Trừ bỏ cái nhà tắm 2 thước vuông bé tẹo, gian phòng này của Tô Khởi chỉ có cái phòng ngủ nho nhỏ cùng một khoản không gian vừa làm phòng khách, phòng bếp, nhà ăn.
Đường Duẫn mở đèn nhà tắm, do cửa hé nên ánh sáng lọt ra bên ngoài, chiếu tới nơi Tô Khởi đang đứng.
Anh đã quen với cái thói kiêu kì kiệm lời của cô, xả nước vào bồn rửa mặt, cái áo dính máu ở trong đỏ au, mùi máu tươi từ từ tản ra, len lỏi khắp nơi.
"Trước khi qua đường hầm tôi kêu A Chính đi gởi tiền (vào ngân hàng), như có ai độ vậy, không thì cả bao tiền mặt thu ở vịnh Đồng La chắc phải vương vãi khắp đường Di Đôn, ai nhìn thấy chắc đều phải tôn anh đây là Tán Tài Đồng Tử * hạ phàm."
"Cô biết không, tụi nó thấy tình hình không ổn, gọi cảnh sát như khóc đòi má vậy. Anh đây dạy tụi nó bài học đầu tiên khi làm giang hồ, phải sớm thiết lập quan hệ, động đao búa thật sự là cách làm hết sức nguyên thủy man rợ, mà sao nhiều máu vậy?"
Nước chảy đầy bồn, anh chuẩn bị nhấc lên để qua một bên ngâm, Tô Khởi từ tốn nói: "Đang tháng một, giờ anh giặt sáng mai chưa chắc..."
Lời chưa dứt, cổ tay trái anh đã vô lực khuỵu thẳng xuống, bồn rửa mặt bằng sắt rớt xuống đất, vang dội một tiếng.
Kế bên vốn dĩ đã bị tiếng Đường Duẫn phá cửa vừa rồi làm ồn, hiện giờ tính nhẫn nại đã chạm đáy, tiếng đàn ông rống đầy nội lực: "KHÙNG ĐIÊN BA TRỢN! CHẾT HẾT MẸ NHÀ MÀY ĐI! CHỪNG NÀO RỒI MÀ KHÔNG NGỦ!"
Đường Duẫn nhìn cánh tay mình, lại ngầng đầu lên nhìn Tô Khởi, lúc anh đánh nhau với mấy thằng oắt đó cổ tay bị gậy sắt gõ trúng, lúc đó không thấy sao, giờ mới phát hiện hẳn là tổn hại tới gân cốt, không nhấc lên nổi.
Tô Khởi hết sức bối rối. Cô ở khu này đã cố giảm bớt sự chú ý, càng chưa từng ồn ào giữa đêm tới nỗi bị chửi, hai má nóng lên, quay đầu muốn vào phòng ngủ.
Đường Duẫn da mặt dày, không hề bị ảnh hưởng. Hồi nhỏ anh cũng ở nhà kiểu này rồi, cách âm kém ư? Hàng xóm với nhau rống qua rống lại còn bình thường chán.
"Cô không sợ tôi cuỗm sạch chỗ này hả?"
"Chỗ tôi nghèo rớt mồng tơi, không có gì để sợ."
Xem kìa, thật bình tĩnh làm sao.
"Tô Khởi, em biết sao tôi tới tìm em không?"
"Không biết. Tôi chỉ biết giờ trễ rồi phải đi ngủ thôi."
Đường Duẫn cười nhạt, huơ tay với cô, "Vậy tiên cô coi như hành thiện, thu giữ tôi một đêm, yên tâm, tôi không phải dâm tặc đâu."
Nói chưa xong thì Tô Khởi đã bước vào phòng đóng cửa lại, tuy cô biết rõ ngăn không được một chân của Đường Duẫn, nhưng coi như có còn hơn không.
Chính Đường Duẫn cũng chẳng hiểu sao lại tới tìm cô.
A Chính nói, đàn ông đều là giống loài hèn mạt, càng chủ động dính vào thì giá càng rẻ, phải khiến quá trình như trò chơi qua ải, từng bước tấn công mới có niềm vui thắng lợi.
