-Công pháp hắn tu luyện chính là "tắc ngoại ngọc cương" – đây chính là một loại công pháp thái bổ tà ác và âm độc nhất. Ngày hôm nay thì không được nữa rồi, tâm ma của hắn đã sinh, đã không thể cứu được nữa. Ngươi chờ xem, không quá một năm thời gian nữa, hắn sẽ nổi điên.
Nói tới đây, trong mắt Đạo Diễn hiện lên một tia hưng phấn, tựa hồ trong mắt hắn thì việc làm một vị hoàng đế phát điên là chuyện vô cùng đáng tự hào.
-Người điên. Ngươi cùng Yến Vương đều là người điên.
Lưu Phong hung tợn mắng.
-Hầu gia, những gì ta biết đều đã nói; Bây giờ ngươi có thể cho ta một sự giải thoát rồi chứ. Nhiệm vụ thất bại, sau khi trở về Yến Vương sẽ không bỏ qua cho ta.
Đạo Diễn cầu khẩn nói.
Lưu Phong suy nghĩ một chút, lạnh lùng nói:
-Ta không giết ngươi. Đứng dậy. Lưu Phong xoay người chuẩn bị đi, âm thanh lạnh lùng như băng lại vang lên:
-Việc nói với bệ hạ thế nào ta nghĩ trong lòng ngươi cũng tất có định liệu.
Nhìn bóng lưng Lưu Phong dần dần biến mất, Đạo Diễn thấp giọng thầm nói:
-Xem ra quả thật thiên mệnh không thể trái, ài. !
Mỗi nhà đều có nỗi khỗ khó nói của mình, càng nhiều đàn bà càng lắm phiền phức.
Nếu không, thì bây giờ Lưu Phong đã không bị phiền toái cuốn lấy thân rồi.
Bạch Vũ nha đầu kia quả thật không hề biết, nếu quả thật đột nhiên biết được thân phận Khuynh Quốc (thánh nữ Ma Giáo) của mình thì có lẽ đã hét lên phải báo thù cho anh và cha rồi.
Thương cho Khuynh Quốc, nàng không hề biết chuyện Bạch gia phụ tử bị Thánh Giáo giết.
Hai nàng trừng mắt lẫn nhau, ai cũng không chịu thua.
-Bạch Vũ, ngươi đừng hồ đồ, mặc dù ta từng là Thánh Giáo thánh nữ, nhưng chuyện Bạch gia ngươi, ta không hề biết. Ngươi vì anh và cha báo thù, ta không ngăn cản ngươi, nhưng oan có đầu, nợ có chủ, người nào giết anh và cha ngươi thì ngươi đi người đó mà trả thù, ngươi tìm ta làm gì?
Khuynh Quốc quả thật oan, so với Đậu Nga còn oan hơn, lúc Bạch gia phụ tử ngộ nạn, nàng đã sớm thoát ly Thánh Giáo.
Bạch Vũ cau mày, trợn tròn hai mắt, cả giận nói:
-Ngươi đừng chối, cha và anh ta là bị người trong Ma giáo các ngươi hại chết, ngươi thân là Ma giáo thánh nữ, tự nhiên chịu trách nhiệm liên đới về việc của cha và anh ta. Đây là sự thật, ngươi đừng tìm cách giảo biện.
-Nha đầu này, ngươi sao lại không nói lý như vậy chứ, ta đã nói rõ với người rồi, khi đó ta đã rời khỏi Thánh Giáo.
Khuynh Quốc bỗng dưng bị oan uổng, tâm lý cũng là rất bực bội, bức bối.
-Ta mặc kể, ai khiến ngươi là thánh nữ của Ma giáo chứ. !
Bạch Vũ nói lời này lúc, quả thật có vài phần ương bướng.
Thương cảm hai người ngày hôm qua vẫn tỷ tỷ muội muội gọi nhau thân thiết, hôm nay đã thành cừu nhân.
Lưu Phong sau khi nhận được tin hai nàng tranh cãi, một người thì không sao nhưng hai người thì to chuyện rồi, tất cả đều là tỉ muội trong nhà làm sự việc rối hết cả lên.
