Hiện Trường Livestream Kỳ Quái - Hải Lý

Chương 4: 4: Khách Sạn Thanh Đằng Chết Mất Một Người





Hơn chục du khách trong đoàn du lịch thuộc công ty Noãn Phong đang ngồi trò chuyện tại khu vực sảnh khách sạn.

Lúc mấy người chơi đi tới thì thấy Lữ Nhã Hủy đang nói chuyện với bà chủ ở quầy lễ tân, đứa con trai sáu tuổi của cô ta thì cúi đầu đứng bên cạnh.

Lữ Nhã Hủy là người quen của chủ khách sạn, mỗi lần có đoàn nào tới khu này du lịch thì cô ta đều dẫn đến đây.
"Lát nữa lão Trần về tôi sẽ bảo anh ấy đem hành lý lên cho mọi người, cứ yên tâm, sẽ không thiếu túi nào."
"Làm phiền rồi."
"Phiền với không phiền cái gì chứ, cô giúp tôi, tôi còn chưa cảm ơn nữa." Bà chủ cười nói rồi nhìn Đa Kim đang núp ở một góc: "Đúng rồi, Đa Kim có ăn anh đào không? Vừa mới hái, lát tôi đem lên phòng cho."
"Thế thì tốt quá, chỉ cần có ăn thì thằng nhóc này sẽ chả chê cái gì đâu!"
Phó Kỳ Đường nghĩ đến khi còn mình bé cũng hay được bà ngoại dúi đồ ăn cho như vậy thì không khỏi cảm thấy thân thiết, quay đầu liếc mắt nhìn đứa nhỏ đang đứng một bên.

Nhỏ nhỏ gầy gầy, da ngăm ngăm, tóc cạo trọc chỉ để lại chân tóc màu đen, trên trán còn có một vết thương đang kết vảy, chắc là bị va vào đâu trong lúc chơi đùa, tóm lại là như một con khỉ nhỏ vậy.
"Đa Kim, mau tới cảm ơn cô đi!" Thấy con trai đứng im không nhúc nhích, Lữ Nhã Hủy tính tình nóng nảy kéo tay thằng bé tới: "Sao không biết lễ phép tí nào vậy hả? Không biết giống ai nữa!"
"Dù sao thì cũng chả giống anh." Chồng Lữ Nhã Hủy cười to, nói.
"Ý anh là sao hả? Chả lẽ giống em?!"
"Anh có nói thế đâu."
Thấy hai vợ chồng bắt đầu trừng mắt nhau, bà chủ vội vã can ngăn: "Trẻ con không biết gì cũng là chuyện bình thường mà, lớn rồi sẽ khác thôi.

Hai người đi đường mệt mỏi cả ngày rồi, mau nghỉ ngơi một lát đi, lúc ăn cơm chúng ta trò chuyện tiếp."
Lữ Nhã Hủy gật đầu rồi tiếp tục nhỏ giọng cãi nhau với chồng cho tới tận lúc đi vào thang máy, trên đường đi còn nhéo Đa Kim mấy cái, thằng bé muốn trốn nhưng cuối cùng vẫn mặc kệ.
"Mày còn dám trốn à? Tao dạy mày thế nào? Ngu lâu dốt dai khó đào tạo!"
Bóng dáng một nhà ba người này như làm Cung Tử Quận nhớ đến ký ức không vui, ánh mắt hơi tối đi.
"Con người đến tuổi trung niên trở nên thật là nóng nảy." Phó Kỳ Đường cảm khái, dùng cánh tay huých Cung Tử Quận: "Nhìn gì thế?"
"Không có gì." Cung Tử Quận không nhìn họ nữa mà chuyển sang nhìn chằm chằm Phó Kỳ Đường.
Phó Kỳ Đường: "?"

