Hi Du Hoa Tùng

Chương 792: Tử Tiêu Phượng Minh kiếm




"Bây giờ tỉ đem Tử Tiêu Phượng Minh kiếm truyền trước cho muội—!" Nói xong, chỉ thấy Thu Sương bấm ngón tay phát ra một đạo pháp quyết rồi xuất ra kiếm tiên toàn thân màu tím, giữ nó lơ lửng giữa không trung: "Đình Nhi, cầm kiếm đi—!"

Đình Nhi nghe vậy thì không dám do dự, vội vàng phi thân phóng lên đưa tay định cầm kiếm. Ngay lúc nàng sắp tới gần Tử Tiêu Phượng Minh kiếm, thân kiếm đột nhiên phóng ra một ngọn lửa màu tím mà lao vụt lên. Ngay sau đó có tiếng phượng hót trong trẻo vang lên, Tử Tiêu Phượng Minh kiếm đột nhiên hóa làm một con Tử Phượng rồi phóng lên cao.

Đình Nhi cảm thấy ngạc nhiên, vội vàng đuổi theo.

"Đình Nhi, Tử Tiêu Phượng Minh kiếm cũng không kém hơn Hạo Thiên kiếm trong tay Phong nhi, đều là thượng cổ thần binh. Kiếm này đã được dùng phép đại thần thông để phong ấn một con Tử Phượng để làm linh hồn của kiếm. Muội chỉ cần thu phục được Tử Phượng, là có thể được Tử Tiêu Phượng Minh kiếm chấp nhận trở thành chủ nhân mới của nó" Thu Sương thấy Đình Nhi hơi giật mình, bèn vội vàng giải thích qua cho nàng.

Nghe Thu Sương nói như vậy, Đình Nhi mới ý thức được sự quí giá và uy lực của thanh kiếm này.

Đình Nhi cố trấn tĩnh lại rồi vội vàng ra sức truy theo. Tuy nhiên tốc độ của Tử Phượng thật sự là nhanh, mặc cho Đình Nhi cố gắng như thế nào, mỗi lần đều vẫn hụt một ít.

Thu Sương khẽ nhíu mày thoáng do dự một chút rồi vung tay ném cho Đình Nhi một mẩu ngô đồng dài chừng đốt ngón tay: "Đình Nhi, đón lấy—!"

Đình Nhi nghe vậy thì vội vàng bay tới cầm mẩu cây ngô đồng kia vào tay tay. Nói ra cũng lạ, Tử Phượng kia thấy Đình Nhi có mẩu ngô đồng trong tay liền quay đầu lại bay tới Đình Nhi lượn bốn phía xung quanh nàng. Một đôi mắt như có ngọn lửa màu tím thiêu đốt nhìn chằm chằm mẩu ngô đồng trong tay Đình Nhi.

Đình Nhi dường như hiểu điều gì đó giơ giơ mẩu ngô đồng trong tay nói với Tử Phượng: "Ngươi muốn mẩu ngô đồng?"

Tử Phượng dường như đã hiểu lời của Đình Nhi, vội vàng gật đầu kêu to, bộ dạng có vẻ thật sốt sắng.

Đình Nhi thoáng do dự rồi ném mẩu ngô đồng trong tay cho Tử Phượng. Tử Phượng dường như có chút bị bất ngờ, tuy nhiên tốc độ phản ứng của nó vẫn là khá tốt nên nhanh như chớp ngậm mẩu ngô đồng, hơn nữa còn nuốt vào trong miệng.

Thu Sương khẽ nhíu mày. Đang muốn nói điều gì đó đã thấy Tử Phượng kia hót một tiếng cao vút. Nhìn Đình Nhi gật gật đầu, lập tức liền hóa thành Tử Tiêu Phượng Minh kiếm bay về phía Đình Nhi. Đình Nhi bất giác đưa tay cầm Tử Tiêu Phượng Minh kiếm, dường như hơi cảm thấy choáng váng vì như vậy đã thu phục xong.

