"Đi-!"
Bạch Khiết quát nhẹ một tiếng, tay phải rung lên, trường kiếm trong tay phát ra ánh sáng chói lòa, tại giữa ko trung hình thành 1 đường cong phức tạp, hoàn mỹ. Sau đó đâm tới bên trên vòng hộ thân khí Thiên Chiếu.
"Đang-!"
Một tiếng bén nhọn vang lên, Thiên Chiếu tại đương trường vang lên tiếng kêu thất thanh: "không có khả nằng, điều này sao có thê được?""ban đầu cứ tưởng hộ thân khí không thể bị phá, nhưng dưới 1 kích toàn lực của Bạch Khiết, ko ngờ trong nháy mắt vỡ tan tành, lớp phòng ngự bị phá vỡ quá nhanh, không kịp phản ứng, ngực hắn thậm chí còn bị Bạch Khiết gây thương tích.
Thiên Chiếu ý thức được ko ổn, thân thể trên không đột ngột chuyển hướng trượt ra ngoài 1 trượng, bay xa thêm mấy trượng, nhảy ra khỏi phạm vi kiếm khí bao phủ của Bạch Khiết.
"Ngươi không sao chứ? "chứng kiến Bạch Khiết sau khi thi triển 1 kiếm này, thần sắc tái nhợt. Lưu Phong vội vàng chạy tới ôm eo nàng, ân cần hỏi thăm.
Bạch Khiết ngẩng đầu lên, trên khuân mặt lộ ra 1 tia cười uể oải, quay về phía Lưu Phong nói: "tiểu tình nhân, rút cuộc cũng chịu quan tâm tới ta rồi?"
Lưu Phong hừ 1 tiếng nói: "Cuối cùng là cái gì đây, ta ko quan tâm ngươi đâu "
Chứng kiến Lưu Phong bộ dáng khẩn trương, Bạch Khiết trong lòng ko khỏi cảm thấy 1 tia vui sương, nở nụ cười động lòng người nói: "ta biết, tiểu tình nhân ngươi nhất định quan tâm tới ta"
Chứng kiến 2 người như 1 cặp tình nhân cười đùa, Thiên Chiếu hừ 1 tiếng, sau đó mắt dừng lại ở Lưu Phong, từ từ nói: "Tiểu Bạch, hôm nay ta đích xác ko thể nào thắng được các ngươi liên thủ, nhị vương tử Phù Tang các ngươi có thể đem di, ngay sau ta sẽ hoàn lại gấp bội"
Nói xong những lời này. Thiên Chiếu liền thi triển huyết độn trong nháy mắt biến mất.
"Tiểu tình nhân, ngươi thật là khẩn trương ah? "Bạch Khiết trong lòng Lưu Phong ỉ ôi. Cơ thể nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi.
Lưu Phong chăm chú gặt đầu, đoạn nói: "đương nhiên là khẩn trương rồi, nhỡ nàng bị làm sao thì ta biết làm thế nào?"
"ngươi. đồ vô lương tâm, hóa ra ngươi khẩn trương, lo lắng cho ta là vì ngươi. ah." Bạch Khiết hừ 1 tiếng, có chút hờn dỗi, đưa tay xuống véo eo Lưu Phong
Lưu Phong không phòng bị, kêu lên 1 tiếng, vội vàng thả Bạch Khiết.
Đột nhiên có 1 tiếng rên rỉ rất nhỏ khiến 2 người họ chú ý
"có người?
Lưu Phong cùng Bạch Khiết theo hướng âm thanh bước tới
một lát sau. theo hướng Thiên Chiếu bỏ chạy, bốn phía đại điện khôi phục, hai người tại phía dưới bức tượng Thiên Khiếu nhìn thấy một gã nam tử thần sắc đau đớn.
"Có phải các ngươi là tới cứu ta không?" người nọ thấy Lưu Phong cùng Bạch Khiết, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, vội vàng la lên.
Lưu Phong liếc mắt cẩn thận đánh giá người nọ, mặc dù quần áo có chút bụi bặm. Tuy nhiên, càng nhìn càng thấy thực sự không phải là xấu, có một chút đẹp trai.
"Ngươi chính là nhị vương tử Phù Tang?" Bạch Khiết tức giận hỏi?"
"Là ta "người nọ nhìn Bạch Khiết, ân cần tự giới thiệu: "Ta là chính là nhị vương tử nước Phù Tang Minh Nhân . xin hỏi vị tỷ tỷ xinh đẹp này xưng hô như thế nào?"
