Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 83: Hết Phần 1




Một giây sau, Tịch Duy An ôm cô bước xuống.Nhưng vào lúc này,anh lại cảm nhận eo của mình đang được cô ôm rất chặt.

Chung Linh thút thít, chất giọng có phần uất ức.

"Duy An! Anh muốn em tránh xa anh, có cần thiết nhìn em té xuống dưới không? Anh hết thương em rồi đúng không?"

Quả thật cô đã rất sợ hãi vô cùng, cô sợ rằng mình sẽ té xuống dưới và sẽ không còn được gặp anh và con gái.Lúc này cô vẫn chưa muốn chết đâu....Những dự định tương lai của cô còn chưa được thực hiện, cô không thể nào rời xa thế giới này được.

Trái tim anh một lần nữa đau lên từng cơn khi nghe giọng nói run rẩy đầy sợ hãi của cô.Anh ôm lấy cô,bàn tay to lớn của anh luồn mái tóc của cô.Giọng điệu anh vang lên với vẻ áy náy.

"Chung Linh,xin lỗi em ..... Chưa bao giờ anh thật sự sợ hãi đến như vậy....Anh không cố tình làm tổn thương em".

Tịch Duy An chưa bao giờ cảm thấy có lỗi với ai nhiều như vậy ngoài cô gái này ra.Từ nhỏ anh cũng rất kiệm lời hai từ "Xin lỗi".

Nhưng từ khi gặp cô,anh cũng không biết mình đã phải xin lỗi cô bao nhiêu lần.Anh lấy đi tất cả của cô, nhưng hãy nhìn xem,anh đã đối xử với cô như thế nào.

Khi nãy ở trước mặt mọi người, Tịch Đình Kiên dám sỉ nhục cô.Lúc đó có biết,anh chỉ hận muốn đánh chết hắn ta.

Đúng vậy.

Từ nhỏ đến lớn anh đều nhường nhịn cho hết tất cả những thứ mình có cho Tịch Đình Kiên.Anh từng tiếp xúc rất nhiều cô gái,nhưng nếu như người đó là người anh thích, thì Tịch Đình Kiên đều luôn tranh giành với anh, muốn lấy những thứ thuộc về anh.Dẫu vậy anh có thể nhường tất cả, phụ nữ trên đời này anh không thiếu, nhưng với người con gái này thì......tuyệt đối không đời nào.

Chung Linh nuốt nước mắt, cô mệt mỏi khẽ nói.

"Duy An! Thôi đủ rồi.... Nếu như anh xem tôi như một món hàng.Vậy tôi sẽ không làm phiền anh nữa".

Nói rồi, cô buông anh ra liền quay người định rời đi.Nhưng chưa đầy hai giây, cô lại một lần nữa bị anh kéo lại và lần này Tịch Duy An đã vác thẳng cô lên vai.

"Anh buông tôi ra" Chung Linh liền lập tức giãy giụa,hai chân cô đập vào người anh.

Tịch Duy An giận dữ, đưa tay đánh mạnh vào mông cô.

"Nói tiếng nữa, lần này anh quăng em xuống thật đấy.... Nhiệm vụ của em là

ngậm miệng lại,anh sẽ đưa em đến một nơi". Anh đã hoá điên vì con nhóc này rồi, có lẽ anh cần phải chứng minh

Dứt lời,anh ôm lấy cô rời khỏi.

Nhưng Tịch Duy An có lẽ sẽ không bao giờ nhìn thấy nét mặt vui vẻ của cô vào lúc này.

Chung Linh đã thừa biết anh sẽ kích động nếu như cô muốn rời đi.Cho dù cô không biết trái tim anh rốt cuộc thuộc về ai, nhưng trong lòng cô từ lâu đã ngầm có một cuộc chiến rất lớn và cô đã tự tin dự đoán phần thắng sẽ thuộc về mình.

Khi Tịch Đình Kiên tuyên bố muốn kết hôn với cô.Quả thật cô cũng khá bất ngờ, nhưng cô muốn nhân chuyện này muốn biết Tịch Duy An có xem cô là một người quan trọng đối với anh không.

Chung Linh không biết Tịch Duy An sẽ đưa cô đi đâu,cho đến khi cô nhìn thấy anh ôm cô vào một căn phòng khá tối với kích thước rất nhỏ chỉ có mỗi chiếc giường ở vị trí ở giữa.Thì lúc này kí ức trong đầu cô chợt ùa về vào đêm mơ hồ của bốn năm trước.

