Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 80




Edit: phuong_bchii

________________

Cả phòng tràn ngập không khí hoảng loạn, trên mặt sông ngoài cửa sổ từ từ chạy tới một chiếc thuyền nhỏ, tuyết mỏng phủ trên vai người chèo thuyền, ông ấy thành thục dùng lưới vớt rác trôi nổi trên mặt nước lên.

Đèn pin của ông ấy chiếu rọi xung quanh, xẹt qua một tia sáng trên khuôn mặt trắng bệch của Liễu Tư Dực, nàng trừng mắt nhìn Lăng Thương Thiên, bỗng dưng cười. Nàng nhận ra được Lăng Thương Thiên thực ra không phải biến thái, mà là một kẻ điên.

"Chị cười cái gì?"

Liễu Tư Dực không trả lời, mà gọi ông chủ quán rượu đến mang cho nàng một chai rượu trắng do nhà mình ủ, thuận tiện mang theo một bao thuốc lá.

Nàng tự rót tự uống, uống liên tục ba chén, nàng cố nén cay nóng và sặc mũi hơi thở, lấy ra một điếu thuốc ngậm ở trong miệng, "Tôi cười anh đáng thương."

Câu nói lạnh lùng tuyệt tình này, theo ngụm khói đầu tiên chậm rãi phun ra.

"Chị nói cái gì?" Lăng Thương Thiên ho nhẹ một tiếng, mùi thuốc lá sặc đến cậu ta có chút khó chịu.

"Tôi nói anh đáng thương, đáng thương không ai yêu, đáng thương muốn thông qua uy hiếp tôi rời khỏi nhị tỷ để anh đạt được thỏa mãn." Liễu Tư Dực dứt lời lại hít sâu một hơi thuốc, đôi mắt rực rỡ như ánh sao của nàng, tràn ngập miệt thị.

Những lời này không thể nghi ngờ là tổn thương người, nhưng Lăng Thương Thiên biết nàng đang cố ý kích chính mình, khẽ cười một tiếng: "Tùy chị nghĩ như thế nào, trò chơi đã bắt đầu, không phải do chị lựa chọn, em nghĩ chị không chỉ quan tâm Nhị tỷ, hẳn là cũng quan tâm A Nhạc và A Thấm, chị biết không, đây chính là nhược điểm của chị, nhìn như lạnh lùng, cũng rất ấm áp, lòng tốt của chị dễ dàng bại lộ nhược điểm.

"Anh đừng tự cho là rất hiểu tôi."

"Em nói không đúng à?" Lăng Thương Thiên xoa xoa trán, từ trong túi lấy ra một bộ bài poker, "Chị có muốn nghe suy luận của em một chút không?"

Liễu Tư Dực nghịch bật lửa trong tay, khép mở phát ra tiếng "tách tách", nàng nhìn ra, Lăng Thương Thiên rất thích khoe khoang chỉ số thông minh và thành tựu của mình, thay vì bị cậu ta uy hiếp kiềm chế, không bằng tương kế tựu kế.

Nếu không nàng càng tỏ ra lo lắng, cậu ta sẽ càng đắc ý.

"Anh nói đi."

Cậu ta đặt một bộ bài lên bàn và rút ra bốn lá A và hai lá K.

"Em đoán bố cục của đại tỷ đã bắt đầu từ rất sớm." Cậu ta nhặt lá A cơ lên, êm tai nói: "Ở trên người các chị, chị ấy không chỉ tốn một số tiền lớn, còn tốn rất nhiều tinh lực và thời gian, ba người thay hình đổi dạng đi ba nơi, phân biệt ra là giới giải trí, quán bar, còn lại một công việc em đoán nhị tỷ kín đáo, nhất định sẽ không bỏ qua chức trường."

Lăng Thương Thiên tràn đầy tự tin, lấy một lá A rô, "Lam Doanh ra mắt sáu năm, cũng giống như thời gian khai trương quán bar của chị, bồi dưỡng minh tinh từ trước đến nay là sở trường của chị ấy, còn chị A Nhạc, tính cách đơn giản cá tính rõ ràng có thể tự thành phong cách, thích hợp với giới giải trí. Còn chị thì, kinh doanh quán bar chẳng khác nào nghề cũ, chỉ là nhị tỷ dụng tâm lương khổ, nhịn đau bỏ đi những thứ yêu thích của chị, chỉ vì có một ngày gặp được đại ca thôi.

Liễu Tư Dực nhìn cậu ta, dừng động tác hút thuốc, nàng lại rót đầy một ly, hai ba ngụm liền thấy đáy ly.

