Hiện Cổ Nguyệt Thủy, Kiếp Này Ta Và Ngươi Liệu Còn Có Duyên Không?!

Chương 12




Minh Nguyệt Tâm bước vào nhà, vừa mới đặt balô xuống thì mẹ cô từ bếp đi ra, trên tay cầm một khay trái cây tươi mát.

"Tâm Tâm, con về rồi đấy à? Lại đây ăn trái cây đi con."

Cô mỉm cười, tiến lại gần mẹ, ngồi xuống ghế sofa và bắt đầu nhấm nháp từng miếng trái cây ngọt lịm. Trong lúc ăn, cô không ngừng nghĩ về những sự kiện xảy ra trong ngày hôm nay, đặc biệt là về cậu bạn mới Yến Hạo Minh. Cảm giác quen thuộc mà cô không thể lý giải vẫn đeo bám cô.

"Mẹ ơi, ba đâu rồi ạ?" Nguyệt Tâm hỏi.

"Ba con vừa ra ngoài một lát, chắc là đi gặp bạn cũ. Mà hôm nay con đi học thế nào? Có chuyện gì mới không?" mẹ cô ân cần hỏi.

"Không có gì đặc biệt đâu mẹ, chỉ là hôm nay có một bạn mới chuyển đến lớp con. Cậu ấy tên Yến Hạo Minh, trông rất quen thuộc nhưng con không nhớ đã gặp ở đâu." Nguyệt Tâm trả lời, mắt nhìn xa xăm.

Mẹ cô cười, xoa đầu cô: "Có lẽ chỉ là tình cờ thôi. Con đừng suy nghĩ nhiều quá, tập trung vào học hành là được rồi."

Nguyệt Tâm gật đầu, tiếp tục ăn trái cây. Trong lòng cô vẫn không thể xua tan được cảm giác kỳ lạ đó. Đúng lúc này, tiếng điện thoại reo vang. Cô nhìn vào màn hình, thấy tên Lan Như hiện lên. Cô bạn thân gọi đến chắc chắn có chuyện gì đó.

"Alo, Như Như à, có chuyện gì thế?" Nguyệt Tâm bắt máy.

"Tâm Tâm, cậu về nhà chưa? Mình muốn nói với cậu về Yến Hạo Minh. Cậu có thời gian không?" Lan Như nói nhanh, giọng đầy phấn khích.

"Ừ, mình đang ở nhà, cậu nói đi." Nguyệt Tâm trả lời.

"Cậu có biết không, mình vừa tìm hiểu được một số thông tin về cậu ta. Nghe đồn gia đình cậu ấy rất giàu có và quyền lực. Nhưng điều kỳ lạ là không ai biết rõ về gia đình cậu ấy cả, giống như là họ cố tình giấu đi vậy." Lan Như nói.

Nguyệt Tâm lắng nghe, cảm thấy càng ngày càng kỳ lạ. "Cậu tìm hiểu được từ đâu thế?"

"Mình nghe mấy bạn trong lớp nói, còn cả trên mạng xã hội nữa. Nhưng tất cả đều mơ hồ lắm, không có gì cụ thể cả." Lan Như trả lời.

Nguyệt Tâm cảm thấy bất an. Cô nghĩ đến việc nhờ Cục Than tìm hiểu thêm về gia đình Yến Hạo Minh, nhưng lại ngại vì hệ thống đã thất bại lần trước. Đang suy nghĩ mông lung, cô chợt nhớ ra mẹ mình cũng có quen biết nhiều người, có lẽ mẹ cô có thể giúp.

"Mẹ à, mẹ có quen biết ai trong giới thượng lưu không? Con muốn hỏi thăm về gia đình một bạn học mới." Nguyệt Tâm quay sang hỏi mẹ.

Mẹ cô nhìn cô, hơi ngạc nhiên nhưng rồi mỉm cười: "Ừ, mẹ cũng có quen vài người. Bạn học mới của con là ai vậy?"

"Bạn ấy tên là Yến Hạo Minh, mới chuyển đến lớp con hôm nay." Nguyệt Tâm trả lời.

Mẹ cô hơi nhíu mày, như đang cố nhớ lại điều gì đó. "Yến Hạo Minh... nghe quen quá. Để mẹ thử hỏi thăm xem."

Nguyệt Tâm cảm thấy nhẹ nhõm, hy vọng có thể tìm ra được điều gì đó về Yến Hạo Minh. Cô tiếp tục nói chuyện với mẹ và Lan Như, không ngừng suy nghĩ về những bí ẩn xung quanh cậu bạn mới.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Yến Hạo Minh đứng trước một căn nhà cổ kính, nhìn vào trong với ánh mắt đầy bí ẩn. Hắn nhếch môi cười nhẹ, như đang chờ đợi điều gì đó. "Minh Nguyệt Tâm, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi..." hắn thì thầm, đôi mắt lóe lên tia sáng đầy toan tính.