Chẳng phải căn phòng này,chính tại nơi đây, trên chiếc giường này, cô đã trao cho anh lần đầu tiên của mình sao....

Anh đưa cô vào đây để làm gì.... Không lẽ....?

"Uhmmm..."

Khi Chung Linh còn vẫn đang mải mê suy nghĩ, thì Tịch Duy An đã đặt cô xuống giường, không chừng chờ cướp lấy đôi môi của cô, hôn một cách cuồng nhiệt, chiếc lưỡi nhanh chóng càn quét khoan miệng cô.Sự chiếm hữu này khiến cô khó lòng chống cự.

Chung Linh hai mắt mở to, cô liền đưa tay đẩy anh ra.

"Duy An ....Anh đang làm gì vậy?"

Tịch Duy An kích động,anh lập tức trút hết quần áo trên người mình.Sau đó chiếc váy của cô cũng được anh cởi ra.

Anh kẹp lấy hai tay cô để lên trên đầu, đầu lưỡi lập tức quét nhẹ thân thể cô,khàn giọng nói.

"Em nói anh không cần em nữa.... Vậy nên anh sẽ chứng minh anh cần em hay không".



Chung Linh trừng mắt lớn nhìn anh.Không nghĩ anh lại muốn làm chuyện này ngay bây giờ.Nhưng người nhà anh nhất định sẽ tìm kiếm anh và cô và họ sẽ nghĩ gì khi cả hai cùng biến mất.Còn Giai Ý nữa,con bé sẽ lo lắng khi không thấy cô quay trở lại.

"Duy An....Anh bình tĩnh một chút đi, hôm nay chúng ta không được làm chuyện này ở đây".

"Tại sao không....Em có biết anh chịu hết nổi rồi không?" Bàn tay to lớn anh đi thẳng xuống, ở giữa hai chân cô,anh bắt đầu thăm dò nơi bí mật, mẫn cảm vừa nóng hổi ấy.

Cả người cô chợt run lên, như có một dòng điện phía dưới đang không ngừng kích thích cô.

"Duy An...."

Tịch Duy An nhếch môi cười.

"Em xem....Em cũng rất thích, còn làm bộ làm tịch trước mặt anh làm gì....Anh ở bên cạnh em rồi,đừng lo lắng nữa, bé con của anh".

Anh dùng đầu gối tách hai chân cô ra.Nụ cười đậm chất xấu xa của anh lập

tức hiện lên, ngón tay anh nhẹ nhàng chọc ghẹo khiến cô không kiềm chế liền cất giọng rên rỉ.

Tịch Duy An cúi người mớn trớn vành tai cô.

"Bé cưng

....

Lại chịu không nổi rồi sao, vậy mà khi nãy còn mạnh miệng.... Chân em không nghe lời em nữa rồi, nó đang chào đón anh đấy".

"Uhm...." Chung Linh thở hỗn hển, giọng điệu yêu kiều ngọt ngào đến nỗi trái tim anh càng lúc càng đập loạn nhịp.

Cô cúi đầu nhìn xuống, ánh sáng khá mờ ảo, nhưng cũng đủ để cho cô thấy.Đôi chân trắng nõn của cô đang dạng ra một cách bất đắc dĩ,như một lời mời gọi người đàn ông trước mặt.

"Duy An....

Tịch Duy An đè lên người cô, đôi môi anh hé mở đang trêu đùa hai đỉnh hồng đỏ ửng của cô.

Cô không có cách nào chống cự được sự cám dỗ này của anh.Mặc dù anh rất xấu xa, rất đáng ghét, luôn muốn chiếm đoạt thân thể cô bằng cách thức nào đó.Nhưng cô thật sự không thể nào có thể từ chối anh,đẩy anh ra xa.

Tịch Duy An là một người cô không thể nào hiểu được trong lòng anh nghĩ gì.Nhưng cô có thể hiểu rõ cảm xúc của anh vào lúc này.

Cô tin rằng trong lòng anh cũng có một vị trí dành cho cô.Không cần biết anh đang toan tính điều gì, nhưng cô cũng đã quyết tâm sẽ chọn anh là người đàn ông của cuộc đời mình.