Đường nhiên rồi, kể cả thánh nữ thuần khiết chơi lâu cũng chán chê nhạt nhẽo thôi, đàn ông nào mà cả đời chỉ có một người phụ nữ đâu, đổi tiếp là được chứ gì.
Quan trọng là ... Quá trình, quá trình.
Tô Khởi ngồi dựa trên giường một lúc lâu, nhờ ơn tiếng gõ cửa của Đường Duẫn mà giờ cô tỉnh như sáo.
Đã từng là tiểu thư hào môn, tuy có kiêu ngạo tự phụ, nhưng vẫn còn chưa rõ sự đời, mang nét đơn thuần thiện lương trời sinh. Cô không khỏi nhớ tới thân trên trần trụi của Đường Duẫn, hôm sau chắc bị cảm mất... Vừa nghĩ tới thì nhịn không được tự đánh bản thân.
Ngu thế, đó là Đường Duẫn, con trai độc nhất của Đường Hiệp Đình, bị cóng chết cũng đáng.
Cô khẽ cắn môi, cầm bao thuốc đầu giường rút một điếu, rồi xé đi cái tem dán mỹ nhân ngực khủng trên chiếc bật lửa rẻ tiền, làm vương lại ít keo dán. "Phực" một tiếng, giữa đêm khuya yên ắng nghe rõ vô cùng, trong phòng thoáng ánh lửa, châm sáng điếu thuốc.
Gần như đồng thời, nối đuôi tiếng châm của cô, bên ngoài phòng ngủ cũng vang lên tiếng bật lửa, do Đường Duẫn châm điếu thuốc.
Cô lẳng lặng hút, ngón tay cóng tới cứng đờ, mắt thẫn thờ.
Cô nghe thấy anh, anh hẳn cũng nghe thấy cô.
Tiếng bước chân tới cửa nhanh chóng vang lên, Tô Khởi căng thẳng khó tránh. Cánh cửa gỗ cũ nát, Đường Duẫn lay hai lần thế là tay nắm lơi lỏng rớt xuống đất. Anh đẩy ra cửa ra một góc 45 độ, dựa vào tường, cười hết sức ngả ngớn.
Giống một bạn nhỏ nghịch ngợm đùa dai.
Đàn ông vĩnh viễn là những đứa trẻ.
"Xin lỗi."
Xin lỗi không hề có chút thành ý, anh nhìn trân trân vào người đang bó gối hút thuốc trên giường, cả hai đều đang lặng lẽ rít vào nhả ra. Hôm nay lúc mua thuốc Đường Duẫn thuận tay cầm bao Marlboro, giống của cô vậy.
Mức hô hấp của đàn ông lớn hơn phụ nữ, tàn thuốc bị anh ấn lên trên tường, dù sao cũng là xi măng đậm màu, hoàn toàn nhìn không ra cái gì. Tô Khởi rít vào mấy hơi, điềm đạm ấn vào gạt tàn, từ tốn lại tĩnh lặng.
Ánh trăng vừa hay dừng ngoài cửa sổ, thế giới bên trong cửa sổ vừa đầy một tấc vuông, tất cả ý niệm trong đầu không nơi để trốn.
Yếu hầu Đường Duẫn khẽ nhích, giọng điệu nghiêm cẩn hỏi cô: "Kiss không?"
Anh ở trần bước về phía cô. Lòng Tô Khởi tỏ tường, dưới thân là giường, sao chỉ có thể là kiss. Cô không phải bà cô già, không bảo thủ, chỉ là hơi làm ra vẻ tự nhủ: Tối nay không được.
Hôm đó thời cơ chưa tới, tối nay cảm xúc không ổn, luôn tìm được cớ.
Đường Duẫn gộp ba bước thành hai bước, Tô Khởi gấp gáp đứng dậy trốn anh, nhưng người đã bị đè xuống.
Anh duỗi tay nâng cầm cô, ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của cô, sắp ngủ nên rốt cuộc cũng bỏ khăn trùm đầu, thái dương có vết sẹo nhợt nhạt ảnh hưởng thẩm mỹ.
