Hoa Baby

Chương 7




Mỗi ngày, Sư Âm đều mang bữa sáng cho Lục Minh Huy, sau đó hai người sẽ cùng nhau đến cửa hàng bán hoa dưới tầng để mua hoa.

Đôi khi là một bó hoa cúc Nam Phi, có lúc là vài bông hoa hướng dương, thỉnh thoảng là một bó hoa hồng Champagne…… Nhưng bất kể là mua loại hoa nào, Sư Âm đều luôn có thói quen mua một ít hoa baby màu hồng nhạt, màu tím, hoặc màu lam rồi cắm chúng cùng với những bông hoa kia, hay trang trí trong nhà để ngôi nhà càng trở nên ấm áp và ngọt ngào hơn.

Ngoài ra, Lục Minh Huy cũng mời một dì giúp việc khác tới. Mỗi ngày đến đây làm việc trong ba tiếng: nấu cơm, giặt giũ quần áo, quét tước vệ sinh nhà cửa. Hiệu suất làm việc cao đến mức khiến Sư Âm cũng phải cảm thán, quả nhiên sự chênh lệch giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư là rất lớn, nếu mà để cô làm thì sẽ phải mất cả ngày mới xong hết.

Chẳng trách lần nào Lục Minh Huy cũng luôn phàn nàn rằng cô không có thời gian ở cùng anh.

Bây giờ đã có thời gian, mỗi ngày hai người đều dính nhau như sam. Ở nhà xem phim, nghe nhạc opera, đi dạo trong công viên gần đó, cũng làm quen được với hầu hết mèo hoang trong tiểu khu.

Bọn họ cũng sẽ hôn nhau.

Dưới tàng cây trong màn đêm yên tĩnh, bên khung cửa sổ phản chiếu ánh chiều tà, trên chiếc ghế sô pha mềm mại,…… 

Nhưng ở cạnh cửa là nhiều nhất, bởi mỗi lần tiễn Sư Âm, hai người đều lưu luyến không dứt ra được. Mỗi ngày đến tám giờ tối, Lục Minh Huy luôn có ảo giác như bản thân đang phải tiễn cô bé lọ lem đi, giống như qua khoảng thời gian này, khi cô bước qua cánh cửa kia thì anh sẽ không bắt được cô nữa.

Ít nhất cô bé lọ lem cũng đã để lại một chiếc giày pha lê, Lục Minh Huy cũng thật sự muốn lưu lại cái gì đó trên người Sư Âm, nhưng rồi lại lo lắng…… Lo lắng dục vọng chiếm hữu đang ngày càng tăng lên trong anh sẽ bị phơi bày, dọa đến cô gái nhỏ đáng yêu của anh.

Nụ hôn dần trở nên kịch liệt và nóng bỏng hơn, tay Lục Minh Huy ôm chặt lấy eo Sư Âm, đôi môi anh lấp kín quấn quýt với môi lưỡi của cô, không cho phép cô trốn tránh, chỉ có thể toàn tâm toàn ý đón nhận anh.

Sư Âm cảm thấy chút dưỡng khí cuối cùng trong phổi của cô cũng sắp bị anh lấy hết. Cơ thể bị đè ép khiến cô cảm thấy nóng rực, bàn tay đang vuốt ve bên hông cô cũng mang theo nhiệt độ nóng bỏng người. Đầu óc Sư Âm choáng váng, tay chân nhũn ra, cô giống như một con thuyền nhỏ đáng thương nổi lênh đênh trong cơn mưa rền gió dữ để rửa tội, rồi lại không muốn xa rời trận mưa ấy, khao khát chúng sẽ đưa cô đến một nơi nào đó thật xa.

Nhưng vào thời khắc cuối cùng, Lục Minh Huy đã kìm nén bản thân, dừng lại giống như mọi ngày. Anh sửa sang lại quần áo cho Sư Âm, sau đó dịu dàng ôm lấy cô: “Anh không nỡ để em đi.”

Nội tâm của Sư Âm như đang lơ lửng trên mười mấy tầng mây vậy.

Cô rất thích anh, càng ngày càng thích anh.

Sư Âm nhón mũi chân hôn lên cằm anh: “Ngày mai em sẽ tới đây sớm một chút.

——

Bất tri bất giác thời gian trôi đi từ lúc nào không hay.

Sư Âm cầm cây bút đứng trước tờ lịch, cô nhìn nó một lát rồi vẽ một vòng tròn lên, nói: “Ngày mai là ngày tái khám.”

Có lẽ lần tái khám này sẽ quyết định sau này Lục Minh Huy có thể hồi phục được thị lực hay không.

Cô có hơi khẩn trương.

Tuy Lục Minh Huy không biểu hiện ra chút cảm xúc nào nhưng cô biết chắc hẳn anh còn khẩn trương hơn cô.

Sư Âm quay đầu nhìn người đàn ông đang lặng lẽ ngồi trên sô pha, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta đến tiệm cắt tóc anh nhé? Anh cũng nên cạo râu nữa.”

Lục Minh Huy ngại phiền phức, anh hơi nhíu mày, nói: “Đội mũ là được.”