Cơ thể Chung Linh nóng dần lên khiến Tịch Duy An không thể kìm nén được nữa.Anh cúi xuống hôn từng nấc da thịt của cô,đi một đường thẳng xuống dưới.Cái lưỡi của anh đi đến đâu thì Chung Linh lại vặn vẹo cơ thể mình đến đó.Cả hai hoàn toàn quên đi những gì đang xảy ra bên ngoài, cùng nhau hoà nhịp với cuộc tình nóng bỏng nồng nhiệt của mình.

Khi anh trượt xuống đến giữa hai chân cô.Chung Linh bắt đầu hốt hoảng, hai tay nắm chặt ga giường cúi đầu nhìn anh.

"Duy An....Đừng mà..."

"Bé cưng! Anh không thể dừng lại được nữa rồi.... Bằng mọi giá anh sẽ không cho phép bất cứ một ai có thể cướp em ra khỏi tay anh,em là của anh .... Là của Tịch Duy An này!".

Dứt lời, đôi môi anh áp xuống nuốt hết tất cả hương vị của người con gái vào trong.

Chung Linh ngay lập tức hét lớn, sự va chạm đầy kích thích đó như muốn giết chết cô,cả người liền co thắt lại dữ dội.Cô hít thở không thông, phía dưới còn cảm nhận được dòng nước ấm trong cơ thể đang tràn ra với mức độ mất kiểm soát.

Tịch Duy An thích thú,anh đưa hai tay lên không ngừng xoa nắn ngực cô.

Kể từ lên giường với cô, anh mới thật sự cảm thấy rằng mình đúng thật là "Trâu già khoái gặm cỏ non".Không ngờ làm chuyện này với những cô gái trẻ lại khiến anh sung sướng đến vậy.

Từ trước đến giờ anh cũng là một người phong lưu, chuyện lên giường với các cô gái khác là điều khó tránh khỏi.Nhưng anh lại không thích người kém anh nhiều tuổi,anh chưa bao giờ đi quá giới hạn với những cô gái nhỏ hơn anh tận bảy hoặc tám tuổi, vì anh cho rằng họ khá trẻ con và anh sẽ mất thời gian để dỗ dành bọn họ.Có khi họ sẽ đeo bám anh không buông và đòi một danh phận.

Nhưng anh không ngờ mình lại đi quá giới hạn với một cô gái nhỏ hơn anh đến mười bốn tuổi. Tuy bề ngoài nhìn anh không cách xa mấy tuổi với cô, nhưng nhìn vào ai cũng sẽ thấy anh chính là người đã dụ dỗ cô làm chuyện này, thậm chí còn cố tình làm cho một cô gái trẻ như cô đang ngồi trên ghế nhà trường lại có thai với anh.

Thử hỏi,anh có phải là người chịu trách nhiệm cho cuộc đời cô không? Nếu như lúc này anh không có một chút tình cảm nào với cô,anh cũng nhất quyết sẽ chăm sóc cô cả đời.Vì lỗi lầm này chính anh là người gây ra,anh không thể để cô vào tay người nào khác.

Nghĩ đến đây, Tịch Duy An rướn người lên hôn lên môi cô.Hai chân cô vòng qua hông anh,con quái thú to lớn hùng dũng ấy đang chạm vào nơi tư mật của cô làm cho gương mặt Chung Linh có chút khó khăn.



Tịch Duy An nhìn vào ánh mắt của cô, bỗng nhiên có một sự ghen tuông vô cớ len lỏi vào tâm trí của anh.

"Khi nãy anh thật sự rất muốn đánh nhau....Anh muốn đánh Tịch Đình Kiên một trận nhừ tử, tại sao hắn ta có thể hôn em trước mặt anh".

Giờ đây đầu óc của Chung Linh đã bị anh câu dẫn kéo đi rất xa rồi, nên những gì anh nói không thể nào lọt vào tai cô.

"Uhm....Duy An..." Cô ôm chặt lấy anh.Vẻ mặt khó chịu cong người lên, thở gấp nhìn anh

"Em...."

Hai người đã lên giường với nhau đã mấy lần,dáng vẻ này của cô đương nhiên anh nhận ra.

"Em khó chịu sao?"

Nói rồi anh cúi xuống lại tiếp tục trêu đùa hai đỉnh hồng của cô, đôi khi lại cắn mút đến tê dại.Trên thân thể cô lúc này nơi nào cũng có dấu hôn của anh để lai.