"Chị A Thấm điềm đạm như vậy, thích hợp nhất với môi trường làm việc, nếu dựa theo thời gian 6 năm mà tính, nhân viên vào làm ở Lăng Duệ 6 năm nhiều không kể xiết. Nhưng nhị tỷ tỉ mỉ bồi dưỡng, sẽ là người bình thường sao? Trước khi chị ấy vào công ty, cần nhất là tai mắt, tai mắt này phải nhìn thấy hội đồng quản trị bất cứ lúc nào, như vậy người chỉ có thể sắp xếp ở văn phòng tổng quản lý." Lăng Thương Thiên nói xong rút ra lá A bích, giơ bài cười nói: "Lá át chủ bài ẩn giấu sâu nhất, em còn chưa tìm được, nhưng manh mối đã rất rõ ràng."

Trái tim Liễu Tư Dực thắt chặt lại, suy luận logic của kẻ điên này lại mạnh như vậy, nếu thật sự như vậy, Hải Dụ có phải cũng có khả năng bại lộ hay không?

Nhất định phải bảo vệ tốt chị ấy, đây là át chủ bài cuối cùng, nếu không toàn bộ phía sau Lăng Thiên Dục đều sẽ để lại cho kẻ thù, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp độc thủ.

"Về phần lá cuối cùng này thì..." Lăng Thương Thiên đẩy lá A bích qua một bên, "Lá cuối cùng này là mạng lưới quan hệ tích góp từng tí một của nhị tỷ —— Vân Thư." Cậu ta nắm bốn lá A trong tay, bỗng nhiên ném lên mặt bàn, "Nổ thật hoàn mỹ! Từ scandal tình ái đến quản cọc thứ phẩm, tùy tiện động động ngón tay, thoải mái phá hủy tam phòng, vị trí tổng giám đốc tập đoàn quản cọc tới tay, chậc chậc chậc, làm sao trước kia em không phát hiện ra thì ra đối thủ thật sự của em thật ra là nhị tỷ? Chị nói xem nếu em kể câu chuyện đặc sắc này cho ông nội nghe, sẽ như thế nào?"

Sắc mặt Liễu Tư Dực lại trầm xuống, khói ở giữa ngón tay gắt gao thiêu đốt, nàng búng tàn thuốc, hút một hơi rồi dụi tắt trong gạt tàn thuốc.

Nàng tiếp tục uống rượu, dùng độ cồn nồng đậm kia, thiêu đốt máu của mình, va chạm với cảm xúc vui vẻ, ổn định cảm giác áp bách rơi vào thế hạ phong.

"Câu chuyện rất đặc sắc." Nàng thản nhiên nói.

Lăng Thương Thiên cười lắc đầu, "Chuyện cho tới nước này, chị có thừa nhận hay không đã không còn quan trọng, mấu chốt là, em có câu chuyện cũng có rượu ngon, không phải sao?" Ý của cậu ta là, chỉ cần chuyện này bị phơi bày, Lăng Thiên Dục sẽ thua mà không cần chiến đấu, nhưng mục đích của cậu ta rõ ràng không phải là dùng những bằng chứng này để hủy hoại cô.

"Lăng Thương Thiên, anh tự cho mình là thiên tài sao? Thực ra anh chỉ là một kẻ điên tội nghiệp mà thôi."

"Em không phải thiên tài cũng không phải kẻ điên, hiện tại em là một con mèo, đang muốn bắt đầu trò chơi mèo vờn chuột mà thôi. Chị Ly, chị yên tâm, chỉ cần chị rời khỏi nhị tỷ, em cam đoan những thứ này sẽ không lộ ra ngoài, nếu không hôm nay sẽ không ngồi ở chỗ này tán gẫu với chị."

Khuôn mặt trầm tĩnh của Liễu Tư Dực nhìn không có gì thay đổi, chỉ cúi đầu rút ra một điếu thuốc.

Ngón tay nhỏ quấn quanh thuốc lá, môi đỏ mọng khẽ mở, kiên cường lại nhu nhược. Trong thoáng chốc, nàng cực kỳ giống người phụ nữ bước ra từ phim Âu Mỹ thập niên 60, dựa vào thuốc lá để giảm bớt buồn bã mất mát của mình.

Bảo nàng rời khỏi Lăng Thiên Dục, một câu hời hợt, đối với Liễu Tư Dực mà nói, cũng là chuyện đau khổ vạn phần.

"Bảo tôi rời khỏi cô ấy, điều đó có lợi gì cho anh?" Nàng nói trong lúc hút một hơi thuốc, trong lòng khẽ run, chỉ có mình nàng cảm nhận được sự căng thẳng.

