"Xong!" Quý Đào nói nhỏ, anh ta bình tĩnh đi tới cất cánh tay robot đi.
"Yeah! Vẫn còn sống! Lại kiếm thêm được một tuần rồi." Nhiếp Tiểu Lam cũng nói.
Mỗi lần người chơi qua được phó bản thì sẽ có thời gian nghỉ ngơi là bảy ngày.
Đối với bọn họ, một ngày sống sót thôi cũng là thành quả bản thân vất vả kiếm được.
"Đi thôi, về thu xếp đồ cái đã."
Sáng sớm đã xảy ra chuyện, ngoại trừ Cung Tử Quận thì ba người còn lại đều hơi chật vật.
Còn hai tiếng nữa tàu mới tới, không vội.
Phó Kỳ Đường gật đầu, mới vừa quay người lại đã thấy có thứ gì đó lăn tới bên chân mình.
Anh cúi đầu nhìn thì lập tức ngây người.
Một hạt dẻ?
"Chờ chút." Phó Kỳ Đường đơ người phía cuối hàng.
Cung Tử Quận nhướng mày nhìn anh: "Sao thế?"
"Tôi có cảm giác ở trong đó có người." Phó Kỳ Đường bất đắc dĩ nói: "Hẳn là Đa Kim."
*
Hai mươi phút trôi qua, mọi người đã sửa soạn xong xuôi, sau đó tụ họp.
"Sao Đa Kim lại ở trong tường kép được nhỉ?" Quý Đào hỏi.
Nhiếp Tiểu Lam – người xung phong nhận việc trả Đa Kim đã hôn mê lại cho Lữ Nhã Hủy – giải thích: "Bởi vì ba thằng bé cứ nằm trong phòng xem ti vi, sợ ảnh hưởng học tập nên nhân lúc phòng 201 trống, mẹ nó mới dẫn nó sang đó làm bài tập.
Lối vào tường kép ở phía sau tủ quần áo, chắc là Đa Kim nghịch bậy nghịch bạ tìm được nên tò mò đi vào, không ngờ trong đó không khí không được lưu thông nên chả mấy đã ngất đi."
Cô nở nụ cười với Phó Kỳ Đường: "Cũng may anh phát hiện ra, để lâu thêm chút nói không chừng lại có chuyện rồi."
Nghe cô nói như vậy, Phó Kỳ Đường chợt thấy có gì hơi sai sai, mà suy nghĩ kỹ một chút lại có vẻ cũng không có gì không đúng, thế là cũng cười: "Tôi thấy hạt dẻ lăn ra từ trong đó, hôm qua tôi còn cho cậu bé mà."
"Oa, tôi cũng muốn ăn hạt dẻ."
Bốn người vừa xuống lầu, vừa nói chuyện.
Trong sảnh khách sạn, bà chủ vẫn đứng sau quầy lễ tân bận rộn giúp khách nhận và trả phòng, thỉnh thoảng điện thoại vang lên, cô nghiêng người nhận, kiên nhẫn trả lời đủ loại vấn đề.
Cô không còn trẻ nữa, thời gian đã trộm đổi tuổi thanh xuân của cô thành người phụ nữ trung niên tang thương mệt mỏi, nếp nhăn trên mặt từ từ hiện rõ, mỗi điểm đều thể hiện cô đã thương nhớ con trai tới chừng nào.
Cô cố chấp, lại mờ mịt dừng chân nơi đây, biết rõ là xa vời nhưng vẫn hi vọng một ngày nào đó, Trần Quần trở về như một kỳ tích, cô sẽ vì điều này mà đợi cho đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình.
Thế nhưng cô không hề biết, Trần Quần đã chết từ lâu rồi, chết tại chính khách sạn nơi cô đã tiếp quản này năm năm, chết trong vách tường kép vừa tối lại vừa hẹp.