Thu Sương đứng một bên có vẻ cũng hơi bất ngờ. Tuy nhiên cẩn thận suy xét lại thì thấy việc Tử Phượng muốn mẩu ngô đồng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Hôm nay Đình Nhi rộng rãi đem mẩu Tử Vân ngô đồng đã có từ thời thượng cổ cho nó thì tự nhiên nó phải báo đáp lại.

Nói cách khác, hành động của Đình Nhi có thể nói là gặp may. Ý của Thu Sương kỳ thật chỉ để cho Đình Nhi dùng mẩu ngô đồng thu hút rồi tìm thời cơ thu phục Tử Tiêu Phượng Minh kiếm. Bây giờ chuyện xảy ra tuy có khác, nhưng kết quả cũng giống nhau.

"Đa tạ Thu Sương tỉ thành toàn—!" Đình Nhi tuy rằng không biết Tử Tiêu Phượng Minh kiếm rốt cuộc có trân quý tới đâu, nhưng bốn chữ thượng cổ thần binh này cũng có thể nói lên ít nhiều.

"Đình Nhi, Tử Tiêu Phượng Minh kiếm là vật tùy thân của ta năm đó, bây giờ ta đã không cần dùng nữa. Cho nên truyền nó cho muội. Tỉ hy vọng muội có thể mang lại nhiều tiếng tốt hơn cho Tử Tiêu Phượng Minh kiếm" (nv: phát dương quang đại). Nói tới đây, Thu Sương mỉm cười dường như đang nói với Tử Tiêu Phượng Minh kiếm: "Ngươi theo ta nhiều năm như vậy chính là vì mẩu Tử Vân ngô đồng kia. Hôm nay Đình nha đầu tốt bụng đem Tử Vân ngô đồng cho ngươi, ta hy vọng ngươi phải lo đền ơn, phục vụ nàng như tân chủ, cùng nàng xông pha tạo ra một thế giới mới."

Tử Tiêu Phượng Minh kiếm nghe được lời của Thu Sương dặn, vội vàng lấy tiếng phượng hót trong trẻo đáp lại.

"Thu Sương tỉ, ra Tử Tiêu Phượng Minh kiếm là kiếm tùy thân của tỉ a. Đình Nhi." Sau khi Đình Nhi biết Tử Tiêu Phượng Minh kiếm là vật tùy thân của Thu Sương thì có chút sợ hãi đang muốn khước từ, lại bị Thu Sương ngắt lời: "Đình Nhi, đây là cơ duyên của muội, muội không phải từ chối. Với tu vi hiện tại của tỉ, Tử Tiêu Phượng Minh kiếm ở trong tay tỉ đích thực đã không còn nhiều tác dụng nữa. Tương lai muội sẽ giúp sức nhiều nhất cho Phong nhi. Tỉ hy vọng muội có thể mau chóng hoàn toàn khống chế Tử Tiêu Phượng Minh kiếm, giúp Phong nhi chia sẻ khó khăn hoạn nạn. Đúng rồi, Tử Tiêu Phượng Minh kiếm cần có một bộ Tử Tiêu Phượng Minh kiếm pháp. Đợi sau khi muội cùng Tử Phượng có được mối liên hệ tâm hồn, tự nhiên nó sẽ truyền thụ lại cho muội, hy vọng muội phải cố gắng hơn."

Đình Nhi cũng không phải người làm bộ. Nghe Thu Sương nói như vậy, nàng liền không hề chối từ chỉ cung kính nói: "Thu Sương tỉ. Tỉ cứ yên tâm, muội tuyệt đối sẽ không phụ sự kì vọng của tỉ đối với muội".

Ngừng lại một lúc, Đình Nhi đột nhiên nhớ đến việc sư tôn vừa nói cho nàng. Thoáng do dự một chút, Đình Nhi ngẩng đầu nhìn Thu Sương trong mắt có vẻ hơi lo lắng: "Thu Sương tỉ, có chuyện muội nghĩ cần nói với tỉ. Nghe sư tôn nói, một vị cao nhân của Tiên Linh môn quyết định bồi dưỡng cho Thiên Tâm. Muội lo lắng Phong đệ đệ có thể."