"Sau này chắc cậu không thế đâu nhỉ."
"?"
"Đùa chút thôi." Cung Tử Quận nở nụ cười: "Sao phải đần mặt ra thế."
Phó Kỳ Đường không hiểu, rốt cuộc là ai đần?!
[09: Sao tôi cứ thấy sai sai...!]
[54: Cứu!!! Cầm nhầm kịch bản thế thân thật à?]
...
Không ngoài dự đoán, thân phận của người chơi trong phó bản này là một đám vì yêu thích chuyện kỳ dị mà kết bạn, hơn nữa đã book phòng từ một tháng trước.
"Tổng cộng là 3 gian, hai phòng superior 202, 203 và một căn homestay." Bà chủ kiểm tra thông tin và lấy ra thẻ phòng tương ứng.
Trương Nguyên Tích ngơ luôn: "Có cả homestay?"
"Homestay cũng là của nhà chúng tôi, ở ngay bên cạnh, để tôi đưa các cô cậu đi xem." Bà chủ nói: "Hay các cô cậu muốn xem phòng trên tầng trước?"
Hai phòng 202 và 203 là chỉ phòng superior thông thường nhưng diện tích hơi nhỏ, bày biện đồ nội thất vào nhìn khá là chật chội.

Vì đoàn tàu yêu cầu tất cả người chơi phải thay phiên ở trong phòng 202 một đêm, chứng tỏ căn phòng này có vấn đề nên mọi người cùng nhau kiểm tra tìm tòi mấy lượt nhưng chả có kết quả gì.
"Không có gì khác lạ cả." Là người có tư cách lên tiếng nhất team, Cung Tử Quận lắc đầu nói.
Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên vách tường, 12 giờ 23 phút.
"Thời gian còn sớm, qua homestay xem chút đi." Quý Đào cũng nói.
Homestay và khách sạn nằm trong cùng một khuôn viên, ngay sát cạnh nhau.

Mọi người đi theo bà chủ sang bên kia.
"Tầng một là phòng khách và nhà bếp, tầng hai có tất cả bốn phòng ngủ, tầng ba là kho, bên trên là sân thượng có giá nướng với than, buổi tối có thể nướng BBQ ở trên đó, rất vui." Bà chủ vừa giới thiệu vừa mở đèn lên.
Ánh sáng tràn vào, một bức tranh sơn dầu treo giữa bức tường trong phòng khách hiện ra trước mắt mọi người.

Hơn mười người vặn vẹo xếp hàng trong tranh, mỗi người đều dùng hai tay ôm đầu, vẻ mặt nhăn nhó dữ tợn, dưới chân là cái bóng nhỏ kéo đến dài tới tận khung tranh.
Đây chắc là phiên bản plus của bức "Tiếng thét": Cùng nhau la hét.

Biểu cảm của Phó Kỳ Đường hơi cứng đờ, vừa mới bước chân vào phòng thì đã ngừng lại vì anh cứ có cảm giác đang bị ai đó nhìn chằm chằm vậy.

Ngẩng đầu nhìn chung quanh, Phó Kỳ Đường rất nhanh đã phát hiện ra những người tí hon trong bức tranh đang nhìn mình với ánh mắt tràn ngập ác ý.

Mắt chạm mắt, mười mấy gương mặt như paste đột nhiên thay đổi, khóe miệng kéo tới tận mang tai, hàm răng vàng khè, làn da héo quắt —— chính là nhân viên soát vé anh gặp khi lên tàu kia!
"Sao thế?" Cung Tử Quận cũng dừng lại, vỗ vỗ người anh.
Áp lực đột nhiên biến mất.

Nhắm mắt vào rồi lại mở mắt ra, hết thảy khôi phục như thường.

Có điều Phó Kỳ Đường khẳng định vừa rồi không phải ảo giác.
"...!Có thứ gì đó đang nhìn tôi." Phó Kỳ Đường hít sâu một hơi, phát hiện những người khác đều bình thường thì biết được hiển nhiên chỉ có mình bị dõi theo: "Từ trong bức tranh kia."
Cung Tử Quận ngoái đầu nhìn về phía bức tranh nhưng lại chẳng thấy gì.
"Chắc nó cảm nhận được cậu là người mới nên dọa tí đấy." Hắn kéo Phó Kỳ Đường lại phía mình: "Đứng gần tôi vào."
"Ma quỷ cũng biết bắt nạt kẻ yếu à?" Cạn lời.
"Thế nên cho cậu cáo mượn oai hùm đấy." Cung Tử Quận nói đùa.
"Cũng được." Phó Kỳ Đường gật đầu, quyết định bắt đầu từ bây giờ sẽ làm bạn thân của Cung Tử Quận, cái loại bạn thân mà đi WC cũng phải nắm tay nhau đi ấy.
Sau khi bà chủ rời đi thì mọi người bắt đầu khám phá căn homestay.

Vài người cẩn thân lục tìm gian nhà kho trên tầng ba.