“Anh đội mũ thì bác sĩ kiểm tra như thế nào?” Sư Âm buồn cười khuyên anh: “Tóc anh thật sự quá dài rồi, chúng ta đi cắt tóc đi.”

Lục Minh Huy ngồi yên trên ghế sô pha, không muốn đi.

Sư Âm đoán anh không thích không khí trong tiệm cắt tóc. Dù gì nơi đó cũng ồn ào, nhiều người qua kẻ lại, nói không chừng còn có người sẽ dùng ánh mắt tò mò đánh giá anh.

Đừng nói Lục Minh Huy, ngay cả Sư Âm cũng không chấp nhận được.

“Thế em cắt tóc cho anh nhé.” Sư Âm nói.

Khóe miệng Lục Minh Huy cong lên: “Được.”

“Anh không hỏi em có biết cắt không à?” Sư Âm cười nói: “Nói không chừng em sẽ cắt ra một cái đầu như bị chó gặm cho anh đấy.”

Lục Minh Huy thẳng thắn trả lời: “Cùng lắm thì cạo trọc, dù sao anh cũng không muốn đến tiệm cắt tóc.”

Sư Âm bất đắc dĩ cười cười, cô đi vào phòng tắm lấy kéo và khăn lông ra.

Cô tự nhận thấy tay nghề của mình vẫn khá ổn, bởi vì vết bớt trên mặt nên từ nhỏ Sư Âm rất hiếm khi đến tiệm cắt tóc. Khi nào quá dài thì cô sẽ tết thành bím, còn tóc mái thì sẽ tự lấy kéo cắt đi. Nếu muốn Sư Âm tạo ra một kiểu tóc hoàn chỉnh nào đó thì có lẽ sẽ hơi khó, nhưng nếu chỉ cắt ngắn hơn một chút chắc cũng không thành vấn đề.

Sư Âm quấn khăn quanh cổ Lục Minh Huy rồi nói: “Anh ngồi yên đừng có nhúc nhích đấy, em chuẩn bị cắt cho anh đây.”

“Không cần làm ướt tóc sao?”

“Không cần, chờ em cắt xong sẽ gội đầu cho anh.”

Lục Minh Huy thẳng lưng ngồi yên như lời cô nói, ngoan ngoãn như một cậu bạn học sinh vậy. 

——

Lục Minh Huy có thể cảm giác được Sư Âm đang cầm chiếc lược và cái kéo bận rộn cắt tóc cho anh. Cắt nơi này một chút, chỗ kia lại tỉa một ít, sau đó sẽ thổi nhẹ cho phần tóc rơi xuống khỏi hai hàng lông mày của anh, cực kỳ dịu dàng.

Lục Minh Huy không thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, nhưng anh vẫn cảm thấy rất ấm áp……

Suốt cả quá trình, hai người đều không nói chuyện với nhau.

Khoảng hơn hai mươi phút sau, anh nghe thấy cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong giọng nói còn ẩn chứa ý cười: “Cắt xong rồi. Em đi mở nước ấm cho anh gội đầu rồi tắm rửa nhé.”

“Ừ.” Lục Minh Huy cười đáp.

Sư Âm bước vào phòng tắm được bao quanh bởi những tấm kính, mở vòi hoa sen trong đó lên.

Nhiệt độ nước dần dần nóng lên, cô dùng tay thử độ ấm, cảm thấy đã thích hợp nên định xoay người gọi Lục Minh Huy vào nhưng lại vô tình mắc phải dây inox của vòi hoa sen ——

“A!”

Đầu vòi hoa sen rơi xuống, ngay lập tức từng tia nước xối ướt khắp người cô!

“Làm sao vậy?” Giọng nói của Lục Minh Huy trở nên gấp gáp: “Âm Âm, em bị bỏng sao?”

“Không…… Em không sao……” Sư Âm bị nước xối vào khiến tầm nhìn hơi mơ hồ. Cô vươn tay hai lần mới khóa được vòi nước lại, sau đó cô nhặt đầu vòi hoa sen trên mặt đất lên, quần áo trên người đã hoàn toàn ướt sũng.

Tầm nhìn trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Sư Âm ngẩng đầu, cô nhìn thấy thân hình cao lớn của Lục Minh Huy đang đứng chặn ở cửa, mày anh nhíu chặt lại, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.

“Em thật sự không sao, nhưng quần áo thì ướt hết rồi.” Sư Âm mở lại vòi hoa sen rồi treo đầu vòi cẩn thận một lần nữa, nói: “Anh mau tắm đi.”

Lục Minh Huy đứng trước cửa phòng tắm, không có ý định tránh sang một bên, giọng nói chậm rãi hỏi cô: “Em muốn…… tắm cùng với anh không?”

Gương mặt Sư Âm đỏ bừng, nhỏ giọng lắp bắp: “Anh đang nói cái gì vậy……”

Lục Minh Huy mất tự nhiên mà nghiêng mặt đi, thấp giọng nói: “Dù sao anh cũng không thấy được.”