Thu Sương nghe vậy thì hơi nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một chút mà thốt thành lời: "Xem ra hắn bắt đầu hoài nghi đối với thân phận của Phong nhi. Dám nghĩ đến việc bồi dưỡng lực lượng đối phó Phong nhi."

"Thu Sương tỉ, Phong đệ đệ có phải sẽ gặp phiền toái?" Đình Nhi khẩn trương hỏi.

"Không đâu—!"

Thu Sương tự tin nói: "Đình Nhi, chuyện này muội không cần phải lo lắng. Tỉ đã biết qua sư huynh Thiên Tâm của muội. Tuy rằng tư chất cũng không tệ lại có thêm người nọ chỉ điểm, nhưng mà so sánh với Phong nhi còn có chút chênh lệch. Phiền toái của Phong nhi không phải là hắn, mà là kẻ sau lưng hắn. Tuy nhiên muội yên tâm, Phong nhi là chắt tử của tỉ, là con muội muội của tỉ. Tỉ tuyệt đối không cho phép người khác đụng đến một sợi tóc của hắn. Trong khoảng thời gian này, muội chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được. Việc khác muội không cần phải xen vào."

Nghe Thu Sương nói như vậy thì tâm tình của Đình Nhi lập tức trở lại bình thường rất nhiều, hạ giọng nói: "Thu Sương tỉ, tỉ cứ yên tâm. Muội chắc chắn sẽ hảo hảo tu luyện như tỉ mong muốn, tranh thủ trở thành sự hỗ trợ lớn nhất của Phong đệ đệ."

"Phụ thân, người dẫn nhi tử rời khỏi nơi này được không? Nhi tử chịu đựng đến chán ngấy rồi, nhi tử thật sự không thể tiếp tục chờ đợi ở trong này nữa?" Khi Yến vương đeo mặt nạ hoàng kim xuất hiện trước mặt Hoàng Thái tôn, hắn vội vàng nói ra nỗi lòng của mình trong khoảng thời gian này. Đừng xem hắn vẫn là Hoàng Thái tôn của đế quốc, nhưng mấy ngày này thì thật sự là phải chịu đựng nhiều a. Mẫu thân không bằng lòng, vẻ mặt Hoàng gia gia nhìn hắn cũng đầy rẫy độc địa. Hắn thật sự là không chịu nổi rồi.

"Triệt nhi, con đừng có nói bậy. Nơi này là Đông cung, con là Hoàng Thái tôn. Nơi này là của nhi tử".

"Con bảo ta mang con đi đâu?" Yến vương cau mày quát lớn.

"Phụ thân, cầu xin người dẫn nhi tử đi đi. Nếu nhi tử tiếp tục chờ đợi thì sớm hay muộn cũng sẽ bị nữ nhân kia làm phát điên" Vẻ mặt Hoàng Thái tôn rất đáng thương.

"Đồ hỗn trướng này—!"

Yến vương nói không vui: "Cái gì nữ nhân? Đó là mẫu thân của con, sao con nói như vậy?"

"Mẫu thân?"

Hoàng Thái tôn cười khổ một tiếng, nói: "Phụ thân. Chẳng lẽ người cho là bà thật sự còn coi nhi tử là con sao? Người lầm rồi. Bà đãthay lòng đổi dạ. Bà đã sớm không hề coi nhi tử là con trai, hiện tại bà cũng không buồn để mắt đến nhi tử. Nếu có gặp mặt, không phải đánh thì là mắng. Nhi tử thật sự không thể ở trong này chờ đợi, sớm hay muộn nhi tử sẽ phát điên. Cầu xin người dẫn nhi tử đi đi. Chỉ cần rời khỏi nơi này còn đi chỗ nào cũng được?" Hiện giờ Đông cung, đối với Hoàng Thái tôn mà nói, so với địa ngục không có gì khác biệt. Tinh thần của Hoàng Thái tôn đang suy sụp.