Trương Nguyên Tích bị khói bụi bao trùm phải che miệng mũi lùi lại mấy bước.
"Toàn là mấy thứ đồ gia dụng cũ, chả hiểu sao không vất đi mà cứ chồng đống ở đây." Quý Đào nhấc một cái ấm nước lên nhìn sau đó để qua một bên: "Tiểu Lam, Nhất Minh, mấy người có tìm thấy gì không?"
"Không có." Nhiếp Tiểu Lam lắc đầu.

Tạ Nhất Minh đang muốn mở miệng thì bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, khóe miệng không tự chủ nhếch cao, đáy mắt chợt lóe lên tia tăm tối tàn ác.

Gã quay lưng lại, lấy ra một cái máy ảnh kiểu cũ từ trong đống đồ lộn xộn rồi tiếp giả vờ kinh ngạc nói: "Tôi tìm thấy một cái camera, hình như vẫn còn dùng được."
Quý Đào nghe vậy sững sờ: "Sao còn dùng được nữa chứ?" Nhìn căn nhà kho phủ lớp bụi dày tới mức này thì hẳn là mấy tháng rồi cũng không có ai vào, cái máy ảnh cũ này dù có tốt đến mấy thì cũng không thể còn hoạt động được.

Trừ phi cái máy ảnh này mới bị ai đó để vào.

Nghĩ đến đây có thể là điểm đột phá mà bọn họ vẫn luôn tìm kiếm, Quý Đào vội giục: "Mau mở ra xem xem bên trong có tấm hình nào không?"
Mang theo tiếng vận hành nho nhỏ, chiếc máy ảnh này thực sự bật lên được.

Tạ Nhất Minh thuần thục kiểm tra một lát rồi tiếc nuối nói: "Trống không, ảnh chụp đều bị xóa hết rồi."
"Viên Phi, anh qua xem chút đi." Quý Đào nói.
Viên Phi là người tương đối am hiểu mấy thứ đồ công nghệ này, nghe vậy đi tới, đang muốn cầm lấy máy ảnh thì Tạ Nhất Minh đột nhiên nói: "Có thể bật lên thì chắc là cũng chụp được nhỉ...!Ha! Phó đại minh tinh!"
"Gì?" Phó Kỳ Đường nghe có người gọi mình thì theo bản năng ngẩng đầu lên.
Tách!
Phó Kỳ Đường ngẩn người: "Anh chụp tôi làm gì?"
"Thử chút thì có sao? Mày cũng quen bị người ta chụp rồi còn gì, dù sao cũng là người nổi tiếng mà." Tạ Nhất Minh toét miệng cười xen lẫn trào phúng: "Có điều cái máy ảnh này không được rồi, chụp người nổi tiếng mà xấu thành thế này."
Phó Kỳ Đường hơi hoang mang nhưng anh mơ hồ cảm thấy tổ tiên đang mách bảo Tạ Nhất Minh như vậy rất kỳ lạ.

Chỉ là chụp một tấm hình thôi mà, sao phải gấp gáp căng thẳng vậy? Anh không nói rõ được, chỉ có thể tóm gọn lại bằng mấy chữ: "Đồ điên."
"Ừ đấy, có thuốc không?" Tạ Nhất Minh đắc ý cười.
Thế nhưng gã còn chưa nói xong thì đã bị Cung Tử Quận, người vốn đang đứng cạnh cửa, dùng một loại tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao đến gần đá cho một cú.

Cả người gã bay ra xa mấy mét, xô đổ cả cái kệ sách và mấy thứ đồ linh tinh rồi đập mạnh vào tường mới thấy ngực đau không chịu nổi.
"Có chuyện gì thế?!"
Viên Phi sợ hết hồn, áp suất Cung Tử Quận tỏa ra khiến anh ta không dám quay đầu, chỉ có thể rùng mình nhìn Tạ Nhất Minh đang đau đến chết lặng bên kia.

Tiếp đó anh ta thấy Tạ Nhất Minh sụp xuống phun ra mấy ngụm máu tươi, hai mắt gã trợn tròn, sắc mặt trắng bệch, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng hừ hừ.
Đạn bình luận lập tức bay vèo vèo.

