Hi Du Hoa Tùng

Chương 645: Buồn bực, Tam sư tôn đã biết rồi




"Ta đây sờ của ngươi." Thật là lão thục nữ ngàn năm, quá ngon đi ngon mà, nhìn đã muốn. Nói rồi Lưu Phong ôm Bạch Khiết vào trong lòng, tùy ý sờ loạn.
Bạch Khiết cười lạnh vài cái, nói: "Tiểu tình nhân, nếu ngươi đã thích như vậy, không bằng bây giờ ta trao thân cho ngươi luôn nhé, tránh cho ngươi suốt ngày phải nhớ nhung."
Lưu Phong giật mình một cái, vội vàng buông Bạch Khiết ra. Lão tử không muốn trở thành xác khô.
"Tiểu tình nhân đã trễ thế này còn không ngủ, có tâm sự hay sao?" Bạch Khiết trầm tư nói: "Ân, ngẫm lại, ta thấy phần lớn là ngươi nhớ tới Tam sư tôn Nghê Thường chứ gì."
Lưu Phong nói lại một câu: "Không cần ngươi nhiều chuyện."
Bạch Khiết khẽ cười một tiếng, đi tới trước mặt hắn: "Tiểu tình nhân, tâm sự của ngươi, ta biết. Ta có lòng nhắc nhở ngươi một chút, Tam sư tôn với ngươi đã thất vọng hơn phân nửa rồi."
Lưu Phong nghe vậy, ngẩng đầu lên, sắc mặt không hài lòng, hừ lạnh hỏi: "Ngươi có ý gì? Cái gì mà thất vọng?"
Bạch Khiết cười lạnh một tiếng, con ngươi nhìn chằm chằm vào Lưu Phong nói: "Ngươi không biết sao? Chuyện tốt ngươi làm với Tứ sư tôn, Tam sư tôn ngươi cũng đã biết rồi."
"Đã biết rồi? Làm sao mà biết được? Không có khả năng!" Lưu Phong hơi kinh hãi, việc này có vẻ khó rồi.
"Những lời ngươi nói đều là thật chứ?" Lưu Phong nghĩ Tam sư tôn không nên biết điều đó, Tứ sư tôn khẳng định không nói, mình chắc chắn không nói rồi.
Loại sự tình này ngoại trừ trời biết, đất biết, ngoài ra không ai biết.
"Đúng là thật, Tam sư tôn của ngươi đã biết rồi, bằng không, sao mấy ngày nay nàng luôn trốn ngươi, không muốn gặp ngươi." Bạch Khiết có chút hả hê nói tiếp: "Tiểu tình nhân, ai bảo ngươi hoa tâm, giờ xem ngươi làm sao giải quyết việc này."
"Từ từ, có phải chính ngươi nói không?" Lưu Phong ánh mắt hung hăng nhìn Bạch Khiết hỏi.
Bạch Khiết liếc Lưu Phong một cái, khinh thường nói: "Ta chỉ xem thôi, tuyệt đối không tiết lộ."
"Vậy ngươi đều thấy cả rồi?" Lưu Phong có chút buồn bực, lão tử bị rình coi rồi.
Bạch Khiết cười lạnh nói: "Đương nhiên là thấy được, bất quá ta ở Tam phân quy nguyên đan, xem hết được toàn bộ quá trình, quả thật rất đặc sắc, rất kích thích. Trăm ngàn năm nay, ta thấy ngươi chính là thiên hạ đệ nhất dâm nam."
"Cảm ơn ngươi đã quá khen." Lưu Phong mặt dày đáp lại.
Bạch Khiết hơi run run một chút, trong lòng khinh bỉ cực độ. Sắc lang cái gì chứ, cỡ ngươi chắc là phải sắc thần mất rồi.
"Ngươi đi vào trước đi, ta phải đi xem Tam sư tôn thế nào." Là phúc không phải họa, là họa thì không thể tránh khỏi. Việc đã xảy ra, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Cuộc viễn chinh chỉ còn vài ngày nữa là tới, Lưu Phong không muốn lưu lại tiếc nuối gì. Bây giờ hắn định đi tìm Tam sư tôn nói chuyện, xem tới cùng nàng có ý tứ gì.