Sư Âm: “……”

Sư Âm đẩy nhẹ anh một cái, cô đỏ mặt, e thẹn oán giận: “Anh không nhìn thấy nhưng em thì có!”

Lục Minh Huy cười: “Nhìn thì nhìn, dù sao anh cũng không keo kiệt giống như người nào đó, anh rất vui lòng cho người khác chiêm ngưỡng.”

Sư Âm cười nhưng không muốn bị anh nghe thấy, cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, nhón chân lên nhéo mặt anh: “Hừ, anh mới keo kiệt!”

Lục Minh Huy ôm eo cô, anh để cô nhéo mặt mình, dỗ dành: “Em vẫn nên tắm đi, mặc quần áo ướt trên người không phải rất khó chịu sao?”

Sư Âm cựa quậy trong lòng Lục Minh Huy, lặng lẽ đứng cách xa anh một khoảng, sợ khiến anh bị ướt theo: “Không có việc gì, tí em trở về rồi đổi một bộ quần áo khác là được.”

“Vậy trên đường về nhà thì em định làm sao? Cứ mặc đồ ướt như vậy?” Lục Minh Huy hỏi.

Sư Âm nghĩ thầm: Nhà em ở ngay bên cạnh, thay bộ quần áo khác không phải quá dễ dàng à?

Nhưng Sư Âm không thể nói lời này với Lục Minh Huy, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Anh đừng chạm vào em, mau tắm đi, trên người anh toàn là tóc thôi.”

Lục Minh Huy cúi đầu, vùi mặt vào hõm vai nhỏ nhắn của cô, dùng giọng hơi khàn khàn năn nỉ cô: “Âm Âm…… tắm cùng anh đi, có được không?”

Anh mà làm nũng thì sẽ trở nên giống như một con mèo lớn quấn lấy cô không buông. Có lẽ sự lưu luyến không muốn xa rời và dai dẳng này của anh xuất phát từ chính tình yêu mà anh dành cho cô, có lẽ là do sự bất lực khi không nhìn thấy gì nên trình độ dính người dường như càng thăng cấp.

Sư Âm không chắc liệu hành động này của anh có liên quan gì tới việc tái khám ngày mai hay không.

Nhưng cô biết, bản thân không có cách nào từ chối anh.

Sư Âm luôn không đành lòng khiến anh thất vọng, vừa bị anh quấn lấy lại vừa được dỗ dành, cô đành ỡm ờ cởi quần áo. Chờ đến lúc nước ấm xối xuống cơ thể của cả hai người thì cho dù có cảm thấy hối hận cũng đã muộn rồi…

——-

Cô bị đè lên bức tường men sứ mang theo hơi lạnh trong phòng tắm.

Hơi nước làm bốn phía xung quanh trở nên mờ mịt như trong sương mù, cũng làm cho hô hấp dần dần trở nên gấp gáp. Hai cơ thể nóng bỏng dán lên nhau, sự tiếp xúc thân mật như vậy khiến Sư Âm cảm thấy rung động. Cô mơ hồ đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng trong đầu lại trống rỗng, không nghĩ được kế tiếp…..Nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì cô nên làm gì?

Cô giống như một con thú nhỏ trần trụi bị lột đi tất cả sự phòng bị, ngây thơ lại ngoan ngoãn, hoàn toàn không nghĩ tới việc phản kháng hay chạy trốn.

Cũng có thể là do tiềm thức đang quấy phá, nó chỉ biết tranh đoạt sự vui thích sớm chiều ngắn ngủi. Nhưng một khi Lục Minh Huy hồi phục thị lực thì tất cả những điều này sẽ biến mất. Vậy nên, khi nụ hôn của anh rơi xuống, Sư Âm chủ động vươn cánh tay, thân mật vòng quanh cổ anh.

Lục Minh Huy cắn mút môi lưỡi ngọt ngào của cô, từ từ thâm nhập, hơi thở giao hòa của hai người dần nhuốm màu dục vọng. Đôi môi nóng bỏng của anh một đường trằn trọc liếm mút, dọc theo chiếc cổ non mịn của Sư Âm hôn xuống xương quai xanh, cuối cùng dừng lại trên ngực cô, mang đến cảm giác tê dại khó tả.

“Âm Âm……” Anh thì thầm gọi tên cô, giọng nói chứa chan tình yêu sâu sắc cùng sự nâng niu luyến tiếc: “…… Anh yêu em, Âm Âm…… Âm Âm……”

Sư Âm không khỏi suy nghĩ vẩn vơ: Nếu anh thật sự yêu cô thì tốt biết bao, nếu anh thật sự yêu cô……

Ít nhất ngay tại khoảnh khắc này, anh yêu cô.

Vậy thì còn có lý do gì mà cô chưa thỏa mãn chứ?  

Nghĩ đến đây, cơ thể của Sư Âm hoàn toàn thả lỏng…… Khi Lục Minh Huy đang trầm mê với làn da mềm mại tinh tế của cô, đôi môi cô khẽ mở, nhỏ giọng ngâm nga, tựa như mang theo tín hiệu mời gọi nào đó.