Yến vương nghe vậy mà thầm than thở. Vương thực sự tin lời của nhi tử, Điềm nhi đích thực là nữ nhân điên cuồng đáng sợ. Chuyện gì nàng cũng có thể làm được.

Kì thật thì trong lòng Vương cũng không muốn cho nhi tử của mình tiếp tục chịu tội chịu khổ. Nhưng mà Vương cũng bất lực. Mang Hoàng Thái tôn rời đi là điều hiển nhiên không thể được. Hơn nữa, cho dù Vương thật sự muốn thì Thái tử phi cũng chưa chắc đáp ứng.

"Triệt nhi, cho dù nói như thế nào thì bà vẫn là mẫu thân con, ta tin tưởng bà sẽ không làm hại con. Trong khoảng thời gian này tâm tình của bà không tốt. Nhi tử hãy nhẫn nại một thời gian thì sẽ tốt cho sau này" Yến vương hạ giọng an ủi.

"Không. Không phải là như người nói. Căn bản là bà đã như kẻ thù của nhi tử, người dẫn nhi tử đi được không? Người là phụ thân của nhi tử a, người không thể không quản việc sống chết của nhi tử?" Hoàng Thái tôn năn nỉ.

"Được rồi, việc này để nói sau. Nhi tử là Hoàng Thái tôn, có muốn rời khỏi Đông cung cũng không được" Yến vương hơi thiếu kiên nhẫn nói: "Ta hôm nay gặp con là muốn báo cho con, chớ chọc làm mẫu thân con tức giận".

"Người. Ta hận người, ta hận các người. Kết cục không ngờ lại như thế này, thật sự là khóc không ra nước mắt".

"Nhớ kỹ lời ta nói, không nên làm mẫu thân con tức giận" Yến vương nói nghiêm túc: "Triệt nhi, con cũng không còn nhỏ, đã là người lớn. Có một số việc con phải động não hảo hảo suy nghĩ một chút. Mẫu thân con bây giờ nắm trong tay lực lượng rất mạnh. Nếu nhi tử vẫn được bà ủng hộ thì tương lai việc con ngồi trên ghế kia là chuyện rất dễ dàng. Ta chỉ nói tới đây để con hảo hảo suy nghĩ lại. Ta đi trước. Sau một thời gian, ta sẽ lại đến thăm con" Nói xong câu đó, không đợi Hoàng Thái tôn phản ứng thì Yến vương đã quay người đi rồi.


Thời gian ba ngày quả thực là nhanh. Hôm nay là ngày Nghê Thường cùng Trương Mỹ Nhân rời khỏi Thiên Thượng Nhân Gian. Từ sáng sớm, Lưu Phong đã đến cùng hai người cáo biệt. Tuy rằng trong thời gian ba ngày này, Lưu Phong cùng hai vị sư tôn đều ở chung một chỗ. Nhưng mà hiện giờ chia li, trong lòng khó có thể dứt ra được. Nhất là hai người Nghê Thường và Trương Mỹ Nhân là nữ nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt thì lại càng khó chia li.

Hai người một tả một hữu ôm chặt cánh tay Lưu Phong cả người dính sát lại tranh thủ thời gian hưởng thụ hạnh phúc êm ái.

"Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi. Các ngươi một nhà ba người trước hết đừng dính vào nhau nữa, tương lai các ngươi còn nhiều thời gian—!" Đột nhiên, Thu Sương đẩy cửa bước vào.

Tuy nhiên rất nhanh nàng liền phát hiện là mình nên gõ cửa trước khi vào.

Vì sao vậy? Bởi vì nàng phát hiện một tay của Trương Mỹ Nhân đang du ngoạn ở đũng quần của chắt tử.

