Bà Đường ăn nốt miếng bánh tổ yến, lau sạch tay rồi đứng lên bước đến trước cửa sổ, Tô Khởi cứ ngỡ anh sẽ tém tém lại, nhưng không hề, còn banh chân cô ra thêm, hết nói nổi.
"Trời âm u cả rồi." Bà Đường kéo lớp màn cửa trong suốt qua, "Mấy năm nay trời hay mưa quá."
Đường Duẫn "Ờ" một tiếng, mũi chân đâm đâm Tô Khởi, nhướng nhướng mày, ý kêu cô tiếp chuyện.
Tô Khởi cay anh đến mức nghiến răng nghiến lợi, một chân đá qua trả đũa, giọng điệu bình tĩnh, "Sẽ không mưa lâu lắm đâu cô."
Bà Đường tò mò, "A Khởi tính được à?"
Hai chân dưới bàn đang âm thần phân cao thấp, lại không thể tạo tiếng động, trong phòng bao chỉ có bà Đường đứng trước cửa sổ uống trà, tách trà tráng men thi thoảng chạm vào đĩa nghe leng keng.
"Cô Đường tha con, mấy lời kiểu này không nói ra thì tốt hơn."
Cô bấm bụng chịu trận, thảo mai với bà Đường đã có nghề, lâu lâu còn bông đùa vài câu.
Nốt chân kia của Đường Duẫn cũng tham chiến, dễ như ăn kẹo vói qua kẹp hai mắt cá chân của cô, Tô Khởi hết đường động đậy, chau mày dùng ánh mắt lăng trì anh.
Giờ phút này anh hả hê vô cùng.
Bà Đường cười xòa, không cưỡng cầu nữa, ly trà uống non nửa, xoay người bước đến cạnh bàn.
"A Duẫn uống xong rồi sao? Nhân lúc trời chưa mưa mình đi thôi."
Tô Khởi gật đầu như mổ thóc, "Đúng, cũng nên đi thôi."
Đường Duẫn thu chân, uống sạch ngụm trà cuối cùng, nhìn Tô Khởi nhẹ thở hắt đứng lên như trút được gánh nặng.
Bà Đường ra khỏi phòng trước, vệ sĩ và tài xế bảo vệ bên người, Tô Khởi nối gót, bị Đường Duẫn níu eo, dán sát rạt.
"Buông tay." Cô hạ giọng tới mức như thì thầm.
Đường Duẫn cúi đầu rỉ tai cô, "Xong việc kiếm em."
"Cuốn xéo."
"?"
"Không chào đón."
"..."
Trước khi bước vào thang máy, bà Đường quay đầu lại gọi cô: "A Khởi?"
Tô Khởi gồng mình đẩy cái tay Đường Duẫn quấn bên hông cô, xuyên qua chú Tân tài xế và vệ sĩ đô con, đứng song song với bà Đường.
Đường Duẫn theo đuôi, không biết nên bực hay nên cười.
Anh có hơi nhớ(muốn) cô rồi.
Muốn ngủ với cô.
Tới Hoằng Tuyển, bà Đường biết Đường Hiệp Đình có việc tìm Đường Duẫn, thế là thay vì đi vào văn phòng, bà đi tìm thư kí của Đường Hiệp Đình, quanh đi quẩn lại vẫn là trưa nay ông có hẹn cùng ai, uống rượu nhiều ít, vang đỏ hay là rượu trắng.
Đường Duẫn dựa vào cạnh bàn làm việc, Đường Hiệp Đình mấy năm nay rất là biết hưởng thụ, qua cửa sổ chạm đất có thể ngắm được hơn phân nửa cảnh trí Hồng Kông, mấy năm nay lại càng nhiều cao ốc mọc lên, hơn nữa hôm nay trời đầy mây, mây đen ngộp Cảng, có cảm giác kích thích dị dạng biến thái.
"Cũng thấy cảnh đẹp đúng không? Lúc trước mày thấy ít quá con à, sau này là của mày hết."
Nói tới nói lui cũng là hối anh đi đường chính.
Đường Duẫn hỏi thẳng: "Vụ gì?"
Đường Hiệp Đình cũng không quanh co lòng vòng, "Cửu Long Thành Trại bắt đầu dỡ bỏ."
"Tưởng báo chí nói kéo dài tới tháng sau chứ?" Hiếm chưa, Thái Tử gia còn nghiêm túc đọc báo nữa, giấu nghề đây mà.
"Ai mà để ý".
"Trần Bỉnh Khôn về lại à?"