Lăng Thương Thiên hai tay ôm mặt, cợt nhả nói: "Chị Ly của em không nên thuộc về bất kỳ kẻ nào, nhị tỷ đắc ý quá lâu rồi, ở thương trường hiện tại em không động đến chị ấy, chỉ có thể động đến chị. Chị rời khỏi chị ấy, chị ấy nhất định sẽ đau khổ, chị ấy đau khổ em liền vui vẻ."

Động tác ngậm thuốc của Liễu Tư Dực biến thành cắn nhẹ, nàng trừng mắt nhìn Lăng Thương Thiên, cậu ta lại có chút sợ hãi, chịu không nổi ánh mắt sắc bén kia.

"Anh chính là kẻ điên." Liễu Tư Dực từ trong khớp hàm nói ra mấy chữ này.

Lăng Thương Thiên cũng bỏ đi ý cười, rút hai lá poker, ném tới trước mặt nàng: "Ha ha trách em sao? Tình thế phát triển đến nay em cũng hết cách, hiện giờ đại ca nhị tỷ liên thủ công khai, cách tốt nhất để phá hủy quân bài mạnh nhất chính là ra một lá bài độc nhất, chị chính là lá bài đó."

Nói chuyện cả đêm, Liễu Tư Dực hiểu, Lăng Thương Thiên muốn lợi dụng nàng ly gián hai anh em kia, cậu ta muốn dùng chính mình đả kích Thiên Dục.

Nàng phải làm thế nào mới tốt?

Thì ra nàng thật sự là một điểm yếu, tương đương với một gánh nặng? Thiên Dục vẫn bó tay bó chân bởi vì nàng, nếu như tạm thời rời đi có thể làm cho cô tâm không tạp niệm mà đối phó tứ phòng, nếu như tạm thời rời đi có thể làm cho nàng cái gọi là nhược điểm này không dễ dàng rơi vào trong tay kẻ địch, có phải thật sự sẽ có trợ giúp cho cục diện hay không?

"Chị không cần suy nghĩ nhiều, nếu như thật sự không muốn đồng ý thì em không chơi nữa, em cũng lười phí tâm tìm A Thấm, trực tiếp ném những này quăng cho ông nội, ông lão ấy tự có cách tra ra."

"Anh uy hiếp tôi."

Lăng Thương Thiên nhún vai, "Chị Ly, sao chị có thể nói như vậy chứ, thực ra em cũng đang bảo vệ chị, nước đục này chị vốn không muốn đổ, chị đừng ép em làm chuyện không muốn làm, vết sẹo và bóng tối trong quá khứ, em cũng không muốn vạch trần nữa."

"Ha ha ha ha" Khóe miệng ngậm điếu thuốc của Liễu Tư Dực hơi nhếch lên, chua xót tràn ngập trong lòng, ngay cả nụ cười cũng mang theo u buồn lạnh nhạt.

Lăng Thương Thiên nhìn nàng, chỉ cảm thấy bộ dáng hút thuốc của nàng đẹp đến tận xương tủy.

"Chị Ly!"

Thuốc lá dừng lại ở đầu ngón tay nàng, trong không khí tản ra mùi nicotine thoang thoảng, cũng không khiến người ta phản cảm, ánh mắt mê ly của nàng dừng ở ly rượu, lại một ly vào miệng, nồng đậm lại chua xót.

Nàng cười rồi, lại giống như gió lạnh thấu xương trong ngày đông, thổi vào trong lòng Lăng Thương Thiên.

"Đời này tôi rất ít khi làm chuyện hối hận, hiện tại xem ra hối hận nhất chính là năm đó xen vào việc của người khác." Nàng mang theo trào phúng đối với mình, bật cười.

"Chị nói cái gì? Ý chị là chị hối hận khi đã cứu em?" Những lời này, giống như một thanh đao nhọn đâm vào lòng cậu ta, hung hăng khoét tim cậu ta, cậu ta tủi thân nói: "Chị Ly, em đã nói sẽ không tổn thương chị."

Ánh mắt Liễu Tư Dực lóe lên thù hận, khiến lòng người băng giá, "Anh cho rằng tổn thương da thịt mới là tổn thương sao, à, nhưng loại người đáng thương không hiểu tình yêu như anh, mãi mãi không thể hiểu được."

Nàng hơi ngửa đầu, chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những gợn sóng trên mặt hồ lan tỏa từng vòng, người dân bên kia bờ đã tắt đèn trước cửa nhà, lòng Liễu Tư Dực theo ánh đèn tắt đó lại trở về với bóng tối.

