dùng để mỉa mai những người đọc sách nhưng không có đất dụng võ, rất vô dụng.
“Cậu… chẳng phải thích kiểu người này nhất ư?”
Trì Linh Đồng luôn gục ngã trước những tài tử đeo kính, nhưng không bao gồm kiểu người có vẽ mặt đờ đẫn, hành động vụng về như thế này, nhìn qua cũng biết anh ta là loại mọt sách suốt ngày chúi mũi vào sách vở. “Yêu cầu của tớ không thấp đến thế”.
“Tớ biết anh chàng này, hay để tớ giới thiệu hai người với nhau nhé?”
“Tớ không muốn đổi khẩu vị đâu”. Trì Linh Đồng cúi đầu uống canh đuôi bò, không chú ý tới vẻ mặt của Khổng Tước chợt thả lỏng. “Cậu đừng có hối hận đấy!”
Trì Linh Đồng đặt đũa xuống “cạch” một tiếng: “Rốt cuộc cậu có để yên cho tớ ăn cơm không hả? Có gì mà hối hận, tớ muốn chào hàng mình ra ngoài thật đấy, nhưng chưa tới mức ‘có bệnh thì vái tứ phương’ như thế”.
Một tiếng này khiến mọi người trong phòng đều nhìn về đây, chỉ có người đàn ông đeo kính là vẫn dán mắt vào trang sách, đến đầu cũng chẳng nhất lên.
“Ăn đi, ăn đi, cho cậu ăn hết đấy!” Khổng Tước rất bao dung, rộng lượng.