Trần Quần hóa thành ma, giết sạch toàn bộ khách khứa vào ở trong phòng 202 nhưng lại vì quy tắc chỉ mà có thể hoạt động trong tường kép, dù cho bà chủ ở ngay dưới tầng thì trong năm năm này, bọn họ cũng chưa từng gặp nhau dù chỉ một lần.
Một bi kịch.
Cách nửa cái đại sảnh, Phó Kỳ Đường nhìn bà chủ, nghĩ.
"Ế? Đi đâu đấy?" Phát hiện Cung Tử Quận không phải muốn rời khỏi khách sạn, Nhiếp Tiểu Lam sửng sốt.
"Ăn sáng đã, tôi đói." Cung Tử Quận nói, vẻ mặt hắn trấn tĩnh, hiển nhiên là không hề có gánh nặng tâm lý, tiếp đó lại nhìn về phía Phó Kỳ Đường rồi cười nhẹ: "Còn phải giúp người nào đó phết mứt nữa đây này, tóm lại là ăn đã rồi đi."
Phó Kỳ Đường bất đắc dĩ: "Cũng không nhất thiết phải như thế."
"Hả?"
"Tôi nói là "Tốt quá, đi nhanh thôi, tôi đói chết rồi"."
Bữa sáng sau khi đã qua được phó bản đương nhiên là vui vẻ hơn hẳn bình thường, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, thuận nước xuôi thuyền mà bắt đầu bàn về ngọn nguồn của phó bản.
Năm năm trước, chủ của khách sạn Thanh Đằng – đôi vợ chồng zombie kia – thiết kế một khe tường kép rất hẹp ở phòng ngủ của mình, tức phòng số 4 trên tầng hai căn homestay.
Tường kép đào chạy về hướng tây, đến phòng 201 và 202 của khách sạn, sau đó dựa vào hình thể dị thường của bản thân mà hoạt động ở trong đó, thường xuyên nhân lúc khách ngủ say mà thực hiện hành vi trộm cắp tài sản.
Cũng trong khoảng thời gian đó, khách sạn Thanh Đằng còn làm cả môi giới mại dâm.
Bọn họ thường chọn khách làng chơi để môi giới nên khi khách phát hiện mất đồ sẽ cho là do đám gái bán hoa lấy, đương nhiên là không dám làm to chuyện.
Đôi vợ chồng thây khô dựa vào việc xấu mà kiếm được không ít tiền, mãi cho tới sự kiện Chu Dung Xương mất tích mới chết chìm hẳn.
Người chơi cũng không rõ ràng chân tướng của vụ này nhưng căn cứ vào những manh mối đã nắm giữ thì có thể đưa ra suy đoán như sau: Buổi tối ngày hôm ấy, hai vợ chồng zombie theo thường lệ chui ra khỏi tường kép và chuẩn bị trộm đồ thì lại bị Chu Dung Xương phát hiện, hai bên xảy ra tranh chấp, Chu Dung Xương và Hứa Mai bị giết chết, hai vợ chồng giấu tạm thi thể của hai người vào tường kép.
Hôm sau bà chủ zombie giả trang thành Hứa Mai, trả phòng rồi rời đi, giả tạo ra tin "Chu Dung Xương không rõ tung tích, Hứa Mai hư hư thực thực giết người lẩn trốn", chuyển hướng điều tra sang Hứa Mai.
Đợi đến lúc điều tra chậm chạp không có kết quả, vụ án dần dần bị lãng quên, bọn họ liền dùng cớ sửa sang khách sạn để chuyển thi thể đi.
Mà trong khoảng thời gian này, ông bà chủ hiện tại của khách sạn đã đưa Trần Quần đến đây nghỉ dưỡng.
Ngày đó, sau khi cãi nhau với mẹ thì Trần Quần về khách sạn luôn, lúc đi ngang qua phòng 202 lại đúng lúc thấy hai vợ chồng nhà kia chuyển dời thi thể nên đã bị sát hại.
Trần Quần mất tích, tuy khách sạn Thanh Đằng không ở trung tâm cơn bão nhưng cũng đủ khiến cho người dân ở đó hoang mang.