Gương mặt Chung Linh đỏ ửng chợt xấu hổ quay đầu đi nơi khác.

"Đồ đáng ghét....Thứ đó cứ đâm vào em..." Lúc này cô giảm âm lượng để anh không thể nghe thấy câu nói cuối cùng.

Nhưng cô không ngờ anh đủ nghe và đủ hiểu ý muốn của cô.

Tịch Duy An bật cười lớn,ngay sau đó anh càng lúc càng xấu xa chọc ghẹo cô bằng cách lấy người anh em của mình va chạm nơi tư mật của cô nhiều hơn.

Cả người Chung Linh nóng lên,bàn tay nắm chặt ra giường.Sự tê dại phía dưới nó nóng hổi đến nỗi cô không thể chịu nổi.

Cô nhìn anh với gương mặt đáng thương, gọi tên anh.

"Duy An!"

Tịch Duy An không kiềm lòng,anh cúi đầu xuống tiếp tục hôn lên môi cô.Nhìn cô với sự yêu thương.

"Anh định sẽ dạy cho em một bài học.Nhưng anh chịu thua rồi.... Bé cưng! Anh nghiện em mất rồi!"

Nói rồi,anh nắm hai chân cô mở rộng ra, một giây sau tiến thẳng vào nơi sâu nhất.

Hành động quá vội vàng của anh khiến Chung Linh kinh hãi hét lên dữ dội.Cả người gần như tê liệt nằm dưới thân anh, miệng không ngừng thở dốc.

Tịch Duy An như muốn xé nát cánh cửa thần bí phía dưới,anh tấn công tàn phá thân thể của một cô gái mà anh yêu thích.

Nhìn thấy cô rơi lệ,anh liền đau lòng.Nhưng cũng không thể khiến anh dừng lại,mỗi lần triền miên với cô,anh như được tiếp thêm sức mạnh.

Đối với Chung Linh anh không biết cô có suy nghĩ gì về anh, cô có yêu anh không....Anh cũng chẳng còn quan tâm nữa.Chỉ cần anh yêu cô là đủ rồi.

Anh thừa nhận, mình thích cô rất nhiều, thậm chí là yêu cô.

Từ trước khi gặp cô,anh luôn tôn thờ cuộc sống độc thân.Vì anh thích tự do,anh thích những cô gái quay lấy anh nhưng không cần danh phận.

Anh không biết mình từ khi nào trái tim đã có hình bóng của cô.Nhưng mỗi khi anh triền miên hay vui vẻ bên người phụ nữ nào đó, thì hình ảnh một cô bé sáu tuổi ở trong bệnh viện luôn luôn xuất hiện trong đầu của anh.Cô bé đó từng nói thích anh và hứa sau này lớn lên sẽ lấy anh để đền đáp ơn cứu mạng.

Tại sao anh lại nhớ cô bé ấy, tại sao anh phải giữ lời hứa với một đứa con nít....Có lẽ giờ đây anh đã có câu trả lời.

Chung Linh ngước mắt lên nhìn anh, cô chủ động hôn lên môi anh.

"Anh sẽ ở bên cạnh em đúng không? Đừng bỏ rơi em thêm lần nào nữa....Em rất sợ mình sẽ cô đơn".

Nghe xong, Tịch Duy An đau lòng cúi đầu xuống hôn lên môi cô, nuốt hết tất cả vị ngọt mà cô đã trao cho anh.Ánh mắt nhìn cô với sự say mê đầy khát khao.

Hạ thân hai người càng dính chặt vào nhau, những cú nhấp nháy tạo ra những tiếng âm thanh cọ sát,cùng với đó hai bóng hình được khắc lên tường càng làm cho bầu không khí lúc này nóng bỏng lên hơn bao giờ hết.

"Anh chưa từng bỏ rơi em ... Chúng ta sẽ ở bên nhau.Lần này là lời hứa thật lòng anh dành cho em"

Chung Linh đắm chìm cảm giác sung sướng mà anh đem lại cho cô.Đôi môi không ngừng bật ra những âm thanh ngân nga.Dục vọng cả hai đã lên đến đỉnh điểm.Cô ôm lấy vai anh,trong đầu chẳng còn biết gì nữa.