Quả nhiên nàng không xứng có được hạnh phúc.

Nàng còn lựa chọn nào khác không? Trước là vách núi sau có hổ sói, có lẽ cách duy nhất trấn an Lăng Thương Thiên, chính là rời đi.

Có lẽ nàng nên chờ Lăng Thiên Dục bình yên xử lý tốt tất cả rồi mới xuất hiện, bây giờ nàng còn không bằng Lam Doanh và Hải Dụ, chẳng những không làm được cái gì, còn thành liên lụy.

Điều duy nhất nàng có thể làm là tạm thời kiềm chế Lăng Thương Thiên, tranh thủ chút thời gian cho Lăng Thiên Dục đối phó tứ phòng.

Liễu Tư Dực bất cứ lúc nào cũng có giọng điệu tiêu sái, quật cường trong xương cốt dưới sự thúc giục của rượu và thuốc lá, lên men vô cùng nồng đậm.

Nhưng Lăng Thương Thiên lại thấy được nước mắt mờ mờ nơi khóe mắt nàng.


"Chị Ly, chị khóc sao? Chị cứ quan tâm nhị tỷ như vậy sao?" Cậu ta hỏi một câu rất ngây thơ, cậu ta không biết có thể chân chính làm tổn thương Liễu Tư Dực chỉ là Lăng Thiên Dục.

Liễu Tư Dực khinh thường nhìn cậu ta một cái, cười lạnh: "Anh căn bản không xứng so sánh với chị ấy."

Trong nháy mắt cúi đầu, mũi nàng cay cay, suýt nữa rơi lệ. Nghĩ đến Lăng Thiên Dục, nàng không bỏ xuống được, cũng luyến tiếc.

"Chị đừng buồn được không?" Lăng Thương Thiên nhịn không được muốn đưa tay nhẹ lau, Liễu Tư Dực nhướng mày, thoáng chốc bắn ra sát khí, nàng đột nhiên đứng dậy, trở tay nắm lấy cánh tay Lăng Thương Thiên vặn về phía sau, cả người cậu ta bị đè lên bàn.

"A a đau đau, chị Ly, em đau." Cả người cậu ta run rẩy, đột nhiên rùng mình.

Liễu Tư Dực một tay đè đầu cậu ta, một tay vặn cánh tay, giống như cảnh sát bắt tội phạm trói cậu ta đến không thể nhúc nhích.

"Hy vọng anh giữ lời, nếu anh làm tổn thương Thiên Dục hoặc gây bất lợi cho chị ấy, lần sau là vặn cổ, tôi có thể cứu anh, cũng có thể lấy mạng anh."

Để lại câu nói không rét mà run này, Liễu Tư Dực bỏ lại một ánh mắt lạnh lẽo chán ghét, kiên quyết rời đi.

Lăng Thương Thiên vỗ về cánh tay bị vặn đau, hốc mắt đỏ lên, cậu ta căm phẫn cầm bình rượu, rót mạnh vào mình.

"Khụ khụ khụ......" Cậu không chịu nổi nồng độ cồn, bị sặc ho ra tiếng.

"Được, chị đã quan tâm nhị tỷ như vậy, em sẽ chờ xem chị ấy có thể vì chị làm đến mức độ nào, ha ha ha ha ha." Nụ cười u lãnh của cậu ta trong đêm giá lạnh này, vô cùng dọa người.

Đi ra khỏi quán rượu, tuyết bay đầy trời quanh quẩn bốn phía, Liễu Tư Dực thất hồn lạc phách đi trên đường.

Chỉ cần nghĩ đến, phải rời khỏi Lăng Thiên Dục, nàng liền cảm thấy ruột gan đứt từng khúc, thế giới này tất cả, đều bởi vì có Lăng Thiên Dục mới tốt đẹp, tuyết bay đầy trời này, nếu như không có cô cùng nhau bạc đầu, cùng lắm chỉ tăng thêm rét lạnh mà thôi.

Đèn đường nhàn nhạt chiếu nghiêng trên đường phố, bông tuyết lấp lánh lấp lánh trong ánh sáng, Liễu Tư Dực cô đơn chiếc bóng đi về phía trước, bước chân theo thói quen đi về phía nhà Lăng Thiên Dục.

Đi ngang qua một cây cầu nhỏ, một cô bé bán hoa chạy tới, trong tay cô bé chỉ còn lại một đóa hoa hồng cuối cùng, "Chị, đóa hoa cuối cùng, tặng cho chị."