Vội vàng đi đến nơi, hắn lại phát hiện Tứ sư tôn Trương Mỹ Nhân đang ở trước phòng Nghê Thường không ngừng gõ cửa: "Tam tỷ, ngươi để cho ta vào đi, ngươi cho ta giải thích, chuyện này đều do ta sai, ngươi trước tiên mở cửa được không?"
Lưu Phong thấy việc này, chút hy vọng trong lòng cũng bị phá mất. Rất hiển nhiên, mọi việc đã bại lộ. Nếu không Trương Mỹ Nhân cũng sẽ không nửa đêm năn nỉ Nghê Thường mở cửa để giải thích.
Bạch Khiết có chút hả hê, thanh âm vang lên trong đầu Lưu Phong: "Nhìn đi, Tiểu tình nhân. Ta không lừa ngươi chứ, giờ xem ngươi làm sao bây giờ?"
Lưu Phong buồn bực một hồi, không thèm để ý tới Bạch Khiết. Hắn vội vàng đi tới trước, kéo Tứ sư tôn lại, hỏi: "Tứ sư tôn, có chuyện gì thế? Tam sư tôn làm sao vậy?"
Trương Mỹ Nhân trong lòng vốn có ủy khuất, thấy Lưu Phong đến, nhất thời muốn phát tác giận dữ trên người hắn: "Đều tại ngươi, tên tiểu tử thúi này. Tam tỷ đã biết việc giữa chúng ta, bây giờ ngay cả ta cũng không thèm để ý tới nữa."
Trời đất, ngươi sao lại đổ hết chuyện này lên đầu ta, cũng không phải là ta cưỡng gian ngươi mà.
"Tứ sư tôn, Tam sư tôn làm sao mà biết? Việc này rốt cuộc là thế nào?" Lưu Phong vẫn không nghĩ ra, chuyện bí mật như vậy, Nghê Thường làm sao mà biết được.
Trương Mỹ Nhân nghe vậy, sắc mặt đỏ lên, làm như muốn nói lại thôi.
Lưu Phong lại hỏi tới: "Tứ sư tôn, là ngươi nói ra à?"
Trương Mỹ Nhân bị Lưu Phong truy vấn, tức giận nói: "Còn không phải là do ngươi."
Lưu Phong đau đầu không thôi, hắn vẫn không hiểu được việc này có quan hệ gì với hắn. Chính mình miệng kín như bưng, một chữ cũng chưa hề hé ra với bất cứ ai.
"Đêm hôm qua, ta cùng với Tam tỷ ngủ với nhau, kết quả." Nói đến đây, sắc mặt Trương Mỹ Nhân có chút ửng đỏ, cúi đầu không dám nhìn Lưu Phong.
"Kết quả làm sao?" Lưu Phong âm thầm đoán, chẳng lẽ ngươi xuống tay với Tam sư tôn rồi sao?
"Hai chúng ta tâm sự với nhau tới tận khuya, kết quả là lúc ta đang ngủ, ta nằm mơ thấy ta đang cùng ngươi. cùng ngươi làm cái kia, ai biết khi thoải mái lại nói ra tên ngươi, làm cho Tam sư tỷ nghe được, khiến người sinh cảnh giác, lại truy vấn ta, ta đành phải thừa nhận."
Mẹ kiếp, nói tới nửa ngày trời, cuối cùng là do ngươi lộ ra còn gì. Vừa rồi còn trách ta nữa chứ.
"Tứ sư tôn, việc này người làm thế không đúng rồi, người sao lại có thể. có thể thừa nhận như vậy chứ."
Trương Mỹ Nhân nghe vậy, nhất thời phản đối, đôi mắt lườm Lưu Phong, hừ nói: "Ngươi rốt cuộc có phải là nam nhân không vậy, dù sao chuyện xấu cũng là do ngươi gây ra, bây giờ ngươi phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Tam tỷ lúc này không để ý đến ta nữa, ngươi nghĩ biện pháp giải quyết đi. Nếu thật sự không được, ngươi phải, . ngươi phải đi theo Tam tỷ nói là ta bị ngươi cưỡng gian, một mình ngươi chịu trách nhiệm đi."
Ta khinh bỉ ngươi, lúc thoải mái thì cả hai thoải mái. Bây giờ xảy ra chuyện, ngươi lại bỏ mặc cho ta chết một mình dễ dàng thế sao. Trút toàn bộ trách nhiệm lên đầu ta thế hả!