"Ha hả, ngượng ngùng a. Ta không nhìn thấy gì hết—!" Thu Sương mở to mắt liếc liếc. Nàng hứng thú nhìn đũng quần của Lưu Phong, đúng là điển hình của kiểu trợn mắt nói dối.

Nhưng Lưu Phong đang ngoái ra đằng sau dường như bất động, bộ dáng đầy vẻ hưởng thụ.

Trương Mỹ Nhân có vẻ bị choáng váng. Thực ra chuyện đó đối với nàng mà nói thì không coi là gì. Nhưng hiện giờ diễn ra trước mặt Thu Sương thì có vẻ không thích hợp. Bởi vì sợ hãi mà nàng thậm chí quên dừng tay.

Nghê Thường mặt mũi đỏ ửng. Tuy đang thẹn thùng nhưng phản ứng cũng không tệ lắm, vội vàng kéo tay muội tử ra.

"Được rồi, đi thôi. Chốc nữa chúng ta trước tiên đến Phiêu Miểu Cốc. Tần Thủy Dao và Thủy Mị Nhi sẽ cùng các muội tu luyện." Nói tới đây, Thu Sương liếc mắt nhìn qua Lưu Phong đầy thâm ý mà nói: "Phong nhi, sau nửa năm ta sẽ cho chắt nhi một ngạc nhiên đáng mừng rất lớn. Đến lúc đó tu vi bốn vị nương tử của chắt nhi thấp nhất cũng là Thiên Nhân hậu kỳ."

Nghe đến bốn vị nương tử, Lưu Phong thầm hô quá sướng. Trời ạ, cứ theo khẩu khí của di nương thì thực sự mình có thể tuyển chọn hết cả bốn vị sư tôn thật sao? Sự thật là trong lòng hắn còn phải thì thầm, vị Đại sư tôn kia dường như sẽ không dễ dàng được như vậy sao? Trong trí nhớ của hắn, Đại sư tôn Tần Thủy Dao dường như không có tình cảm sư đồ đặc biệt nào với hắn. Hơn nữa, cuối cùng hắn cảm giác thấy trong lòng Đại sư tôn có ý trung nhân.

Quên đi, chuyện như vậy từ nay về sau chớ nhắc tới nữa. Nếu di nương nói Đại sư tôn sẽ trở thành nữ nhân của mình thì việc này hơn phân nửa là không sai. Tuy nhiên Lưu Phong cảm thấy được, chính mình khẳng định cũng phải cố gắng hơn. Thiên hạ đâu có thể há miệng chờ sung được (nv: miễn phí đích ngọ xan). Nhất là Đại sư tôn luôn cố gắng cao để tu luyện như vậy, có cá tính của mỹ nhân lãnh đạm thì mình lại càng phải nỗ lực nhiều hơn.

Đương nhiên, ít nhất thì trước mắt Lưu Phong cũng không có tình yêu gì đối với Tần Thủy Dao.

Nghê Thường lại liếc ngang nhìn Lưu Phong, ý tứ thật là rõ ràng. Tiểu tử nhà ngươi thật sự là diễm phúc tề thiên a.

Trương Mỹ Nhân còn âm thầm bật cười. Tứ tỷ muội có thể không phải xa rời nhau, đó là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này. Ngẫm lại tương lai muốn làm chuyện năm người a, thật là là kích thích cỡ nào a.

Sau ngày Nghê Thường, Trương Mỹ Nhân rời đi, Lưu Phong nhận được tin tình báo từ Bách Dã gửi về.

Trong tin tình báo nói với sự cố gắng cai quản của Phỉ Nhi, Toàn Thủy đã dần dần khôi phục vẻ phồn vinh trước kia. Cao Ly vương đối với chuyện này vô cùng vui vẻ, hơn nữa liên tiếp gia phong cho Phỉ Nhi. Địa vị liên tục được nâng lên, đã có đầy đủ những điều cơ bản để tranh giành cao thấp với các Vương tử rồi.