-Khuynh Quốc, Bạch Vũ, các ngươi không nên cãi nhau nữa, ồn ào không giải quyết được vấn đề.
Lưu Phong vẫn do dự, còn chuẩn bị ra mặt giải quyết.
Việc này mặc dù đối với hắn có chút phiền toái, đau đầu, nhưng là chuyện này bắt buộc phải giải quyết một cách tổng thể và dứt điểm.
Bạch Vũ thấy Lưu Phong tiến đến, vội vàng đi tới ôm lấy tay hắn kéo một cái, làm nũng nói:
-Đại ca, ngươi tới đúng lúc lắm, nàng ta chính là cừu nhân giết cha và anh của ta, ngươi đã nói giúp ta báo thù, vậy ngươi bây giờ giúp ta giết nàng.
Bạch Vũ hung tợn chỉ thẳng vào Khuynh Quốc nói.
Khuynh Quốc cũng không cam chịu rơi vào thế yếu, nàng nhanh chóng ôm lấy tay kia của Lưu Phong, giọng căm hận nói:
-Lão công, nữ nhân này thực sự vô cùng quá đáng, thiếp đã cùng nàng nói chuyện qua, sự tình của Bạch gia thiếp không hề hay biết, nhưng nàng lại dây dưa không ngừng, chàng giúp thiếp giáo huấn qua cho nàng một chút đi.
-Giết nàng ta!
-Giáo huấn nàng ta!
-Giết nàng ta.
-Giáo huấn nàng ta.
-Giết nàng ta.
Bạch Vũ đã quá phận bức nhân, Khuynh Quốc rốt cục cũng bị nàng ta chọc giận.
Lưu Phong gạt hai nàng ra, mặt tức giận, giận dữ quát lên:
-Cả hai cùng yên lặng cho ta, các ngươi cho ta an tĩnh một lát, chuyện này nhất định ta sẽ xử lý.
Bạch Vũ thấy Lưu Phong phát hỏa, con ngươi nàng đã xuất hiện một tia hơi nước, khóc rống lên nói:
-Ca ca, ca dưới cửu tuyền, mở mắt nhìn đi, huynh đệ mà ca tín nhiệm nhất, cùng cừu nhân đã kết làm phu thê, đến ngay muội muội này bây giờ cũng bị hắn khi dễ. Ta không muốn sống, ta muốn đi tìm ca cùng cha.
Đang nói Bạch Vũ đột nhiên xuất ra đoản kiếm, làm bộ tự sát.
Khuynh Quốc thấy thế, vội vàng đoạt lấy đoản kiếm trong tay Bạch Vũ, hừ lạnh nói:
-Ngươi không cần đóng kịch trước mặt lão công.
Lưu Phong khẽ nhíu mày, quay về Bạch Vũ quát lên, nói:
-Hồ đồ, quả thực là hồ đồ hết cả rồi.
-Bạch Vũ, ngươi làm gì vậy?
Lưu Phong bất đắc dĩ nói:
-Ngươi đây chính là định uy hiếp ta sao?
Ngừng một chút, Lưu Phong tiếp tục nói:
-Chuyện này ta rõ ràng, lúc cha và anh ngươi bị giết, Khuynh Quốc sớm đã không ở Thánh Giáo. Cho nên, chuyện này cùng nàng không có liên quan.
Bạch Vũ thấy Lưu Phong bênh vực Khuynh Quốc, sống mũi cay cay, trong lòng ủy khuất, khóc càng to hơn. .
Lưu Phong đến cạnh, nhẹ nhàng vỗ về nàng một chút, thấp giọng nói:
-Ngươi yên tâm, thù giết cha và anh ngươi, nhất định ta sẽ giúp ngươi báo, chỉ là ngươi không thể đổ oan cho người tốt được.
-Ai là người tốt?
Bạch Vũ trừng Lưu Phong một cái, nói:
-Ma giáo làm gì có người nào tốt? Người của Ma giáo đều là đại ma đầu giết người không chớp mắt.
Ai nói Thánh Giáo không có người tốt?
Lưu Phong đã cảm thấy buồn bực trong lòng, Thánh Giáo bây giờ chính là thế lực nằm trong tay của hắn, theo Bạch Vũ nói như vậy, Lưu Phong hắn hiển nhiên cũng không phải người tốt.