Đường Hiệp Đình gật đầu, "Còn có trại dân bị thằng đó xúi giục, tụ tập gây hấn kiếm chuyện. A Duẫn, con thấy sao?"
Trần Bỉnh Khôn, tay côn đồ có tiếng ở Cửu Long Thành Trại, không bì được với Đường Hiệp Đình ngày trẻ chỉ đạo một xã đoàn có gốc to rễ lớn, lại được hưởng sái từ ông cha, gã này có thể coi là giữa đường rẽ hướng, từng buôn thuốc phiện cũng từng buôn người, nhận mấy thằng đệ trẻ trâu rêu rao lên mặt.
Sau khi Đường Hiệp Đình và Trần Bỉnh Khôn làm bạn thì thu nạp gã vào Hoằng Xã, tuy đám cảnh sát Cửu Long Thành Trại không dám đụng Hoằng Xã, cơ mà có người giật dây thì cứ là tốt hơn, gã liền theo Đường Hiệp Đình hai năm, còn thu nạp thêm một sấp đệ tử.
Có lần Đường Hiệp Đình bị đánh lén, Trần Bỉnh Khôn chắn cho ông mấy viên đạn, mảnh đạn vướng vào phần hông, khả năng tình dục cũng theo đó mà gặp trở ngại, tính tình lúc này càng tệ, thậm chí thần kinh cũng không ổn định.
Đường Hiệp Đình vẫn luôn vô cùng khoan dung với gã, đặc biệt 6 năm trước sau khi bắt đầu kinh doanh hợp pháp, còn mạnh tay chi tiền cho Trần Bỉnh Khôn hơn trước, gã ăn chơi đàng điếm hưởng lạc gần mười năm, trong lòng hiu quạnh không một ai biết.
Cửu Long Thành Trại sắp phá bỏ, năm 1991 chính phủ đã lần lượt giải tán trại dân, lúc thi hành gặp không ít trắc trở, liên tục nhờ viện trợ từ chỗ Đường Hiệp Đình, Đường Hiệp Đình trực tiếp cử Đường Duẫn ra trận, anh làm đến là gọn gàng.
Đường Duẫn hiểu, Đường Hiệp Đình đang hỏi khó anh.
Cái gốc gác gây muối mặt của Trần Bỉnh Khôn chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, về tình thì gã đã cứu mạng Đường Hiệp Đình, hẳn phải ăn nói nhũn nhặn; nhưng về lý, đầu óc Trần Bỉnh Khôn giờ không còn xài được, khu thành trại sáu mẫu Anh giống như cái sỏi thận vắt vẻo giữa Hồng Kông biết bao lâu, phá dỡ là chuyện sớm muộn, mấy tên dân ngu làm cho mọc thêm mụn để làm chi nữa?
Sau khi dỡ bỏ thành trại dự kiến sẽ xây công viên, phòng ban thuộc chính phủ đã tìm thầy phong thủy để xem, khu đất này không thích hợp với bất kì một công trình cao tầng nào, một thế kỷ mang đầy oán nghiệt và tội lỗi, hoa mà có nở trên đất này cũng là hoa đen.
Đường Hiệp Đình khá là để tâm dự án xây công viên này, tính sơ sơ thì cũng ăn được một khoản hậu hĩnh.
Cho nên vấn đề hiện tại là làm sao giải quyết vị "Ân công" không biết điều này cùng với đám ô hợp kia, để cho hạng mục của ông yên ổn tấn tới.
Đường Duẫn chả phải trò ngoan ngồi thư viện Hoàng Gia chăm chỉ học hành, càng chưa kể tới nhỏ lớn chẳng bao giờ nghiêm túc làm xong một tờ bài thi.
Con thiềm thừ trang trí bằng vàng ròng bị anh thả lại xuống bàn, tiếp đến cho nó ngậm đồng tiền Khang-Càn, ngụ ý tốt đẹp.
"Theo con thì..."
Đường Hiệp Đình lặng lẽ xoay chuyển phương vị của thiềm thừ, bất kì một của hiếm vật lạ nào trong văn phòng ông đều có công dụng riêng, không thể đụng loạn.
"Thằng già đó cũng hết gân rồi, làm luôn đi, đỡ rách việc."
Anh đâu chỉ là làm bài không nghiêm túc, kể cả đoán cũng lười đoán, nộp thẳng giấy trắng cho gọn.
Đường Hiệp Đình gằn giọng mắng anh, "Đàng hoàng đi, tao biết mày sáng dạ, dạo này công việc bù đầu, mày coi như giúp ba đi."
Đường Duẫn ngồi xuống, người ngợm buông thả nằm liệt trên ghế, nghiêng đầu như là nghiền ngẫm.
