Hiện Cổ Nguyệt Thủy, Kiếp Này Ta Và Ngươi Liệu Còn Có Duyên Không?!

Chương 5




Ra khỏi cổng thành, nàng đích thân đi đến những nơi từng là kỉ niệm của họ. Đi từng bước, từng bước những hình ảnh ngọt ngào, những kỉ niệm khó quên lại ùa về trong đầu. Từng đợt, từng đợt kí ức đẹp tới cứ tưởng chừng sẽ thật hạnh phúc nhưng với nàng lại như từng con dao đang phi thẳng vào trái tim của nàng. Có lẽ bây giờ những kỉ niệm của nàng và hắn chỉ còn mình nàng nhớ mà thôi. Hẳn hắn đã quên rồi, quên sạch những màu sắc đẹp đẽ khi có nàng bên cạnh.

Một tuần nhanh chóng trôi qua, nàng cũng dừng chân tại Minh phủ, nhà mẹ đẻ của nàng. Bao năm nay chỉ luôn ở trong cung không thể tùy tiện về thăm họ, bởi vậy khi thấy nàng trở về cha mẹ nàng đã vội vã chạy từ trong nhà ra để đón nàng

"Tâm Nhi, sao con lại về đây, có chuyện gì sao?" mẹ nàng hối hả chạy ra nắm lấy tay nàng hỏi han

"Con không sao, chỉ là nhớ cha mẹ nên xin hoàng thượng cho phép con xuất cung về thăm người chút thôi"

"Được được, không đứng đây nói chuyện nữa, vào nhà đi con"

Cô quen thuộc đi vào nhà ngồi, tuy khi mới đến đây cũng chỉ sống với họ vài tháng. Nhưng họ đã cho nàng thứ tình yêu trọn vẹn thiêng liêng nhất của họ, tuy vẫn biết bản thân mình không hoàn toàn là con ruột của họ nhưng nàng vẫn thật sự mến họ và vẫn luôn xem họ chính là người nhà mình. Nàng cũng biết rõ bản thân mình không thể tham lam nếu không lại giao động. Bởi vậy nàng dứt khoát nói

"Cha mẹ, con có chuyện này muốn nói" ấp úng hồi lâu. Nàng do dự không biết nên nói thế nào, nói thật với họ cô không phải là con gái họ hay nên dấu kín đi. Có lẽ nàng thực sự không nỡ nhìn họ đay lòng khi biết sự thật, dứt khoát nàng ngẩng đầu lên

"Nếu con không muốn nói thì không cần ép bản thân mình đâu" cha nàng nói

Nàng lắc đầu vội

"Thật ra cũng không phải chuyện gì khó nói đâu, chỉ là con sợ cha mẹ nghe thấy sẽ buồn lòng mà thôi"

"Vậy là chuyện gì?" mẹ nàng dùng vẻ mặt bồn chồn và thắc mắc hỏi nàng

"Con...thật ra con...!!! Muốn rời khỏi hoàng cung để đi ngao du thiên hạ nên về đây hỏi ý kiến cha mẹ"

Mẹ nàng vội thở phào nhẹ nhõm



"Không sao, chỉ cần là con muốn, bọn ta đều đồng ý. Chỉ có điều...hoàng thượng liệu có đồng ý?!"

"Không sao đâu ạ, hoàng thượng đã phê chuẩn rồi ạ. Bệ hạ nói cho phép con đi ngao du nhưng điều kiện là tuyệt đối không được bảo chàng ấy phế con, không cho phép con rời bỏ chàng ấy. Hì hì" nàng cười khổ

"Được rồi, nhưng con đi một mình sao?" cha mẹ nàng đồng thanh hỏi

"Vâng ạ, sao thế?" nàng hỏi lại

"Chỉ là nếu con đi một mình...chúng ta lo..."

Nàng lập tức lắc đầu nói

"Không sao đâu, cha mẹ phải tin tưởng vào con gái mình chứ. Cũng đâu phải lần đầu con xa nhà đâu chứ. Nó đâu nguy hiểm bằng lần con lên chiến trường,con chỉ đi hưởng thụ cuộc sống thôi mà"

"Hai người yên tâm, con sẽ còn về thăm hai người mà"

Nàng nghĩ: chỉ là không biết còn có cơ hội trở về đây nữa hay không thôi

Nói chuyện một lúc, nàng cũng đứng dậy từ biệt cha mẹ. Lúc đi, nàng ngoái đầu lại nhìn, thấy cha mẹ nàng cười hiền từ tạm biệt nàng. Có lẽ đây là lần cuối ta còn được nhìn thấy họ rồi.

Nàng trở về hoàng cung, từ lúc bước vào đã cảm thấy nó như một cái lồng giam nàng bao năm mà nàng không hề hay biết. Khác với sự chào đón như lúc Tiểu Lam trở về thì nàng lại không hề thấy sự náo nhiệt đó, nó ảm đạm vô cùng. Không sao, nàng tự chấn chỉnh bản thân, quen thuộc bước về phòng.

"Đã sắp tới lúc rồi..."