Bạch Khiết hừ lạnh một tiếng, nhíu mày, nói: "Tiểu quỷ, nếu không muốn chết tốt nhất lên thu hồi ác niệm trong đầu người
"Tiểu tình nhân. Thay ta giáo huấn hắn. ta đi trước!" ngoại trừ Lưu Phong, Bạch Khiết đối với nam nhân còn lại tương đối bài xích. nhất là loại ham mê gái đẹp.
Sau khi đưa Bạch Khiết dùng tam phân quy nguyên đan, khóe miệng Lưu Phong hiện một tia cười lạnh, đi tới, hai chân nhẹ nhàng đá Minh Nhân một cước. không vội nói: "tiểu quỷ tử, đàn bà của lão tử mà ngươi cũng dám đùa giỡn."
"A-!"
Mặc dù, một cước của Lưu Phong rất nhẹ, nhưng dù sao chính là đá vào chỗ hiểm, Minh Nhân nhất thời kêu thảm một tiếng, hai tay ôm đũng quần, không ngừng lăn lộn kêu khóc
Hảo đại một hồi, Minh Nhân hạ thân đau đớn mới giảm bớt, hắn ngước đầu lên, hung hăng nhìn Lưu Phong, nói lớn: "Ngươi là ai?. ngươi là thuộc hạ của ai, ngươi rõ ràng là tới cứu ta, nhưng vì sao ngươi đối xử với ta như thế?."
"Hãy bớt nói nhảm đi, không muốn chết thì chạy trốn theo ta!" Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Lão tử được Phỉ Nhi mời tới giúp."
"Ngươi là thuộc hạ của Phỉ Phi công chúa?" Minh Nhân âm thầm cười lạnh một tiếng. thầm nghĩ: "Xú tiểu tử, gặp được Phỉ Nhi, xem ta như thế nào thu thập ngươi."
Tên đáng thương này. hắn hoàn toàn coi Lưu Phong trở thành thuộc hạ của Phỉ Nhi. Còn chuẩn bị giúp Phỉ Nhi xử lý hắn.
Hắn nào biết rằng, Phỉ Nhi lại là nô đãi của người khác.
"Vị anh hùng này, chẳng biết xưng hô như thế nào?" Minh Nhân dọc đường đi ko nói năng nhiều, mục đích là muốn thám thính một chút về Lưu Phong. dù sao có khả năng đi cứu người, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.
"Lưu Phong, hy vọng sau này còn hợp tác" Lưu Phong nhàn nhạt lên tiếng.
"Lưu Phong? Xú tiểu tử, ngươi chết chắc rồi, đừng tưởng rằng đã cứu ta. có thể ở trước mặt ta dương dương tự đắc, sẽ có lúc cho ngươi đẹp mặt." Minh Nhân yên lặng ghi nhớ tên Lưu Phong, trong lòng nghiến răng.
"tiểu quỷ tử, lão tử nếu không phải nghĩ đến xài ngươi làm bù nhìn, chả có tâm tư tới cứu ngươi." Lưu Phong cũng bực tức nghĩ.
cứ như vậy, hai người mang quỷ tâm, đi ra đại điện.
ngoài điện, bởi vì những người đã chiến đấu không hoạt động viện trợ, cũng là gần cuối của cuộc giao tranh, chỉ là hắc ám võ sĩ mà Lưu Phong mang đến chỉ còn 5 năm người, tử sĩ của Phỉ Nhi cũng chỉ còn lại có mười mấy người. Có thể được nhìn thấy mức độ bi thảm của cuộc chiến này.
"chủ nhân, ngươi không có việc gì chứ?" chứng kiến Lưu Phong bình an vô sự đi ra, Phỉ Nhi thở dài một hơi, trong lòng có một cổ vui sướng khó hiểu. nàng thậm chí không có thấy Minh Nhân đi ở phía sau Lưu Phong.
Lưu Phong mỉm cười. Ôm Phỉ Nhi vào ngực, tại trán nàng hôn một cái, sau đó vỗ mông nàng, cười nói: "ta đã giúp ngươi cứu người ngươi yêu cầu."
Phỉ Nhi lúc này mới nhìn đến thân hình chật vật của Phù Tang nhị vương tử Minh Nhân.