"Con trai Chí Trăn về Cảng mới có mấy tháng đã bắt tay vào làm ăn, còn đi Macao phát triển dự án mới, cái ngành bài bạc này tao đã ngắm trúng từ lâu, tiếc là không bì lại người ta có con trai khôn khéo giỏi giang, mày nhìn lại mày đi, ăn mặc cái kiểu gì, màu mè lòe loẹt."
"..." Đường Duẫn cười ra tiếng, có mùi khịa, "Chí Trăn nào á?"
Biết rõ cố hỏi.
"Mày bớt giả ngu giả khờ cho tao."
"Ồ, Ôn Khiêm Lương, cậu cả Ôn, ưu tú phết."
Trong đầu vô cớ nhớ tới hôm đó Tô Khởi dịu giọng giải thích: "Ôn sinh chỉ là khách hàng."
Hai chữ 'Ôn sinh' nói nghe mùi mẫn vậy. Anh là Thái Tử gia, Ôn Khiêm Lương lại là Ôn sinh, Ôn sinh con mịa gì, Ôn dịch thì có.
Bà Đường tự tay bưng trà bước vào, chỉ có mỗi bà, hai cha con ngồi đối mặt ở bàn làm việc nhìn qua, hai cái bản mặt sa sầm y nhau, xem ra nói chuyện cũng không suôn sẻ, giờ phút này bà vào là vừa chuẩn.
Đường Duẫn đứng dậy bước tới, uống một hơi cạn ly trà, bên ngoài trời càng ngày càng âm u, sắp chuyển mưa rồi.
"Con đi à."
"Chuyện nãy nhớ rõ chưa?" Đường Hiệp Đình sau lưng truy vấn.
"Bảo đảm với ba cuối tháng thuận lợi phá bỏ, OK? Dài dòng gớm."
Cửa bị đóng lại lần nữa, bà Đường dằn khay xuống bàn, trách móc Đường Hiệp Đình: "Sắp mưa tới nơi mà anh còn hối con ra ngoài làm việc?"
"Thằng nhóc nhà họ Ôn xử trí sản nghiệp của ba nó ở Đãng Tử hết sức gọn ghẽ chỉn chu, sòng bài mới cũng sắp vào tay rồi, còn thằng con chưa nên thân của anh không biết chừng nào mới chịu ổn định? Em coi nó ăn mặc kìa, trai tráng khoác áo hoa, dị hợm muốn đội quần."
"Anh bớt khen cậu Ôn đó trước mặt con đi, em còn không ưa đừng nói chi A Duẫn. Không có vụ 6 năm trước thì giờ anh còn đang ở cái phòng nát bên Cửu Long đó, rõ ràng hư hỏng tới mức này là do anh không dạy dỗ A Duẫn đàng hoàng, đáng ra khi đó em phải dọa chết để ép cha giữ thằng bé lại, không thì nó sẽ không bị anh hủy hoại như vậy!"
Đường Hiệp Đình sầm mặt im phăng phắc, Đường Trịnh Mẫn Nghi quay đầu lau nước mắt, "Lai lịch của Hoằng Tuyển không sạch sẽ, anh xử trí mấy cái thù oán nợ nần trước đó cho xong đi rồi hẵng giao lại cho con. Em không còn trông mong có thêm đứa nào nữa, cả đời chỉ có mỗi A Duẫn thôi, gần đây Vivian đang giúp em soạn tài liệu, em muốn đưa Trịnh thị cho con..."
"Thù oán nợ nần gì? Làm gì còn thù oán nợ nần gì! Tô Thế Cẩn, vợ ông ta, với hai đứa con gái chết cùng một chỗ, Phì Phiên đích thân đưa tới lò hỏa thiêu, còn cần anh đi kiếm tro cốt cho em xem không? Mắc gì đưa Trịnh thị cho nó, ông già nó còn nhăn răng đây mà lại phải nhờ tới nhà ngoại nó à?
"Đó là tài sản trong sạch ông ngoại nó để lại! Mang họ Trịnh từ trăm năm trước, tuyệt đối không dính líu người ngoài, anh sửng cồ với em làm chi? Nếu con chịu tiếp nhận tài sản của anh thì em còn cần đưa Trịnh thị cho nó nữa sao?"
