Hoa Hoa Tương Ngọc

Chương 1




1

Ta tên Khương Hoa, là thứ nữ của Thượng thư Lễ bộ. Bản tính vốn nhút nhát, e dè, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói, cử chỉ. Trên thì phải lấy lòng đích mẫu, dưới thì phải chiều chuộng thuận theo đích tỷ, lại còn phải đối phó với đám muội muội cùng cha khác mẹ tính tình ngang ngược, đỏng đảnh.

Ước nguyện lớn nhất đời này của ta, chỉ là mau chóng tìm được tấm chồng tử tế để có thể sống một cuộc sống bình yên. Nếu có thể, ta còn muốn đón nương của ta về sống cùng.

Nàng vốn là tỳ thiếp thân cận của đích mẫu, trong nhà sớm đã đã mối cho nàng một cọc hôn sự, chỉ chờ nàng đủ tuổi sẽ xuất giá. Nhưng đích mẫu này lòng dạ độc ác, bởi vì tranh sủng thất bại, liền đem nha hoàn xinh đẹp nhất bên mình chuốc say rồi đưa lên giường phụ thân ta.

Đối với lời tố cáo của một nha hoàn, nào có ai để tâm? Mẫu thân ta nói nàng không muốn trèo lên giường phụ thân - lời này ai tin? Nha hoàn nào lại chẳng muốn được làm di nương để hưởng phúc?

Trong hậu viện, số nha hoàn xếp hàng chờ trèo lên giường phụ thân ta nhiều không đếm xuể, ngươi nói ngươi không muốn? Ai tin? Vạn nhất lại sinh thêm được một trai một gái, cả đời này cũng coi như đáng giá.

Nhưng mẫu thân ta lại muốn cùng người mình yêu thương sống hạnh phúc trọn đời, ít nhất đứa con mà nàng sinh ra sẽ không phải là thứ xuất. 

Sự kháng cự của nàng, trong mắt cha ta là muốn mà còn e. Trong mắt đích mẫu là con tiện tỳ lắm mưu mô. Trong mắt vị hôn phu là ngươi đã thay lòng đổi dạ, người ta lập tức quay đầu cưới người nữ nhi khác làm chính thất phu nhân.

Nương thấy không còn hy vọng, cũng không còn làm ầm ĩ nữa. Nàng như một khúc gỗ vô hồn, ở hậu trạch chịu đựng ngày này qua tháng nọ, nhìn đích mẫu lần lượt đưa người cho cha ta, chỉ là những người đó không ai có dung mạo đẹp như nàng.

Vì vậy, bao nhiêu năm nay, dù mẫu thân ta không hề muốn hầu hạ cha ta, ngay cả sắc mặt tốt cũng không cho ông ấy, chỉ mong cha ta mau chóng đuổi nàng đi, nhưng cha ta mỗi khi rảnh rỗi vẫn thích đến ngồi một chút.

Mẫu thân ta không tranh không giành đến mức này, ngược lại khiến những người khác ghen tị. Họ không có cách nào hành hạ mẫu thân ta, dù sao mẫu thân ta vẫn luôn coi họ như không khí, họ liền trút giận lên đầu ta.

Ở chỗ đích mẫu, ta đã phải chịu biết bao khổ cực, khó khăn lắm mới dỗ dành được bà ta chuẩn bị tìm cho ta một đích tử nhà giàu làm phu quân, không nhất thiết phải là con nhà quan, dù là con nhà thương nhân cũng được. Đích mẫu ngoài mặt thì đồng ý rõ ràng, nhưng sau lưng lại kéo dài hết năm này đến năm khác.

Mẫu thân ta nói: “Ta từ nhỏ lớn lên cùng bà ta, ta còn không biết bà ta là người thế nào sao? Lúc đầu ta vừa nói với bà ta muốn được thả ra ngoài để xuất giá, bà ta liền chuốc say ta, còn nói với cha ngươi rằng ta đã sớm có ý với ông ấy, hừ! Bà ta đúng là kẻ độc ác! Ngươi tin bà ta còn không bằng tin ta là Vương Mẫu Nương Nương!”

Mẫu thân ta tuy không tranh không giành, nhưng trong lòng vẫn hận đích mẫu đến c.h.ế.t đi sống lại. Mỗi lần nhắc đến đích mẫu, giọng điệu bình thản thường ngày cũng không khỏi trở nên chua ngoa cay nghiệt.

Nhưng ta có thể làm gì đây? Mẫu thân ta chỉ là một di nương, ta là thứ nữ, chẳng lẽ phải chờ đích mẫu chọn cho một nhà chồng tốt sao? Ta chọc giận đích mẫu thì có lợi gì cho ta? Mẫu thân ta có thể không cho bà ta sắc mặt tốt, nhưng còn ta thì sao? Chẳng lẽ phải đắc tội đích mẫu đến cùng, rồi bị bà ta tùy tiện gả cho một lão già làm vợ lẽ sao?