Phải tìm cách giải quyết thôi, ta muốn bị hàm oan.
-Bạch Vũ muội muội, ngươi trước tiên nên tỉnh táo một chút.
Lưu Phong ôn nhu nói:
-Kỳ thật Thánh giáo cũng không phải như ngươi tưởng tượng, đồ đệ của Thánh Giáo vẫn có người tốt mà, tỷ như nói.
-Không nghe, không nghe, ta không nghe.
Bạch Vũ trừng con mắt đỏ hoe vì khóc của mình lên nhìn Lưu Phong:
-Ta chỉ biết, ngươi cùng yêu nữ là cùng một giuộc với nhau, thương cảm ca ca ta lúc đầu lại tin ngươi như vậy.
Lưu Phong càng giận, cha và anh ngươi đúng là đã chết, nhưng ngươi cũng không thể đổ cho ai cũng được, Khuynh Quốc là người như thế nào, ngươi mắng chửi người ta là yêu nữ. Hơn nữa, lão tử bây giờ còn là Thánh Vương. Còn muốn trách ta bây giờ không phải người tốt.
Lưu Phong đã thực sự giận:
-Bạch Vũ, ta nói lại lần nữa. Cừu của cha và anh ngươi, ta nhất định sẽ báo, nhưng ta hy vọng ngươi không nên vô lý làm náo loạn nữa có được không vậy?
Lưu Phong lúc này giọng nói vô cùng nghiêm túc, Bạch Vũ nhìn Lưu Phong, nhìn Khuynh Quốc, thương tâm khóc lớn lên.
Chứng kiến bộ dáng Bạch Vũ, Khuynh Quốc ngược lại có chút đồng tình. Nàng đã đi tới, thấp giọng với Lưu Phong nói:
-Lão công, đừng như vậy, nàng trong lòng kỳ thật không dễ chịu, ta. trước đi, chàng ở lại cố gắng khuyên nhủ nàng.
Lưu Phong nghe vậy, có chút cảm động.
Quả là một người đàn bà tốt, thật thiện lương, thấu hiểu lòng người.
-Khuynh Quốc, cảm ơn nàng thông cảm.
Lưu Phong chân thành nói.
Khuynh Quốc chỉ là mỉm cười, không nói gì, xoay người rời bước khỏi phòng.
Đi tới cửa, Khuynh Quốc đột nhiên lại có chút hối hận, chính mình dựa vào cái gì đem lão công tặng cho nữ nhân khác.
Vừa muốn quay đầu, nàng đột nhiên lại nghĩ:
-Quên đi, người ta dù sao cả cha và anh đều đã chết.
-Không đúng, nàng ta cả cha và anh đã chết nhưng còn ta? Ta ngay cả cha anh còn không có?
Khuynh Quốc nói thầm vài tiếng, nhưng cuối cùng vẫn bước nhanh rời đi.
-Bạch Vũ muội muội, đừng khóc, đại ca đáp ứng ngươi, chuyện của cha và anh ngươi, ta nhất định sẽ theo tới cùng.
Khuynh Quốc đi được lúc, Lưu Phong vội vàng buông giá tử, thấp giọng an ủi Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhìn Lưu Phong một cái, tức giận nói:
-Ngươi không theo hồ ly tinh kia, quản ta làm gì?
Lưu Phong quả thực vô cùng buồn bực, nha đầu này muốn gì đây, Khuynh Quốc đối với ngươi không hề có nửa tia trách cứ, còn ngươi đối với người ta thế nào?
Người so với người, thật sự là cũng rất khó.
Quên đi, vì người đang thương tâm, hôm nay. không so đo với ngươi nữa.
Lưu Phong cố gắng khiến mình bình tâm trở lại, ôn nhu nói:
-Hảo muội tử, đừng nữa khóc, cũng đừng tức giận, nó sẽ không tốt cho thân thể đâu.
-Ngươi xem ngươi kìa, khóc đến nỗi trở thành mèo ướt rồi. qủa thực rất khó coi đấy.
Lưu Phong vừa nói vừa đùa, cốt cho nàng ta thôi khóc.
-Thật sự rất khó coi sao?