[01: "Sói Điên" phát cuồng rồi, đây mới là hình tượng mà tui biết!]
[44: Đoạn tui mong chờ nhất cuối cùng cũng đến!]
[29: Tuy tui ghét Tạ Nhất Minh thật nhưng vừa vào phó bản đã giết đồng đội như vậy thì hình như là không hay lắm đâu.]
[30: Bây giờ tui mới dám xác nhận "Sói Điên" này là tên điên auth...!À không, sói auth, tui yên tâm rồi.]
[57: Lầu trên là fan phake đấy à? Tuy "Sói Điên" điên thật nhưng trước giờ chưa từng giết đồng đội ok? Mỗi mình tui thấy tên Tạ Nhất Minh có vấn đề à?]
[08: +1]
[26: ...!]
"Anh giết anh ta..." Viên Phi run rẩy, anh ta lùi về sau hai bước như muốn tránh xa tên điên này ra một chút: "Anh điên thật rồi!"
Quý Đào khôi phục tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi cần một lời giải thích."
Cung Tử Quận bình tĩnh thu chân, còn nhẹ nhàng phủi phủi ống quần: "Tôi giết gã thì liên quan gì tới anh?"
"Cho dù chỉ là tạm thời thì chúng ta cũng là đồng đội." Quý Đào tỉnh táo nói: "Tôi muốn biết nguyên nhân để đảm bảo rằng kẻ tiếp theo mà anh giết không phải tôi, bằng không tôi sẽ phản kháng lại.

Tuy không giết được anh nhưng ít nhất cũng sẽ có thể khiến anh bị thương."
Nghe Quý Đào tự đánh giá bản thân là "có thể khiến Cung Tử Quận bị thương", Phó Kỳ Đường thấy hình như anh ta lạc quan quá đà rồi.

Còn nữa, Tạ Nhất Minh thế mà chết rồi? Bị Cung Tử Quận giết?
Cung Tử Quận không nói gì mà quay đầu liếc nhìn Phó Kỳ Đường vẫn đang như đang trên mây một cái: "Được." Hắn đi đến bên cạnh Tạ Nhất Minh đang hấp hối, cúi người xuống nhặt chiếc camera lên, trầm giọng hỏi: "Cái camera này thực sự được tìm thấy ở đây?"
Nghe hắn nói thế, Tạ Nhất Minh choàng tỉnh lại từ trong nỗi uất hận pha lẫn sợ hãi, vẻ mặt bối rối méo xèo xẹo vì đau, gã há miệng thở dốc, gian nan biện giải: "Đương, đương nhiên..."
"Nghĩ tôi ngu lắm à? Tôi ở trên tàu ba năm, vượt qua hơn trăm phó bản, anh thật sự cho rằng tôi không biết cái camera này là vật phẩm đạo cụ?"
Không thể! Đạo cụ này là vật phẩm liên quan đến cốt truyện mà gã tìm được trong phó bản trước đó, có thể nói là độc nhất vô nhị, sao Cung Tử Quận lại biết được?! Tạ Nhất Minh khiếp sợ không thể nghĩ ra được vấn đề nằm ở chỗ nào.
"Máy ảnh thế thân, người bị chụp sẽ bất tri bất giác trở thành thế thân của người chụp hình, giúp gã cản đòn chí mạng một lần." Cung Tử Quận ghét bỏ giải thích rồi giẫm nát cái máy ảnh.
"Không phải, đó không phải là..."
Sắc mặt Tạ Nhất Minh trắng bệch, mảnh vỡ ống kính bắn ra tung toé xước cả mặt gã, gã muốn biện minh nữa nhưng vẻ bối rối kia đã cho thấy tất cả.
"Đúng là một đạo cụ rất hữu dụng nhưng rất tiếc, nó không hiệu nghiệm đối với sự tấn công của đồng đội." Cung Tử Quận từ trên cao nhìn xuống Tạ Nhất Minh, trong mắt hắn tràn ngập giông tố: "Tao đã cho mày cơ hội rồi, tao đã tỏ rõ thái độ của mình nhưng mày không những không biết điều mà còn làm chuyện bỉ ổi thế này, tao rất không vui nên mời mày đi chết đi nhé."
Cung Tử Quận nói rồi giẫm thêm một lần nữa nhưng lần này thứ hắn giẫm lên không phải chiếc máy ảnh mà là cổ của Tạ Nhất Minh.
"Không, không, đừng làm vậy, tôi sai rồi..."
"Tít —— "
Khách sạn Thanh Đằng có một người tử vong, số người chơi hiện tại: 6 người.