Khuôn mặt Liễu Tư Dực buồn bã hiện ra nụ cười: "Bao nhiêu tiền một đóa?"

"Không cần đâu, chị cứ đi tiếp đi, đi mua của người khác đi." Nói xong cô bé tung tăng rời đi.

Liễu Tư Dực cầm đóa hồng đỏ hương diễm, đặt ở giữa mũi ngửi ngửi, khóe miệng hơi nhếch lên. Không quá 100 mét, lại gặp một cậu bé khoảng năm sáu tuổi, cậu bé cầm trong tay một đóa hoa hồng champagne, nói y chang cô bé kia.

Kỳ lạ chính là, đoạn đường này nàng dường như gặp được tất cả những đứa trẻ bán hoa của Tuyên An, cũng thu thập tất cả màu sắc hoa hồng, màu trắng, màu champagne, màu hồng nhạt, màu hồng đậm, hồng phấn, rượu đỏ, cuối cùng hợp thành một bó hoa hồng màu sắc khác nhau.

Đi tới một cây cầu hình vòm, nàng lại gặp một bà lão, lẵng hoa của cụ đã rỗng tuếch, nhìn thấy Liễu Tư Dực lộ ra nụ cười hiền lành, "Cô gái, cái này cho cháu."

Bà lão nhét một tấm thiệp tinh xảo vào tay nàng rồi bỏ đi.

Tấm thiệp mở ra có chút đáng yêu, mở trang bên trong ra, là một đoạn văn: Không phải đã nói rồi sao? Đừng sợ, có chị ở đây. Đi thôi, cùng chị về nhà.

Khóe mắt Liễu Tư Dực không khỏi ươn ướt, có nhiều lời thổ lộ triền miên hơn nữa, cũng không bằng câu này, cùng chị về nhà.

Nàng ngẩng đầu, Lăng Thiên Dục đứng trong gió tuyết, cầm một chiếc ô màu đỏ, giống như mỹ nhân từ trong tranh sơn dầu cuối thu bước ra, nhìn Liễu Tư Dực tràn đầy tình yêu.

Cô không nói một lời, chỉ vươn tay ra.

Trong lòng có một dòng nước ấm xuyên qua trái tim, Liễu Tư Dực kiềm nước mắt tràn mi, cười tiến lên nắm lấy bàn tay của cô.

"Sao chị biết em ở đây?" Liễu Tư Dực cầm đóa hồng kiều diễm ướt át, dựa vào vai Lăng Thiên Dục hỏi.

"Em đó, trốn không thoát lòng bàn tay chị đâu, chị lắp hệ thống định vị trong lòng em rồi, đi đâu chị cũng có thể biết được."

"Vớ vẩn ~"

"Không tin chị thử xem, lần sau lại chạy loạn, xem chị có thể tìm ra em hay không, chân trời góc biển, chị đều có thể bắt được em."

Liễu Tư Dực dừng bước, nhìn cô, có cảm giác vô lực thật sâu.

"Thiên Dục, em muốn..."

"Có chuyện gì ngày mai hãy nói, có chuyện gì ngày mai hãy làm, bây giờ cùng chị về nhà, ngủ một giấc thật ngon, đừng nghĩ gì cả." Lăng Thiên Dục ngắt lời nàng, tựa như trong lòng có cảm ứng, khiến đêm nay có vẻ đặc biệt.

Cô biết Liễu Tư Dực đi nơi nào, khi định vị đến nơi đó, Lăng Thiên Dục liền biết ai ở bên trong. Cô rời đi trước một bước, sắp xếp chút bất ngờ, nhưng tất cả dụng tâm đều không bằng ảnh hưởng tiêu cực của Lăng Thương Thiên.

Lăng Thương Thiên không chỉ ép cô đến bước đường cùng, cũng làm cho Liễu Tư Dực đau buồn vạn phần.

Đoạn quá khứ kia, đừng nói là nàng, Lam Doanh và Hải Dụ có thể cũng sẽ không muốn nhắc tới, đoạn trải nghiệm không vẻ vang kia, đau khổ như ác mộng, chỉ có đương sự trong lòng rõ ràng.

Các nàng đã không còn là mấy vật phẩm run lẩy bẩy trên thuyền buôn người, các nàng đã trở thành người thành công trong lĩnh vực của mình, tất cả hào quang và tốt đẹp đều không thể bị phá hỏng.

Lăng Thiên Dục quyết không thể để Lăng Thương Thiên thực hiện được.

Nhưng làm sao mới có thể giải quyết chuyện này mà không lộ dấu vết? Cô còn chưa nghĩ ra, cũng không thể ra tay với cậu ta.