Ngày hôm sau, Tâm Tâm đến trường với tâm trạng phấn chấn. Cô định bụng sẽ thử bắt chuyện nhiều hơn với Yến Hạo Minh để tìm hiểu thêm về hắn. Khi vào lớp, cô thấy hắn đã ngồi ở chỗ của mình, đang chăm chú đọc sách. Cô bước đến, đặt cặp xuống bàn và mỉm cười chào.

"Chào buổi sáng, Hạo Minh."



Hắn ngước lên, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên rồi mỉm cười đáp lại.

"Chào buổi sáng, Tâm Tâm."

Cô ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện với hắn về bài học, nhưng trong lòng vẫn không ngừng thắc mắc về hắn. Đến giờ ra chơi, cô quyết định hỏi thẳng.

"Hạo Minh, cậu có cảm thấy chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó không?"

Hắn nhìn cô một lúc, rồi lắc đầu.

"Tớ cũng không chắc, nhưng có lẽ là không. Tại sao cậu lại hỏi vậy?"

Cô bối rối, không biết giải thích sao cho hắn hiểu.

"Chỉ là... tớ có cảm giác rất quen thuộc khi nhìn thấy cậu. Như thể chúng ta đã từng gặp ở đâu đó."

Hắn cười, lắc đầu.

"Có lẽ chỉ là cảm giác thôi. Đôi khi chúng ta gặp người mới nhưng lại cảm thấy như đã quen từ lâu."

Cô gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không hết thắc mắc. Cô quyết định sẽ tiếp tục quan sát và tìm hiểu thêm về hắn. Thời gian trôi qua, cô dần dần cảm thấy thân quen hơn với Hạo Minh, nhưng cảm giác bí ẩn vẫn còn đó.

Một tuần trôi qua, Minh Nguyệt Tâm dần quen với sự hiện diện của Yến Hạo Minh trong lớp. Dù không nói ra, nhưng trong lòng cô vẫn luôn muốn tìm hiểu nhiều hơn về anh chàng bí ẩn này. Đôi khi cô bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn mình, nhưng khi cô quay lại, hắn chỉ mỉm cười và tiếp tục làm việc của mình.

Vào một buổi chiều sau giờ học, Nguyệt Tâm quyết định ở lại lớp để hoàn thành bài tập. Khi cô ngồi chăm chỉ viết, bất chợt Yến Hạo Minh bước vào phòng, trên tay cầm một quyển sách.

"Cậu vẫn chưa về à, Tâm Tâm?" Hạo Minh hỏi, giọng nhẹ nhàng.

"Ừ, tớ muốn hoàn thành nốt bài tập này. Còn cậu thì sao?" cô ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.

"Tớ chỉ muốn đến thư viện, nhưng nhìn thấy cậu ở đây nên tớ ghé qua xem có cần giúp gì không." Hạo Minh mỉm cười.

"Thật ra, tớ cũng đang gặp chút khó khăn với bài toán này. Cậu có thể giúp tớ không?" Nguyệt Tâm hơi ngại ngùng hỏi.

Hạo Minh bước đến ngồi cạnh cô, cẩn thận xem xét bài toán rồi bắt đầu giải thích chi tiết. Nguyệt Tâm chăm chú lắng nghe, cảm thấy dần dần gần gũi hơn với hắn.

Khi bài toán đã được giải xong, Nguyệt Tâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn. "Cảm ơn cậu, Hạo Minh. Nhờ cậu mà tớ hiểu ra rồi."

"Không có gì. Tớ rất vui khi giúp được cậu." Hạo Minh đáp, ánh mắt vẫn đượm chút gì đó bí ẩn.

Cả hai trò chuyện thêm một lúc nữa, nói về những điều bình thường trong cuộc sống. Nguyệt Tâm càng ngày càng thấy thoải mái hơn khi ở bên cạnh Hạo Minh. Nhưng cảm giác kỳ lạ đó vẫn không biến mất, như một lời nhắc nhở rằng có điều gì đó sâu xa hơn đang ẩn giấu.

Khi họ chia tay nhau ở cổng trường, Hạo Minh bất ngờ nói: "Tâm Tâm, cuối tuần này cậu có rảnh không? Tớ muốn mời cậu đi chơi, có vài nơi thú vị tớ muốn chia sẻ với cậu."

Nguyệt Tâm hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng gật đầu: "Tớ rảnh. Vậy cuối tuần chúng ta đi nhé."



Hạo Minh mỉm cười, đôi mắt sáng lên: "Tốt lắm. Hẹn cậu vào cuối tuần."

Nguyệt Tâm trở về nhà, lòng tràn đầy sự mong đợi. Cô không thể ngừng nghĩ về Hạo Minh và những bí ẩn xung quanh hắn. Cô quyết định rằng cuối tuần này sẽ là cơ hội để cô tìm hiểu thêm về hắn và giải đáp những thắc mắc trong lòng.

Cuối tuần đến, Nguyệt Tâm dậy sớm, chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi đi chơi. Khi cô bước ra khỏi nhà, Hạo Minh đã đứng đợi ở cổng, nụ cười luôn nở trên môi.

"Chào buổi sáng, Tâm Tâm. Sẵn sàng chưa?" Hạo Minh chào đón cô.