Sợ chuyện bị bại lộ nên bọn họ trang trí qua loa cho xong, bảo đảm không ai phát hiện ra tường kép rồi mượn cớ muốn tới thành phố lớn chữa bệnh, sang nhượng khách sạn sau đó bỏ trốn.
Chỉ không ngờ người mua khách sạn này lại là hai ông bà chủ luôn một lòng chờ con trai trở về, mà Trần Quần thì không những đã chết còn biến thành ma quỷ giết người, bị vây khốn trong tường kép.
"Không biết vợ chồng zombie kia chạy đi đâu rồi nhỉ, hy vọng hai kẻ đó cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
À, mọi người nói xem, có thật là Trần Quần chưa từng đi tìm mẹ không? Nếu nó đã có thể giết người trong phòng 202 thì khẳng định là cũng có cách để lại thông tin, dẫn dắt cha mẹ tìm mình chứ nhỉ? Như vậy không phải là có thể "cả nhà đoàn tụ" sao?" Nhiếp Tiểu Lam không nhịn được hỏi.
"Có ích gì, nó đã thành ma rồi." Quý Đào nói: "Ma quỷ đều là những thứ cực đoan, méo mó được khuếch đại lên từ sự ám ảnh và những ý niệm tà ác.
Bao gồm cả những điều nó vừa nói với Cung Tử Quận cũng chỉ là đang giả bộ đáng thương, tranh thủ đồng tình mà thôi.
Hơn nữa, cô cho rằng nó đang thực sự rất nhớ cha mẹ chứ không phải đang vô cùng hận bọn họ sao?"
Nhiếp Tiểu Lam im lặng.
Trần Quần có hận cha mẹ mình không? Nếu như lúc trước bọn họ ngăn cậu, không cho cậu chạy đi một mình, e rằng cậu đã không chết, cũng không biến thành ma quỷ cả ngày lẫn đêm quanh quẩn trong tường kép chật chội tăm tối như vậy.
Năm năm qua, cậu bé nhất định có rất nhiều cơ hội giết chết ông bà chủ nhưng cậu đã không làm như vậy.
Cậu biết rằng điều gì mới là điều khiến bọn họ đau đớn nhất.
Cậu bị nhốt ở chỗ này nên cũng muốn ba mẹ bị vây ở đây.
Một nhà ba người, hoàn chỉnh không thiếu một ai.
"Nhân tiện, tuy đã qua phó bản rồi, nói mấy cái này cũng chả được gì nhưng tôi vừa nhận được in tư của đoàn khách du lịch." Quý Đào nhấp một hớp sữa bò rồi nói: "Tôi đã tìm đến kho tài liệu của bọn họ, phát hiện ra một chuyện tưởng đối kỳ quái.
Bát tự của mấy người trong đoàn này đều là loại rất khó gặp được ma quỷ."
"Ồ, đúng là lạ ghê ha.
Chẳng lẽ vai chính của phó bản này kỳ thực là nhóm cô dì chú bác kia? Trong lúc vô tình, đoàn du lịch đã vào ở trong một khách sạn ma quái nhưng do bát tự xịn nên tất cả đều "hữu kinh vô hiểm"?" Nhiếp Tiểu Lam phát huy tưởng tượng suy đoán, bóc trứng gà cắn một miếng: "Nghe giống chuyện hài hơn là chuyện kinh dị ha."
Cung Tử Quận đang phết mứt hoa quả lên bánh mỳ , nghe thế thì hơi dừng động tác, cụp mắt che đi ý cười.
Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của Phó Kỳ Đường, hắn cố ý quẹt một miếng mứt lớn phết tiếp lên bánh mỳ.
"Thôi được rồi mà, ngọt quá không ăn được đâu." Phó Kỳ Đường vừa làm ra vẻ mặt đau răng, vừa nhìn miếng bánh mỳ như nhìn bom.