Thì ra là vậy, chuyện nhỏ, anh biết làm sao để tìm được một mặt đẹp đẽ kia của cô.
Câu kia nói sao nhỉ: Ai dám nói nhất kiến chung tình không liên quan tới nhan sắc?
Đường Duẫn không được coi là nhất kiến chung tình, cũng không có tình, anh chính là thấy sắc nảy lòng tham, chỉ vậy thôi.
Bốn cánh môi chạm nhau, tim run lên. Đường Duẫn thuần thục đưa lưỡi vào, mới vừa chạm đến khuôn miệng thơm của cô, cảm nhận được vẻ non mềm, còn cả vẻ hơi tự thần thánh hóa bản thân nữa, lại thấy Tô Khởi đang rũ mắt, không phản kháng, cũng chẳng thuận theo.
Vô nghĩa.
Anh không có thiếu phụ nữ tới mức phải cưỡng bách ai hết.
Xoay người một cái, nằm vật xuống cạnh cô, làm cái giường vốn không rộng mấy chật hẳn lên. Đường Duẫn kéo một nửa cái chăn lên người mình, dù gì thì cũng đang tháng một, người anh cũng không phải sắt thép, có hơi lành lạnh rồi.
Tô Khởi nhìn anh nhắm mắt như sắp ngủ, duỗi tay đẩy hai cái, không phản ứng.
Anh thấy "Vô nghĩa", cô thì thấy "Vô năng", chăn giường chỉ có một, Tô Khởi không muốn lạnh tới sinh bệnh, lại phải đi khám bác sĩ. Người thượng đẳng có thể thoải mái bệnh tật, dân hạ đẳng thì tư cách cũng chẳng có.Đêm đó Đường Duẫn ngủ say vô cùng, cô thậm chí còn nghi là anh đang vờ vịt.
Mơ màng mãi tới gần hừng đông, một giây trước khi chợp mắt còn đang nghĩ: cây dao duy nhất trong nhà đang nằm trên cái thớt bên ngoài, hồi cuối năm vừa mới mài xong, bác Thang ra tay, bao sắc bén.
Cơ bắp của tên này nhìn cứng ngắc, nhưng cổ lại yếu ớt, một nhát lấy mạng...
Không được, không được, không được...
---
Tô Khởi vốn quen dậy sớm, nhưng hôm nay lại ngủ nướng, chính là vì đêm qua ngủ quá muộn
Mãi cho đến khi người nằm cạnh đè lên phía sau lưng cô, dù cô đã cẩn thận tới mức chỉ đắp chăn vừa đủ để chắn lạnh. Hơi thở của Đường Duẫn phủ lên sau cổ cô, bên dưới có nguồn nhiệt xa lạ chèn ép thò đến người cô.
Biến thái, hạ lưu.
Cô trợn mắt chuẩn bị đứng dậy, anh lại vươn tay phải ra, năm ngón tay bóp lấy cái cổ nhỏ xinh của cô, bộ phận yếu ớt của con người.
Tô Khởi tỉnh hẳn, không dám manh động, anh xác nhận đây là cái cổ phụ nữ mềm yếu, thả lỏng, bắt đầu ve vuốt gợi tình.
"Buông tay."
Còn chưa tới giờ Đường Duẫn thức dậy, thấy cô giãy giụa nên sinh bực, trở mình kéo chăn che đầu, mùi xà phòng trên người cô phảng phất nơi đầu mũi.
Tô Khởi trông thấy góc chăn cuối cùng của mình cũng bị cuốn mất, rời giường thay đồ, rửa mặt trang điểm, giống như một đôi người đã chôn trong nấm mồ hôn nhân nhiều năm, ai lo người nấy.
Động tác của cô không nhẹ, ồn ào chọc bực Đường Duẫn, làm anh ngủ không yên. Rõ ràng anh chính là tu hú chiếm tổ, vậy mà còn bày đặt gắt ngủ, cả người tức tối phun lời tục tĩu. Tô Khởi coi như anh đang cáu chứ không phải đang chửi cô.
Quấn khăn trùm đầu xong, cô đứng ở mép giường hỏi anh: "Chừng nào đi?"