"Không được, như vậy ảnh hưởng tới nhân phẩm của ta." Lưu Phong quả quyết cự tuyệt.
Trương Mỹ Nhân ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc, mặc dù không mở miệng, nhưng ánh mắt nhìn lại như muốn nói với Lưu Phong, ngươi. ngươi còn có nhân phẩm sao?
"Ta mặc kệ, vừa hay ngươi cũng tới, ngươi là nam nhân, chuyện này giao cho ngươi đi, thôi, dù sao Tam tỷ bây giờ cũng không muốn gặp ta, ta đi về trước." Trương Mỹ Nhân giở độc chiêu, đưa Lưu Phong vào chỗ chết.
Nói xong, không đợi Lưu Phong phản ứng, đã xoay người rời đi. Cùng hưởng phúc nhưng lại không thể chung hoạn nạn, người kiểu gì thế? Lưu Phong bĩu môi, xoay người đi, hướng đến cửa phòng của Nghê Thường.
Bạch Khiết lại hiện lên chê cười Lưu Phong: "Tiểu tình nhân, muốn phong lưu là phải nỗ lực mà."
"Im miệng, sẽ có một ngày ta cùng ngươi phong lưu, ta xem lúc đó ngươi sẽ biến thành cái dạng gì." Lưu Phong đáp trả nói.
Đi tới trước, Lưu Phong đưa tay nhẹ nhàng gõ lên cửa vài cái, nói: "Tam sư tôn là ta, Phong nhi. Người mở cửa, để cho ta vào có được không?"
Qua một hồi dài, bên trong phòng vẫn không có chút tiếng động. Đó là thay lời nói, Nghê Thường không muốn để ý tới hắn.
Lưu Phong không thể làm gì khác hơn là lại tiếp tục gõ cửa: "Tam sư tôn, ta biết sai rồi, người trước tiên mở cửa để cho ta vào, được không? Có một số việc ta phải giải thích với người!"
"Ta đã ngủ rồi. Có chuyện gì, qua vài ngày nữa rồi hãy nói đi!" Thật vất vả bên trong mới truyền ra tiếng nói, bất quá như trước vẫn là cự tuyệt.
Lưu Phong hơi nổi giận, tâm tình cực kì buồn bực, đang muốn xoay người rời đi, nhưng lại không nghĩ có một cỗ lực đẩy mạnh hắn về phía trước.
"Phanh!" Một tiếng vang lên, hắn không kịp phản ứng cửa phòng Nghê Thường đã mở, đẩy hắn đi vào.
Nghê Thường vốn đang ở trước giường âm thầm thương tâm, lại không nghĩ tới Lưu Phong lại mở cửa đi vào.
Nàng đứng phắt dậy, căm tức chỉ Lưu Phong nói: "Ngươi đi ra ngoài cho ta."
Lưu Phong có chút xấu hổ, cười khan một tiếng, nói: "Tam sư tôn, tới cùng là có chuyện gì thế? Người nói cho ta biết, cho dù phải chết, ta cũng phải biết rõ nguyên nhân chứ?"
Nghê Thường nghe vậy, trong lòng nhất thời tức giận, chuyện xấu của mình còn không biết, muốn để ta tự nói ra sao?
"Đi ra ngoài!" Nghê Thường lửa giận ngút trời, mặc dù không biết vì sao nhưng quả thật là nàng đang rất tức giận.
"Ngươi không nói, ta nhất quyết không đi ra." Khó khăn lắm mới vào được sao có thể nói ra là ran gay chứ, tính lưu manh của Lưu Phong nổi lên.
Nghê Thường chán nản, thoáng do dự một chút, chỉ vào mặt Lưu Phong cả giận hỏi: "Ngươi nói cho ta biết, ngươi cùng Tứ sư tôn rốt cuộc đã làm cái gì?"
Tất nhiên là hoan hảo rồi. Bất quá lời này Lưu Phong khong dám nói ra, không nhìn ra Nghê Thường còn đang thịnh nộ sao?
Lưu Phong đang suy nghĩ, vì sao Tam sư tôn của hắn tức giận. Bởi vì mình phá đi nguyên âm của Tứ sư tôn, hay vì nàng đang ghen? Nếu là về vấn đề trước thì dễ rồi, mặc dù nguyên âm bị phá, nhưng lại giúp nàng tu thành Nguyên Anh, đây chính là có công. Nếu là về sau, thì chính là việc tốt còn gì. Nữ nhân vì ngươi mà ghen, không phải việc tốt sao? Nhất là tiên tử giống như Tam sư tôn đây thì lại càng. miễn bàn.