"Minh Nhân. ngươi đã quay lại rồi?" Phỉ Nhi sửng sốt một chút, nàng phát hiện, chính mình nhìn thấy Minh Nhân cũng không có cảm giác này , tựa hồ chính Minh Nhân trước mắt cũng giống 1 người không quan trọng
Lưu Phong bĩu môi. không hề để ý tới hai người, mà là bước đi hướng tới tử vong chiến sĩ: "nói cho chủ tử các ngươi. nhân tình này Lưu Phong ta tiếp nhận." bất kể thái tử phi có mục đích gì, nhưng là lần này nàng dù sao đã trợ giúp chính mình, cho nên ghi nhớ này chút nhân tình này.
đầu lĩnh tử vong chiến sĩ hướng Lưu Phong chắp tay cũng không nói gì. sau đó mang theo một đám thuộc hạ rời đi.
"Phỉ Nhi. thật tốt quá, ta biết ngươi sẽ đến cứu ta." Minh Nhân thấy Phỉ Nhi nên có chút hưng phấn, kích động nói: "Phỉ Nhi, chờ ta sau khi trở về sử lý mọi chuyện, chúng ta sẽ thành thân." trước đây, Minh Nhân cũng không thích Phỉ Nhi, bởi vì hắn trong lòng muốn khác.
Phỉ Nhi run run một chút, sau một thời gian mong chờ kết thúc. một chút kích động cảm giác cũng không có.
một lúc lâu, nàng mới nhàn nhạt nói: "không cần-!"
Minh Nhân sửng sốt một chút, lập tức cười nói: "Phỉ Nhi, ta biết ngươi đối với ta có chút khó chịu, ta sai rồi, ta biết ta trước đối với ngươi thái độ ko tốt, hy vọng ngươi tha thứ cho ta. Phỉ Nhi, ta yêu ngươi. ta muốn kết hôn với ngươi." Minh Nhân tựa hồ có chút tự tin, hoàn toàn không có nhìn ra biến hóa của Phỉ Nhi.
"Phỉ Nhi, ta yêu ngươi-!" Minh Nhân nói, sau đó giang 2 tay, đến ôm Phỉ Nhi
Phỉ Nhi nhìn Lưu Phong đứng cách đó không xa, vội vàng lắc mình nói: "Minh Nhân, xin ngươi tự trọng-!"
Nữ nhân xấu xa. Giả vờ là tinh khiết, trước đây không phải là khóc đòi gả cho ta. Minh Nhân bị Phỉ Nhi từ chối. Trong lòng khó chịu, hắn như trước cho rằng Phỉ Nhi đối hắn tức giận mà thôi. hắn vẫn như cũ cho rằng, Phỉ Nhi thật sự thương yêu hắn.
"Phỉ Nhi. đừng giận nữa mà?" Minh Nhân đến gần một chút, cười nói: "ngươi yên tâm, ta bây giờ rốt cục đã biết rồi, chỉ có ngươi đối với ta mới là thật tâm, ta nhất định sẽ không bỏ rơi ngươi đâu." nói rồi, Minh Nhân lại đưa bàn tay tới, chuẩn bị ôm Phỉ Nhi vào lòng.
Phỉ Nhi trong lòng xuất hiện một cỗ cảm giác khó hiểu, bất động thanh sắc lui về phía sau từng bước tránh Minh Nhân.
"Phỉ Nhi. ngươi làm sao vậy?" hai, ba lần tiếp theo đều cự tuyệt, rốt cục để cho Minh Nhân cảm thấy có chút không ổn.
"ta." Phỉ Nhi mở miệng, nhưng không biết nói cái gì. tâm tình nàng có chút loạn, có chút mâu thuẫn. Trước đây ko lâu. nàng yêu Minh Nhân, đáng tiếc Minh Nhân chỉ là đùa bỡn nàng. kỳ thật ngay vừa rồi không có nhìn thấy Minh Nhân đi trước, còn tưởng rằng chính mình còn thương hắn. chính là bây giờ Minh Nhân ngay trước mắt, nàng cũng rốt cuộc tìm không được một chút tình yêu lúc trước.
mặc dù có một cổ nhàn nhạt cảm giác lưu luyến trong lòng, nhưng cảm giác từng làm cho nàng rung động đã ko còn.
trái lại, Phỉ Nhi càng ngày càng phát hiện. Lưu Phong đã bắt đầu chậm rãi đi vào trái tim mình.
ít nhất, thân thể nàng đã bị cơ thể cường tráng của Lưu Phong bắt làm tù binh. Phỉ Nhi rất rõ ràng, mặc kệ, bất kể nàng suy nghĩ thế nào, thân thể nàng cả đời này chỉ có thể trung thành với Lưu Phong.