Cái áo dính máu của anh ngâm đến đỏ thấu, nếu không phải cần dùng bồn rửa mặt thì Tô Khởi còn lâu mới giúp anh "Giặt đồ". Xả hai nước, áo trắng vẫn còn hơi đo đỏ, dù sắp bỏ đi rồi nhưng cô vẩn dùng móc áo treo trước cửa sổ.
Anh ngồi trên giường, co một chân lên, che giấu phản ứng sinh lý dưới chăn, vò đầu hai cái, "Tôi gọi A Chính đưa quần áo tới, đợi chút khóa cửa cho em luôn, được chưa? Tiên cô đại nhân."
Thấy cô hơi lần lựa, "Chẳng lẽ nhà em có thứ gì không đàng hoàng sợ tôi đụng tới à? Vậy từ từ, đêm qua A Chính chơi tập thể với hai cô, không biết có thêm cử sáng không, một người một lần chắc tầm nửa tiếng, vậy chắc phải tầm..."
"Phiền anh giúp tôi khóa cửa, vặn nắm lại là được."
"Tôi từng ở kiểu nhà này rồi, khỏi cần em dạy."
Cô đúng là có giấu đồ trong nhà, rất nhiều tư liệu đã được chỉnh lý, cô bọc kín kẽ, cũng đặt ở chỗ 99% an toàn.
Cả buổi sáng ở tiệm cứ xuất thần, sợ Đường Duẫn đi tìm, nhưng anh ta hẳn là chưa nghi ngờ mình điểm gì, thế thì không có khả năng đi lục lọi phòng cô.
Mãi đến gần 12 giờ, mặt trời đỉnh rọi, Hoằng Xã Thái Tử gia mặc bộ đồ mới xuất hiện ở cửa quán cô, thần sắc như cũ, đôi mắt hơi nhíu, anh ghét cay cái nắng gay gắt giữa trưa.
Phố Miếu giữa trưa đúng là không có cảm giác "Phố Miếu", người rất ít.
Hai người ngồi ở quán ăn Thang ký, mỗi người một chén Lại Phấn. Đường Duẫn còn gọi thêm thịt phá lấu cùng đậu hủ kho, chay mặn đầy đủ, xã giao với bác Thang mấy câu, dựng ngón cái khen ngợi tay nghề của ông.
Bác Thang cười híp mắt, lại vòng ra sau làm việc. Tô Khởi bàng quan, nghĩ bụng nếu bác Thang biết người ra vẻ đoan chính này lại là cái thứ khùng điên ba trợn ông quát tối qua thì còn cười nổi nữa không.
Đường Duẫn liếc đồng hồ treo tường trong tiệm nói: "Mới 11 giờ hơn, em có biết bao lâu rồi tôi không dậy sớm vậy không?"
Người giàu sang nhàn hạ nhất xứ Cảng Thơm này, còn ai ngoài Đường Duẫn.
Người tiền nhiệm mang danh hiệu này chính là Di Hồng công tử Giả Bảo Ngọc*.
*một nhân vật nam trong Hồng Lâu Mộng.
Cô ăn xong trước, hết sức không lễ phép mà bỏ rơi Đường Duẫn, lấy cớ còn phải "trông tiệm". Đường Duẫn đại phát từ bi buông tha cô, dù sao ăn xong thì cũng phải đi trình diện với Đường Hiệp Đình.
Tô Khởi dạo bước dọc phố Nam giữa trời nắng cháy, vừa đi vừa nghĩ tới lúc nãy Đường Duẫn bảo phố Miếu như có hơi khác.
Khác sao? Biết bao tháng năm ngày đêm luân phiên trên cái phố này, nói dài không dài, bảo ngắn cũng chẳng ngắn, từ sáng đến tối vây khốn bao nhiêu người.
Cô dám đi, là bởi vì nắm được cái áo Đường Duẫn đang treo trong nhà.