Lưu Phong mở miệng nhưng lại không nói được điều gì.
"Quên đi, dù sao chuyện của các ngươi ta cũng không muốn quản, cũng không có tư cách quản, ngươi bây giờ đi ra ngoài cho ta." Nghê Thường thấy Lưu Phong không lên tiếng, lại tức giận nói.
Lưu Phong lá gan không nhỏ, hỏi: "Tam sư tôn, ngươi đang ghen, có phải không? Ngươi trong lòng vẫn thích ta có đúng không? Nếu không, người dựa vào cái gì mà nổi giận với chúng ta. Phiêu Hương Cốc cũng không có quy định không cho kết giao đạo lữ?"
Lưu Phong liên tiếp đưa ra ba câu hỏi làm cho Nghê Thường không khỏi ngây người một chút, không biết vì sao mà mình lại sinh tức giận như vậy? Chẳng nhẽ lại như hắn nói, là bởi vì mình thích hắn, là bởi vì mình ghen?
"Tam sư tôn, nói cho ta biết nguyên nhân bên trong được không?" Lưu Phong bình tĩnh nói: "Nếu người không nói, ta tự nhiên cho rằng những lời nói kia của ta là đúng."
Cũng không biết Nghê Thường có nghe được Lưu Phong nói hay không, nàng thủy chung vẫn không mở miệng. Lưu Phong âm thầm kích động, quả nhiên là thật, Tam sư tôn đối với hắn quả là có tình cảm nam nữ.
Thầm thở dài một tiếng, Nghê Thường tâm tình tự nhiên trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều: "Phong nhi, quên đi, về chuyện của ngươi ta không muốn nghĩ tới. Trở về nói lại cho Tứ sư tôn một tiếng, nói ta vĩnh viễn không trách nàng ấy. Chúng ta vĩnh viễn là hảo tỷ muội. Được rồi, không còn sớm nữa, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi ra ngoài đi."
Lưu Phong không đi, các ngươi là hảo tỷ muội, vậy còn chúng ta? Phải nói cho ra lẽ mới được. Vất vả lắm mới khơi ra chuyện này, Lưu Phong không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Nghê Thường liếc nhìn hắn một cái, hừ nói: "Tiểu tử thúi, ngươi trở về đi, có phải là muốn ta đuổi ngươi đi không?"
Lưu Phong giữ chặt tay Nghê Thường, nói: "Tam sư tôn, bất kể người nghe hay không nghe, ta cũng phải nói một câu, kì thật ta cùng Tứ sư tôn như vậy, hoàn toàn là vì giúp nàng tu thành Nguyên Anh, thật sự không có ý gì khác. Người hãy nghĩ là chúng ta đang tu luyện, được không?"
Nghê Thường nghe vậy, vừa mới bình tĩnh được đôi chút bây giờ lại kích động lên, đưa tay đập xuống ót Lưu Phong một cái, cả giận nói: "Tiểu tử thúi, ngươi tưởng ngươi chiếm xong tiện nghi thì không phải chịu trách nhiệm sao? Ta nói cho ngươi biết, bây giờ Tứ sư tôn đã thành người của ngươi rồi, ngươi liệu mà chịu trách nhiệm." Để cho chính tỷ muội mình bị hại, đó không phải là cách làm của Phiêu Hương cốc.
Lưu Phong suy nghĩ một chút, nói: "Tam sư tôn, hôm nay ta muốn nói hết những lời vốn vẫn cất giấu trong tim, thật ra người ta thích chính là nàng, ta rất thích nàng!"
Thích ta? Vậy ngươi với Tứ muội sao lại có thể xảy ra quan hệ. Nghê Thường trong lòng thầm lẩm bẩm, không hài lòng nói: "Ta không muốn nghe lời ngươi nói, tóm lại ngươi phải chịu trách nhiệm với Tứ muội, nếu không ta và mấy vị sư tôn đều sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Lưu Phong mỉm cười, hỏi: "Tam sư tôn, người không tức giận với Tứ sư tôn? Người tha thứ cho nàng sao?"