Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma

Chương 150: Em nhớ lại rồi sao ?




Tạm thời, cô giả vờ như không có chuyện gì, vẫn dịu dàng, ngọt ngào với hắn như trước đây.

" Em ổn rồi...anh đừng lo... " cô mỉm cười với hắn, rồi ôm lấy con gái nhỏ bên cạnh, nhìn con ngủ say mà đau lòng.

Hứa Mộ Nhiên nằm đối diện với cô, sờ vào má con gái bé nhỏ, nói.

" Tranh Nhi, em nhìn Tiểu Mãn có ngoan không?

Mấy nay em hôn mê, con bé nhớ em, đêm nào anh cũng mang con đến cạnh em... "

" May thật... " hắn cười một cách mãn nguyện.

" Em đã tỉnh rồi... " đôi mắt của hắn buồn trìu.

Ba đêm rồi, hắn đều ẵm con đến để động viên cô, sợ cô sẽ một lần nữa không tỉnh như trước, hắn lo sợ vô cùng. Mấy đứa nhở thiếu hơi mẹ, lúc nào cũng khóc cũng quấy, chỉ khi chúng được gần cô mới ngoan ngoãn.

Bây giờ thấy Tranh Nhi ổn hắn cũng mừng thầm, không giấu nổi cảm xúc vui mừng, hốc mắt lặng lẽ rơi lệ.

" A Nhiên... "

Tranh Nhi nhìn hắn lo lắng, lại nhìn con thơ quấn quít, nước mắt lại ngược vào trong, đau lòng không tả nổi.



Hiện tại, cô sống cuộc sống vô lo vô nghĩ, hắn yêu thương cô hết mực, suốt hai năm qua chưa từng làm chuyện có lỗi với cô. Nếu đem chuyện trước đây ra chọn rời bỏ hắn, thật sự mà nói trái tim cô không nỡ.

Chưa kể, cô và hắn đã có chung với nhau 3 con thơ, nếu cô mang con rời đi chỉ sợ làm khổ cuộc đời của con, mà cô rời đi một mình lại sợ hắn điên lên lại giam cầm cô, tâm trí của cô hiện giờ chẳng thể bình ổn.

Nghĩ đến anh trai của cô còn trong tay hắn, cô phải bình tâm lại, quan sát một thời gian để cứu Hàn Tuyên.

Còn về các con và hắn, khi nào cô đủ can đảm sẽ đối mặt mọi chuyện, quyết định tiếp tục hay dừng lại.

Kim đồng hồ cũng đã điểm vào 12h khuya, hắn thấy cô còn mệt mỏi, dường như chưa thoát khỏi sợ hãi sau vụ đuối nước, hắn liền bòng con về lại nôi để cô nghỉ ngơi.

Hắn leo lên giường, cánh tay rắn chắc ôm cô vào lòng, tiếng thút thít âm vang không dứt, lòng hắn lại bất an.

" Tranh Nhi, đừng khóc nữa...qua rồi...anh không để sai sót nữa đâu... " hắn dỗ dành cô rất ôn nhu.

Cô gái nhỏ ôm hông hắn chặt chẽ, nước mắt thấm ướt lồng ngực hắn, hai năm rồi, cô đã yêu hắn bằng cả trái tim, yêu hận đan xen khiến trái tim cô đau nhói.

Từng hận hắn đến thấu xương tủy lại yêu hắn đến chết đi sống lại, vừa có lỗi với người đã khuất, vừa có lỗi với các con của cô.

Đầu óc không muốn nghĩ nhưng cứ bị cảm xúc chi phối, làm cho rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Bấy giờ, Hứa Mộ Nhiên còn chưa biết Tranh Nhi đã nhớ lại tất cả, cô khóc nhiều thì hắn càng ra sức dỗ dành, cứ ngỡ cô sau cơn đuối nước bị hoảng loạn, dẫn đến kích động tinh thần.

Đêm đó, hắn ôm cô vào lòng, dỗ dành cô không rời mắt, Tranh Nhi ngủ rời lại mơ ác mộng liên tục đến sáng.

Hứa Mộ Nhiên quyết định cả đêm thức trắng canh chừng cô, hễ cô giật mình hắn liền xoa lưng giúp cô ngủ lại.

Mấy ngày sau, cơ thể của Tranh Nhi đã khỏe lại, song lúc nào cô cũng rầu rĩ, phải luôn cố tỏ ra bình thường nhưng không giấu được cảm xúc phức tạp.

Mỗi lần bị tra hỏi cô điều né tránh, dùng chuyện đuối nước lấp liếm cho sự thật, hắn nghe lời cô, tưởng cô bị ám ảnh bởi chuyện đó nên hồ bơi lớn bị lấp kia hắn làm thành vườn hoa ly trắng thứ hai cho cô.

Tình yêu của hắn rất chân thành, qua năm tháng ngày càng mặn nồng, hắn chưa từng có chút nào giảm bớt tình yêu dành cho cô, càng thể hiện mình là một chồng tốt càng khiến cô thêm rối rắm.