"Được rồi thật không? Hay làm thêm tí bơ lạc?"
"Không cần, không cần! Cảm ơn anh rất nhiều!" Phó Kỳ Đường dở khóc dở cười, đoạt lấy bánh mì cắn một miếng thì ối dồi ôi, ngọt muốn tử trận, ngọt đơ luôn cả não.
Cung Tử Quận nhìn anh rồi trộm cười, vừa cầm khăn ăn lau sạch dao, vừa hờ hững hỏi: "Nhân viên hướng dẫn là ai?"
Hắn hỏi không đầu không đuôi, Quý Đào đứng hình mất vài giây rồi mới nói: "Lữ Nhã Hủy.
Cô ta là khách quen ở đây, có quan hệ khá tốt với bà chủ, bọn họ cũng là vì giúp bà chủ kéo khách trước ảnh hưởng của tin tức có người chết nên mới book phòng ở khách sạn này.
Sao thế?"
"Không." Cung Tử Quận lắc đầu, ném khăn ăn lên bàn, sau đó nói với Nhiếp Tiểu Lam: "Còn bùa tránh phiền không? Cho tôi một tờ."
"Hả?" Nhiếp Tiểu Lam cũng không hiểu sao nhưng vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn đưa bùa cho hắn, còn khá là chân chó hỏi: "Một tấm đủ không? Hay là cầm thêm đi?"
"Không cần.
Mấy người cứ ăn đi, tôi còn có việc, lát gặp ngoài cửa nhé." Cung Tử Quận nói, lúc đứng lên còn cố ý nhìn Phó Kỳ Đường một cái rồi mỉm cười căn dặn: "Ăn nhiều vào nhé."
Phó Kỳ Đường: "..."
Cung Tử Quận vừa đi, Nhiếp Tiểu Lam liền hỏi: "Hắn đi đâu vậy?"
"Có chuyện gì thế?" Quý Đào cũng hỏi, sau đó hai người đồng thời nhìn về phía Phó Kỳ Đường.
Phó Kỳ Đường còn đang ngậm bánh mỳ, vô tội nhìn bọn họ: "Hai người hỏi tôi?"
"Không thì ai vào đây nữa?" Nhiếp Tiểu Lam làm bộ đương nhiên: "Nếu như nói trong số chúng ta có người hiểu được Sói Điên thì chẳng lẽ người đó sẽ là tôi hay Quý Đào chắc?"
[05: Cô ấy nói đúng! ]
[58: Cô ấy nói đúng!! ]
[32: Cô ấy nói đúng!!! ]
Phó Kỳ Đường suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý.
Tuy rằng anh và Cung Tử Quận mới quen biết được mấy ngày thôi nhưng lại tương đối hợp nhau...!Chẳng lẽ là do Cung Tử Quận không hề che giấu việc hắn là fan của mình?
"Tôi đi xem xem." Phó Kỳ Đường nghiêm túc nói, nhân cơ hội vất luôn miếng bánh mỳ đang ăn dở đi.
Quanh chu vi khách sạn không hề có bóng dáng Cung Tử Quận, Phó Kỳ Đường nghi hoặc, đi ra đến sảnh liền thấy hắn đang ngồi ở quầy lễ tân dùng máy tính, bà chủ và Lữ Nhã Hủy đang đứng nói chuyện với nhau còn chồng cô ta thì đang lướt điện thoại.
"Đã phải về rồi à? Sao bảo ngày kia mới đi cơ mà?"
"Còn không phải vì Đa Kim sao? Không ngoan ngoãn làm bài tập đã đành, lại còn nghịch ngợm đến ngất xỉu, tôi không yên tâm nên muốn đưa nó đến bệnh viện một chuyến." Mặt thì sầu khổ nhưng giọng Lữ Nhã Hủy lại vẫn cứ oang oang như thường ngày: "Bọn tôi đi trước, đoàn du lịch vẫn ở lại thêm hai ngày nữa, ngày kia chị Vương sẽ qua thanh toán.
