Hoa Hoa Tương Ngọc

Chương 7




Hắn đi đến trước mặt đích tỷ, mỉm cười nửa miệng đưa chiếc diều cho nàng.

“Đây, cầm lấy, lần sau làm mất nữa, ta sẽ mang đến tận nhà cho nàng!”

Đích tỷ căng thẳng đến nỗi không nói nên lời, nàng ta ngây người nhận lấy chiếc diều, lắp bắp nói “cảm ơn”.

Tề Ngọc nhíu mày, cẩn thận quan sát nàng ta:

“Ta cứ tưởng người làm ra chiếc diều đẹp như vậy ắt hẳn phải là một cô nương rất can đảm, không ngờ, chậc, lại là một tiểu thư đài các!”

Nói xong, Tề Ngọc không thèm nhìn đích tỷ lấy một lần, cưỡi ngựa lội nước trở về bờ bên kia, trong tầm mắt chỉ còn lại một vệt đỏ nhạt dần.

Ta cả người mơ màng, thậm chí còn không nhớ nổi đã trở về bằng cách nào. Trên đường về, ánh mắt của đích tỷ nhìn ta u ám như sắp nhỏ ra nước. Nàng ta nghĩ ta muốn gây chú ý, nhưng nào ngờ ta rõ ràng là thông minh mà lại bị thông minh hại.

Trong lúc hỗn loạn, diều của mọi người rơi lả tả khắp nơi, cuối cùng, ngay cả con diều của ta cũng không biết đã rơi ở đâu. Điều duy nhất đáng để ta thấy may mắn là, ta không để lại bất kỳ chữ viết hay dấu hiệu nhận dạng nào trên đó.

Về đến phủ, đích tỷ không còn tâm trạng nói cười, sau khi mắng nhiếc chúng ta một trận, nàng ta ủ rũ quay về sân của mẫu thân.

Ngày hôm sau, ta bị phạt quỳ vì đến thỉnh an mẫu thân muộn một chút. Người ra vào tấp nập ở cửa, những người hầu đi ngang qua ta, chỉ dám nhìn mà không dám bàn tán.

“Ngũ cô nương hôm qua mệt mỏi, hôm nay đã quên mất quy củ, phu nhân cũng là có lòng dạy dỗ, sau này nếu cô nương xuất giá, thỉnh an bà bà mà đến muộn thì sẽ gặp rắc rối đấy, người ta sẽ không nói Ngũ cô nương thất lễ với bà bà, mà chỉ nói phu nhân nhà chúng ta dạy con không nghiêm, cô nương thấy có phải đạo lý như vậy không?”

Bà tử Triệu bên cạnh đích mẫu vừa nói vừa cười làm lành, từng câu từng chữ nghe như đều vì ta, nhưng ta biết, bà ta chỉ đơn giản là muốn răn dạy ta. Đừng chuyện gì cũng tranh trước, đừng cướp mất hào quang của đích nữ.

Cho dù hào quang này ta không hề muốn. 

Bởi vì ta là thứ nữ, ta phải chịu đựng.

Một giọt nước mắt rơi xuống đất, rồi nhanh chóng biến mất.

Ta nghĩ, rồi sẽ có một ngày ta rời khỏi nơi này, vì tương lai của mình, ta không cam lòng cũng phải nhẫn nhịn. Ta phải cười, ta phải vui vẻ cảm ơn đích mẫu đã dạy dỗ.

Bà tử Triệu nhìn phản ứng của ta, sững sờ một chút, trên khuôn mặt nhăn nheo già nua chợt nở một nụ cười chân thành.

“Ngũ cô nương thấu hiểu tấm lòng của phu nhân, phu nhân nhất định cũng thương xót cô nương.”

Cuối cùng, bà ta lại lặng lẽ nói với ta: “Ngũ cô nương đừng sốt ruột, lát nữa lão nô sẽ vào dỗ dành phu nhân cho cô nương đứng dậy, cô nương hãy nhẫn nại thêm chút nữa!”

Nghe lời bà ta nói, ta mới thở phào nhẹ nhõm. Không uổng công ta hàng tháng đều biếu thêm tiền tiêu vặt cho họ.