Tối về nhà, quả nhiên, nó đang phất phơ đón gió ở cửa sổ. Tô Khởi để mặc nó, vào phòng ngủ, bàn trang điểm nho nhỏ có hơi lộn xộn, là cô buổi sáng trang điểm vội nên không dọn. Chăn trên giường cũng một đống bừa bộn--- Thái Tử gia sao có thể giúp ngươi gấp chăn vuốt nệm được.
Cô cầm chăn giũ ra, động tác có hơi ác liệt, một mẩu giấy bay ra, cô nhặt lên xem, như đã đoán, chính là số di dộng của Đường Duẫn, chữ không xấu, nhưng con số không có giá trị tham khảo.
Gấp xong thì bỏ bừa vào hộp trang sức. Hậu quả xấu do mưa dầm nửa tháng hiện lên, dây chuyền hoa tai rẻ tiền bắt đầu có đốm mốc. Giờ cô không muốn dọn dẹp gì cả, đóng cái nắp lại để khỏi phiền con mắt.
Hạ tuần tháng 1, không khí vui mừng nhộn nhịp phủ khắp Hồng Kong không khí Tết Âm lịch len lỏi nơi nơi, đặc biệt là nơi có nhiều người lớn tuổi, phố Miếu cũng thế.
Phim Tết "Hoa Điền Hỉ Sự" ra rạp đúng dịp, Trương Quốc Vinh Quan Chi Lâm tuấn nam mỹ nữ hết sức xứng đôi. Đường Duẫn cùng với một cô nàng hay nhõng nhẽo mua vé xem phim, người đông gần chết, ồn ào ầm ĩ.
Nhìn đến cái logo Mercedez trên đầu con ngựa kéo, anh bị chọc cười rồi nhả một câu "dở hơi". Y như rằng lúc hết phim nhiều người cứ bàn "Ngựa Mercedez", "Funny ghê", con gái thì dại ra, dại trai do nhan sắc của Trương Quốc Vinh.
Nửa tháng qua Tô Khởi chưa liên lạc Đường Duẫn, Đường Duẫn cũng không ghé lại phố Nam.
Trên đường tấp nập nhộn nhịp, cô và A Thi cùng đi dạo chợ hoa. A Thi mua một nhánh tịch mai cắm bình* cao nửa thước, còn định tặng một nhánh cho Tô Khởi, miệng cứ "Ngụ ý tốt", cô từ chối không được, lúng túng ôm nhành hoa mai, không giấu được nụ cười trên mặt.
Có cô gái nào không yêu hoa đâu.
Thấy cô mua đồ bổ cho người già, A Thi hỏi thăm.
Tô Khởi nói: "Sắp đi Tây Cống thăm bà cô."
Tối hôm giao thừa, Tô Khởi cả người lạnh ngắc tay không trở về. Một đám nhóc chạy khắp trên lầu dưới lầu, mấy đứa biết Tô Khởi còn miệng lưỡi ngọt ngào gọi "Chị tiên cô ơi, chúc mừng năm mới, lộc là đến tay"
Cô véo cái mặt của nhóc quỷ đó, "Tiên cô nói em học hành thành tài, hơn cả lộc đầy tay".
A Thi xuất hiện ở cửa, trong tay có nắm hạt dưa, "Chúc mừng năm mới, tao còn tưởng mày ở đó mấy hôm mới về."
Tô Khởi không chút nao núng, che đậy theo bản năng, "Trong nhà bà cô không có chỗ."
Gần 12 giờ, Đường Duẫn lái xe, chở Đường Hiệp Đình với bà Đường tới bến tàu lên thuyền, đi Bảo Liên thiền tự trên đảo Lạn Đầu khu Li Đảo, dâng hương đầu năm.
Li Đảo dù vị trí hẻo lánh nhưng vẫn có khách hành hương đã đến, xe cộ qua lại không ít, họ tới trễ năm phút, rất nhiều người chờ đằng kia.
Bà Đường hết lòng tin theo, mỗi năm Đường Hiệp Đình không biết tốn bao nhiêu tiền để mua cho bà nén hương đầu năm này. Trên thuyền về lại Cảng Đảo Đường Duẫn lái xe ẩu tả lại bị ăn chửi mấy câu, anh đã sớm quen rồi, không ư hử mà hóng gió biển.