Tôi sắp xếp ổn thỏa cả rồi, cô cứ yên tâm."
"Không phải tôi lo ngại chuyện này." Bà chủ thở dài, mỉm cười dịu dàng nhìn Đa Kim đang thẫn thờ một chỗ: "Đa Kim? Con sao rồi? Vẫn còn khó chịu à?"
Đa Kim ngốc lăng, đã im lặng không trả lời còn cúi đầu xuống thấp hơn.
"Đứa nhỏ này, người lớn hỏi mà cứ câm như hến thế à?!" Lữ Nhã Hủy tức giận vung tay tát một cái lên gáy thằng bé, đánh cho Đa Kim lệch cả người.
"Ấy đừng.
Trẻ con phải dạy từ từ, đừng khiến nó sợ hãi." Bà chủ liền vội vàng khuyên nhủ.
Phó Kỳ Đường đi tới thì thấy sau lưng bà chủ dán một lá bùa màu vàng, hiển nhiên đây chính là lý do khiến cô ấy hoàn toàn không để mắt đến Cung Tử Quận.
"Đang làm gì thế?" Anh úp người lên counter ngó vào trong.
Phó Kỳ Đường thản nhiên liếc nhìn, từ góc nhìn của anh có thể lờ mờ thấy màn hình đang hiển thị...!Hình như là danh sách khách thuê phòng?
Cung Tử Quận không đáp, nhìn anh nở nụ cười: "Ăn xong rồi à?"
Phó Kỳ Đường gật gật đầu.
"Ngon không?" Cung Tử Quận liền cố ý hỏi.
"Anh đoán xem?" Phó Kỳ Đường không nói, không ngờ được phía bên trong Sói Điên lạnh lùng, vô tình lại ẩn giấu tâm hồn của một đứa con nít học tiểu học.
"Là do tôi phết mứt không đều à? Vậy lần sau thử lại đi."
"Không có mùa xuân ấy đâu."
"Cho tôi thêm một cơ hội đi mà anh Tiểu Đường..."
"Không được gọi tôi như vậy, đấy là phạm quy!"
Hai người vừa nói vừa đi tới cửa, Quý Đào và Nhiếp Tiểu Lam đã đang chờ ở đó, từ giờ tới lúc tàu vào ga còn khoảng bốn mươi phút.
Khi đi ngang chỗ qua ba người nhà Lữ Nhã Hủy, Cung Tử Quận bỗng nhiên dừng bước.
Đang lúc Lữ Nhã Hủy nhìn hắn với ánh mắt đề phòng thì hắn hơi cúi người xuống nhìn Đa Kim, trong đôi mắt sâu tựa biển hiện ra chút ý cười lạnh lẽo.
"Cậu...!Cậu làm gì thế? Cậu tính làm gì con trai chúng tôi?!" Lữ Nhã Hủy nghiêm mặt, ngoài mạnh trong yếu mà trừng Cung Tử Quận.
Cung Tử Quận lại chẳng thèm liếc thị lấy một cái, chỉ giơ tay lên định vỗ đầu Đa Kim nhưng cuối cùng lại thôi: "Chúc may mắn."
Hắn lười biếng nói rồi lập tức kéo Phó Kỳ Đường tay áo: "Đi, nên về rồi."
*
10 giờ 15 phút sáng ngày 23, ga Vườn Thanh Khê.
Một đoàn tàu màu xám trắng tu tu xình xịch tiến vào ga.
Cửa tàu từ từ mở ra, bốn người trẻ tuổi lần lượt đi vào, mà những hành khách khác cũng đang chờ tàu ở sân ga lại dường như không hề thấy họ, mãi đến lúc cửa tàu lần nữa đóng lại cũng không có ai chú ý tới.
[Hành trình kết thúc tại đây.
Đang tiến hành ngắt livestream.]
[Đã ngắt kết nối livestream.
Hoan nghênh các bạn trở về!]