Hoa Hoa Tương Ngọc

Chương 9




Ta ẩn mình ở hậu viện, ngày thường không bao giờ lảng vảng trước mặt đích tỷ, nàng ta cũng quên đi chuyện không vui lần trước. Đích mẫu đã chọn cho nàng ta một mối hôn sự, không ai khác chính là biểu ca nhà họ Tống.

Khương Uyển ban đầu còn không hài lòng lắm, nàng ta muốn gả vào một gia đình có thế lực hơn, để sau này còn có thể vênh váo. Nhưng đích mẫu khuyên nàng ta, nhà họ Tống tuy con cháu không làm quan, nhưng đời đời đều giàu có quyền quý, gia sản kếch xù, con cháu kết thông gia với các đại gia tộc, trên quan trường cũng có tiếng nói, hơn nữa cậu và mợ đều là người thân quen, chắc chắn sẽ không bạc đãi nàng ta, Khương Uyển cũng đành chấp nhận.

Sắp vào thu rồi, biểu ca nhà họ Tống đến đưa sính lễ, trên đường tình cờ gặp ta nên có nói vài câu chuyện phiếm, không may lại bị Khương Uyển nhìn thấy.

Nàng ta vốn hẹp hòi, vừa về đã chạy đến trước mặt đích mẫu mà nói bóng nói gió. Đích mẫu vừa dỗ dành nữ nhi xong, quay sang nhìn ta, tuy trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười, nhưng trong nụ cười đó lại ẩn chứa sự độc ác.

“Nữ nhi lớn rồi, giữ không được nữa, Ngũ cô nương cũng bắt đầu biết tương tư rồi!”

Lời này thật quá đáng. Ta còn chưa xuất giá, đã bị đích mẫu nói là “tương tư”, nếu một ngày nào đó lời này truyền ra ngoài, ta còn mặt mũi nào nữa. 

Ta “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, chỉ tay lên trời thề thốt, nói rằng mình tuyệt đối không có ý đeo bám biểu ca nhà họ Tống.

“Thôi được rồi, ta chỉ nói đùa thôi mà, xem ngươi sợ hãi kìa. Nếu ngươi thích, ta là mẫu thân, cũng không thể không giúp ngươi toại nguyện, để ta hỏi lại Tống Kiệt xem, nếu hắn đồng ý, đến lúc đó Uyển Nhi làm chính thê, ngươi làm thiếp, vừa hay hai chị em các ngươi tình cảm tốt, sau này cũng sẽ không gây ra chuyện gì!”

Nghe những lời này, m.á.u toàn thân ta như đông cứng lại, dường như những nỗ lực của ta bao năm qua chỉ là một trò cười lớn. Ta cố gắng kìm nén cơn giận muốn chửi mắng, hạ thấp giọng hết mức có thể, nhỏ nhẹ và nhẫn nhịn như thường lệ:

“Thưa mẫu thân, nhiều năm qua nhi nữ vẫn luôn ở bên cạnh mẫu thân hầu hạ, mẫu thân cũng hiểu ta, ta không phải là người thích tranh giành với tỷ tỷ. Tống biểu ca xem con cũng như xem những tỷ muội khác trong nhà, khi gặp cũng chỉ nói vài câu xã giao, điều này chứng tỏ Tống biểu ca kính trọng nhà ta. Còn tỷ tỷ trong lòng có biểu ca, tự nhiên xem chàng ấy cực kỳ quan trọng, cho nên mới hiểu lầm. Nhi nữ không đòi hỏi nhiều, không quan trọng là người què hay người điếc người mù, chỉ cần cho nhi nữ làm chính thê là được, nhi nữ không cầu cao sang, chỉ cầu không phải làm thiếp.” 

Ta quỳ trên mặt đất, cắn chặt môi, hai nắm tay siết chặt, móng tay đã cắm sâu vào thịt non trong lòng bàn tay, lúc này đang đau rát. Nỗi đau như vậy nhắc nhở ta không được bốc đồng. Ta sợ mình không kiềm chế được mà nhảy dựng lên cào cấu khuôn mặt đôi mẹ con kia. 

Đích mẫu nhìn chằm chằm ta một hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ khẽ mỉm cười, nếp nhăn nơi khóe mắt giãn ra: “Nhìn Ngũ tiểu thư nhà ta xem, ta còn chưa nói gì, nàng ta đã thao thao bất tuyệt một hồi, haiz, nữ nhi lớn rồi không giữ được, ta sẽ không làm người đáng ghét nữa, ta biết suy nghĩ của ngươi, yên tâm, ta là mẫu thân, nhất định sẽ chọn cho ngươi một tấm chồng tốt!”