"Chào buổi sáng, Hạo Minh. Tớ sẵn sàng rồi. Chúng ta đi đâu trước?" Nguyệt Tâm đáp lại, lòng đầy hứng khởi.

Hạo Minh dẫn cô đến những nơi đầy bất ngờ và thú vị: một quán cà phê nhỏ ấm cúng, một cửa hàng sách cũ với những cuốn sách hiếm, và cuối cùng là một công viên yên tĩnh, nơi họ có thể trò chuyện và thư giãn.

Khi họ ngồi bên nhau dưới bóng cây, Hạo Minh nhìn sâu vào mắt Nguyệt Tâm và nói: "Tâm Tâm, tớ biết có lẽ cậu cảm thấy tớ rất bí ẩn. Nhưng tớ muốn cậu biết rằng tớ thật sự quan tâm đến cậu và muốn chúng ta trở thành bạn tốt."

Nguyệt Tâm ngạc nhiên trước sự chân thành trong lời nói của Hạo Minh. Cô mỉm cười và đáp lại: "Tớ cũng cảm thấy như vậy. Cảm ơn cậu, Hạo Minh. Tớ hy vọng chúng ta sẽ hiểu nhau nhiều hơn qua thời gian."

Hạo Minh gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. Họ tiếp tục trò chuyện, tận hưởng khoảnh khắc yên bình bên nhau, và Nguyệt Tâm cảm thấy như mình đang dần dần tiến gần hơn đến việc khám phá ra bí mật đằng sau Hạo Minh.

Khi buổi chiều dần buông xuống, Nguyệt Tâm và Hạo Minh rời khỏi công viên, cả hai cảm thấy gắn kết hơn sau những câu chuyện chia sẻ. Họ bước dọc theo con đường ven hồ, những tia nắng cuối ngày lấp lánh trên mặt nước tạo nên khung cảnh bình yên và thơ mộng.

Nguyệt Tâm nhìn sang Hạo Minh, lòng ngập tràn những câu hỏi chưa có lời giải. "Hạo Minh, cậu có bao giờ cảm thấy có điều gì đó rất quan trọng mà mình đã quên mất không?" cô hỏi, giọng đầy suy tư.

Hạo Minh dừng bước, đôi mắt anh ánh lên vẻ trầm ngâm. "Tớ cũng có cảm giác như vậy, Tâm Tâm. Đôi khi tớ nghĩ rằng có những ký ức bị lãng quên, nhưng lại rất quan trọng đối với chúng ta."

Nguyệt Tâm gật đầu, đồng cảm với những lời nói của Hạo Minh. "Tớ luôn có cảm giác rằng chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó. Nhưng có lẽ, thời gian sẽ giúp chúng ta tìm ra câu trả lời."

Hạo Minh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. "Có lẽ vậy. Nhưng dù sao, tớ rất vui khi có cơ hội được gặp và làm bạn với cậu, Tâm Tâm."

Trời dần tối, cả hai quyết định trở về nhà. Trên đường về, họ dừng lại ở một cửa hàng kem nhỏ. Nguyệt Tâm chọn một cây kem vani trong khi Hạo Minh chọn vị chocolate. Họ ngồi trên băng ghế bên đường, thưởng thức những cây kem mát lạnh, tận hưởng khoảnh khắc yên bình bên nhau.

"Những ngày này thật tuyệt vời, phải không?" Nguyệt Tâm lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

"Ừ, tớ cũng nghĩ vậy. Cảm ơn cậu vì đã dành thời gian với tớ hôm nay." Hạo Minh đáp, nụ cười luôn hiện hữu trên môi.

Khi Nguyệt Tâm bước vào nhà, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và hạnh phúc. Những bí ẩn vẫn còn đó, nhưng giờ đây, cô không còn cảm thấy đơn độc nữa. Cô biết rằng mình đã có thêm một người bạn đáng tin cậy, người có thể cùng cô vượt qua những thử thách phía trước.

Buổi tối, khi Nguyệt Tâm chuẩn bị đi ngủ, cô nhận được tin nhắn từ Hạo Minh: "Cảm ơn cậu vì hôm nay, Tâm Tâm. Tớ rất vui và hy vọng chúng ta sẽ có nhiều ngày như thế này nữa."

Cô mỉm cười, đáp lại: "Tớ cũng vậy, Hạo Minh. Chúc cậu ngủ ngon."

Nguyệt Tâm đặt điện thoại xuống, nằm trên giường và suy nghĩ về ngày hôm nay. Dù có nhiều điều vẫn còn là bí ẩn, nhưng cô cảm thấy mình đã tiến thêm một bước trên con đường tìm hiểu về Hạo Minh và chính bản thân mình.

Nhắm mắt lại, cô tự nhủ rằng ngày mai sẽ là một ngày mới, đầy hứa hẹn và khám phá. Với sự hỗ trợ của Cục Than và sự đồng hành của Hạo Minh, cô tin rằng mình có thể vượt qua mọi thử thách để bảo vệ gia đình và những người thân yêu.