"quên đi, ngươi đừng nói nữa. ta biết ta trước kia làm ngươi tổn thương, ta cũng không mong ngươi vui vẻ tha thứ cho ta." Minh Nhân tự mình cấp cho mình một mức độ cao hơn.
"Phỉ Nhi, ta đã giúp ngươi cứu người, còn lại chuyện của ngươi thì chính mình giải quyết, ta phải về-!" Lưu Phong đi tới nói.
Phỉ Nhi nghe thấy Lưu Phong phải đi. trong lòng có chút khó chịu, thân thể nhẹ run lên, một đôi long lanh hàm chứa nhu tình nhìn Lưu Phong, nói: "thế không thể lại theo ta một chút sao?"
Minh Nhân hiểu ra hai người quan hệ không tầm thường trong lòng có chút khó chịu, lớn tiếng nói: "Phỉ Nhi, người này ko phải thuộc hạ của ngươi sao? ngươi như thế nào đối hắn khách khí như thế? được rồi, hắn vừa rồi đắc tội với ta, ngươi bây giờ giúp ta giáo huấn hắn một chút."
nói đến nơi này, Minh Nhân đã đi tới, đối Lưu Phong nói: "tiểu tử, ngươi tu vi đích xác ko thấp. bất quá ngươi biết rõ ràng, ta là Phù Tang vương tử, là chủ tử của ngươi. mà ngươi bất quá chính là một tên nô tài mà thôi." Minh Nhân nóng mặt nói.
Lưu Phong nghe vậy, có chút nhíu mày, thầm nghĩ, thật là loại vương tử rác rưởi.
Phỉ Nhi nghe vậy, sắc mặt phát lạnh. Quát lớn: "Minh Nhân. ngươi không muốn sống." Phỉ Nhi chính là biết, thái độ của Lưu Phong đối Phù Tang cùng cao lệ. ngươi vương tử bị bắt mất hồn nói ra như vậy chính là tự mình muốn tìm cái chết. Phỉ Nhi không muốn thành quả bao nhiêu nỗ lực, lại đột ngột mắt ở bàn tay của người khác.
Minh Nhân sửng sốt một chút, hắn suy nghĩ chính mình có hay không nghe nhầm, Phỉ Nhi có thể nào nói ra như vậy.
"Phỉ Nhi, ngươi ko thấy, nhầm lẫn rồi sao? hắn chẳng qua chỉ là." Minh Nhân tưởng rằng Phỉ Nhi cố ý cho hắn khó xử, để trả thù trước đây chính hắn đối với nàng lạnh lùng và vô tình.
"đủ rồi, im miệng-!" Phỉ Nhi vội vàng, phẩy tay ra sau, cảnh cáo nói: "nếu không muốn chết, đừng nói nữa."
Minh Nhân lần này hoàn toàn sợ ngây người, hắn lại bị Phỉ Nhi tát đỏ cả hai má, rít gào hét lên: "con điếm hôi thối, ngươi cho ngươi là ai? lão tử không phải năm đó ko thèm chấp nhận ngươi sao? mắt ngươi không bị làm sao đấy chứ? ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta?" thời đại này. địa vị của phụ nữ rất là thấp. Như nước Phù Tang địa vị của phụ nữ lại càng thấp. Ngay cả là thê tử, trong mắt họ chẳng qua là những nô lệ tình dục. Minh Nhân cho tới bây giờ chưa bao giờ trước mặt đàn bà chịu ủy khuất, đừng nói là bị đàn bà đánh cho nên hắn nổi giận.
"Bốp-!"
câu mắng còn chưa ra khỏi cửa miệng hắn. Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, tay vung lên, trực tiếp đánh hắn bay người.
Lăn lộn đau đớn trên đất, Minh Nhân cuộng tròn thân thể, kêu như lợn bị chọc tiết: "con đàn bà kia, ngươi tới cùng muốn làm cái gì? chẳng lẻ ngươi muốn giết ta? ngươi đã cứu ta, chính là muốn giết ta sao? ta thừa nhận ta lúc trước là sai, ta thay đổi không được sao? ta thề sau khi trở về, nhất định coi ngươi là thê tử." hiển nhiên, Minh Nhân như trước không có biết rõ nguyên nhân vấn đề.
Lưu Phong đi qua, âm thanh lạnh lùng nói: "tiểu quỷ tử, đờ cờ mờ nhà ngươi, câm mồm và dừng ngay cái suy nghĩ của ngươi, Phỉ Nhi là đàn bà của ta."