Thời thiếu nữ mà nổi nóng lên thì có thể nổ hai con phố, nhưng giờ chỉ còn bà Đường Đường Trịnh Mẫn Nghi trang nhã lạnh lùng trước mặt người ngoài. Tuổi 18 nổi loạn lại chướng, thích nhất là lái xe máy, đụng phải Đường Hiệp Đình Hoằng Xã, chàng không tham tài, không cầu sắc, mời nàng đua xe phân cao thấp, thường xuyên gặp gỡ rồi thì thành nàng ngồi sau quàng eo chàng, thỉnh thoảng thì là nàng ngồi trước chở chàng.
Hiện giờ chỉ có phu nhân nhà giàu áo là quần lụa to tiếng cãi cọ trong văn phòng, thư kí ngồi bên ngoài cúi đầu đọc tài liệu, mắt điếc tai ngơ, chẳng ai biết kéo dài tới đâu, nhưng chắc ăn là Đường Hiệp Đình thua trước.
Ông có lỗi với bà quá nhiều.
...
Thế mưa ở Cảng Đảo lớn dần, mà phố Miếu chỉ rơi có mấy hạt lóc cóc, va vào đỉnh lều quán ăn nhẹ kiêm quầy tạp hóa.
Cả đêm bói có mấy quẻ, lại còn nhận thêm vụ chọn dương huyệt, Tô Khởi nhớ kỹ để qua bên để mai xem tiếp. Cô ghét nhất là mưa nhỏ, tiêu điều lạnh lẽo còn hơi khác thường, tin nóng xã hội cũng hay phát sinh trong đêm mưa lất phất sau giông bão, tiện che đậy dấu vết.
Khang Gia Nhân tới Dư Lâu ngồi trong chốc lát, mang cho cô một phần cà ri cá viên, Tô Khởi hỏi mới biết, cổ họng Trần Sinh hơi khó chịu, lại thêm thời tiết xấu, nên gánh kịch Quảng Đông tạm nghỉ một ngày.
Vừa qua 12 giờ, cô chống cằm thư giãn tí thì bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh, là bà Đường.
Bà Đường đọc hai con số để Tô Khởi bói, nói thẳng là lòng nôn nóng không yên, A Chính nói với bà Đường Duẫn một mình đi Cửu Long Thành Trại, hết sức lớn mật, mấy người còn nấn ná trong trại không hề dễ chọc.
Tô Khởi hai mí mắt đánh nhau mà tính, mắt còn chưa mở hẳn, thượng Ly hạ Càn, quẻ Cát, báo cho bà Đường yên tâm, bên kia mới chịu cúp máy lên lầu ngủ.
Cô thấy bên ngoài hầu như đã dọn vào hết, quét tước sương sương xong thì cũng dọn hàng đóng cửa.
Thang lầu từ Dư Lâu đến chỗ cô khoảng cách không quá mấy mươi bước, đi ngần ấy năm đã thuộc nằm lòng.
Hiên mái còn nhiễu nước mưa lóc tóc, dân cư giải tán xong thì cả phố chìm vào tĩnh mịch, thấy rõ mồn một được có một giọt dừng nơi đầu vai cô, thấm qua vải vóc chạm vào da thịt.
Tim Tô Khởi đập dữ dội, bởi vì không chỉ có mỗi tiếng bước chân của cô mà còn cảm nhận được rõ ràng có người bám theo đằng sau, càng ngày càng gần.
Đèn cảm ứng âm thanh ngay cửa thang lầu đã hư từ lâu, không có hộ nào tự nguyện sửa, trong nháy mắt bước vào khoảng tối tim vọt lên cổ, cô chuẩn bị sẵn sàng la lớn kêu cứu bất cứ lúc nào.
Quả nhiên, gã biến thái theo dõi cô nhào lên, siết eo cô từ đằng sau, Tô Khởi cảm nhận được đó là một tên đàn ông vạm vỡ.
Cô muốn kêu cứu, ngay khi mở miệng thì bị bàn tay gã che lại.
Trên người tên này hơi ẩm ướt, nhưng không phải kiểu mắc mưa ướt sũng, tóm lại là làm cô thấy cả người mát rượi. Mặt chôn bên sườn cổ cô, hô hấp chỗ cánh mũi phất vào tai, từng cơn tê dại quỷ quái.
Rốt cuộc gã cũng cất lời, cố tình hạ giọng, nghe hết sức mỉa mai.
"Tiên cô ơi chào buổi tối nha."
Tiếng vừa dứt, còn chèn ép xoay đầu cô qua, bàn tay đổi thành đôi môi, trong tối mịt mút ra một tiếng rõ to.
Anh dùng một cái hôn hết sức gọn nhẹ để 'say hi' với cô, trăm phần trăm là lễ tiết tự nghĩ ra.
Hiển nhiên Tô Khởi đã biết đó là ai.