Một tháng sau khi vụ việc qua đi, Tranh Nhi đêm nào cũng không ngủ yên giấc, kéo theo người đàn ông kia cũng vậy, lúc nào cũng phải canh chừng giấc ngủ của cô.



Hắn mệt không dám than thở, một mình hắn phải chăm con, còn chăm cô, chưa kể dạo gần đây tình hình ở biên giới xảy ra chuyện, trong tổng bộ lại gọi hắn, việc nhiều làm hắn xoay vòng đến chóng mặt vẫn phải ra sức gồng gánh.

Thời gian không ở cạnh các con và cô thì hắn đều đầu tất mặt tối vào chuyện quân ngũ, Tranh Nhi thường hay đến gần phòng làm việc của hắn ở ngoài cửa nghe ngóng.

Từ camera theo dõi, hắn biết cô thường xuyên đến nghe ngóng, tưởng cô đang lo cho sức khỏe của hắn nên không phòng hờ.

Mấy ngày sau đó, Hứa Mộ Nhiên đang bận bịu trong phòng làm việc, Lý Hoan hớt hải chạy đến, vô tình lướt qua mặt Tranh Nhi.

Bộ dáng của anh trông rất nghi hoặc, làm cho cô tò mò đi theo, Lý Hoan là người thường hay giám sát cô, nghi ngờ chuyện của Hàn Tuyên anh cũng biết. Tự dưng anh hớt hải đến tìm Hứa Mộ Nhiên, Tranh Nhi đoán chắc chắn có chuyện gì đó quan trọng, có thể liên quan đến Hàn Tuyên.

Cô gái nhỏ áp tai ở bên ngoài nghe ngóng, bên trong vang lên thứ tiếng to rõ như kinh ngạc.

" Cái gì? Hàn Tuyên chết rồi? " Hứa Mộ Nhiên to tiếng.

" Anh hai...chết... "

Tranh Nhi đứng ở bên ngoài nghe câu đó, đứng hình ngay lập tức, nước mắt lặng lẽ rơi lúc nào không hay, nét mặt cô một mảnh trắng bệch không còn một giọt máu.

Người anh cô yêu quý đã chết, cô còn chưa gặp lại Hàn Tuyên, vẫn còn đang tìm cách gặp lại anh, chẳng trùng phùng lại chia cắt mãi mãi.

Bên trong vang lên tiếng nói của Lý Hoan giải thích mọi chuyện với Hứa Mộ Nhiên, để cho Tranh Nhi nghe được tất cả.

Hàn Tuyên bị hắn giam cầm, không trốn được, quá lo lắng cho Tranh Nhi mà suốt hai năm qua anh sinh bệnh nặng. Tâm bệnh nên thuốc than không chức trị được, mặc dù Hứa Mộ Nhiên đã thay đổi, không đối xử với Hàn Tuyên tàn nhẫn, nhưng việc hắn giam cầm và tách biết anh với Tranh Nhi đã khiến anh bức bách.

Bệnh tình càng lúc càng nặng, Hàn Tuyên cảm thấy không còn hy vọng gặp lại em gái, cũng không muốn bệnh tật hoành hành thêm ngày nào nữa đã tự sát, kết thúc đời mình.

Do người canh gác đều ở bên ngoài nên không ai kịp ngăn cản, phải đến khi Hàn Tuyên chết được 1h sau mới có người phát hiện ra anh tự cắt cổ. Lý Hoan nhận được tin liền gấp gáp đến báo cho Hứa Mộ Nhiên.

Nghe xong tất cả mọi chuyện, hắn có chút bất lực ngồi bịch xuống ghế, cái chết của Hàn Tuyên quá đột ngột, hắn không biết phải đối mặt với Tranh Nhi ra sao, nhất thời không thể đưa ra quyết định.

Tranh Nhi ở bên ngoài, biết được sự thật, đau đớn té ngã vào cửa, phát ra tiếng động đánh động vào bên trong.



Hứa Mộ Nhiên biết có người nghe lén, nghĩ ngay đến Tranh Nhi mấy nay lúc nào cũng đến thăm dò, hắn không kịp suy nghĩ vội vàng chạy ra.

* Cạch *

" Tranh Nhi...? "

Người đàn ông chưng hửng, hướng mắt xuống người phụ nữ đang khóc dưới đất kia.

Tiếng khóc của cô thê lương vô cùng, lúc này cô không giấu được cảm xúc nữa, khóc mỗi lúc thêm to, còn liên tục lẩm bẩm.

" Anh hai...anh hai... "

Hắn nghe rất rõ câu nói của cô, toàn thân bất giác cứng đờ, như nhận ra được điều gì đó, làn môi mỏng mấp máy.

" Tranh Nhi... "

Tranh Nhi ngước mặt lên nhìn hắn, nước mắt thi đua chảy như mưa, ánh mắt của cô đầy nỗi oán hận.

Hứa Mộ Nhiên ngồi xổm xuống, hai tay lóng ngóng chẳng dám chạm vào người cô.

" Hồ ly nhỏ...em nhớ lại rồi sao? "