Bạch Vũ nghe vậy, đột nhiên ngừng khóc, vội vàng chạy đến trứoc bàn trang điểm, cẩn thận nhìn một chút, quả nhiên có chút thất sắc rồi. (hơi bị xuống sắc – lưu tinh)
-Chán ghét, không cho ngươi giễu cợt ta.
Bạch Vũ vội vàng rửa mặt một chút, sau khi rửa xong lập tức đi tới trước mặt Lưu Phong dứ dứ nắm tay phấn điêu ngọc trác lên:
-Bây giờ có đẹp không?
-Ồ, Bạch Vũ muội muội nhà ta tất nhiên là vô cùng xinh đẹp rồi.
Công bằng mà nói, trên người Bạch Vũ có một loại mỹ cảm vô cùng, đến ngay cả Lưu Phong cũng không khỏi động tâm.
-Đại ca, lúc nãy ngươi nói, ngươi sẽ báo thù cho cha và anh ta? Ngươi nói có giữ lời không?
Bạch Vũ nghiêm sắc mặt, lại nói đến chánh sự.
Lưu Phong cười gật đầu:
-Yên tâm, ta đã nói tất nhiên sẽ làm, ngươi cho ta là hài tử vài tuổi sao. Bất quá, chuyện cha và anh ngươi bị giết, đích xác không quan hệ gì đến Khuynh Quốc, cho nên ta không hy vọng ngươi cùng Khuynh Quốc không tiếp tục dây dưa nữa (gây chuyện).
Bạch Vũ sâu kín thở dài một tiếng, lập tức gật đầu, nói:
-Ân. Ta đã biết.
Trên thực tế Bạch Vũ cũng hết sức rõ ràng, chỉ là nàng ghen ghét Khuynh Quốc, cho nên mượn cớ phát tác.
-Đại ca, đêm nay, ta không cho ngươi đi, ta muốn ngươi cùng ta uống rượu.
Tâm tình buồn bực, tự nhiên là muốn mượn rượu tiêu sầu.
Lưu Phong gật đầu:
-Ân, ta đáp ứng ngươi.
Bạch Vũ sau khi nghe thấy Lưu Phong đáp ứng ở lại, nàng vội vàng đi ra ngoài phân phó hạ nhân chuẩn bị một bàn hảo tửu và đồ ăn ngon.
Rượu không làm người say, người tự muốn say.
Bạch Vũ trong lòng có tâm sự, không biết đã uống bao nhiêu rượu, người cũng đã say.
Rượu vào dường như cả người cũng thấy gan dạ hơn, tại trước khi say xỉn mà thiếp đi, Bạch Vũ lá gan cũng lớn hơn, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Phong:
-Đại ca, ta thích ngươi, ta thích ngươi, ngươi biết không?
"Ân."Lưu Phong uống một ngụm tửu, gật đầu.
-Ngươi. Ngươi không hề biết.
Bạch Vũ như là trong cơn say phát tác:
-Ngươi không biết, nếu ngươi thật sự biết, tại sao đối với ta vẫn vô tâm.
-Ta muốn trở thành người đàn bà của ngươi, muốn như Khuynh Quốc các nàng giống nhau, ta muốn làm người đàn bà của ngươi.
Bạch Vũ nhìn Lưu Phong tiếp tục nói:
-Bạch gia cần có một nam nhân để kế thừa hương hoả dòng họ. Cho nên, ta muốn gả cho ngươi, ta muốn sanh thiệt nhiều đứa nhỏ, để Bạch gia có thể kéo dài hương hoả.
Lưu Phong nao nao, giúp ngươi sanh em bé thì không có vấn đề gì, mấu chốt là tu chân không thể sanh a.
Bằng vào tu vị hôm nay của Lưu Phong có lẽ miễn cưỡng có thể làm được, nhưng Bạch Vũ lại bất đồng, tu vị của nàng còn kém xa lắm. Sanh đứa nhỏ, có tinh tử (tinh trùng) cũng phải có noãn tử (trứng) mới được. Ngay cả Lưu Phong hôm nay tinh tử (tinh trùng) có khả năng sinh ra, nhưng là không có noãn tử (trứng) thì cũng chẳng ăn thua gì. Huống hồ, Lưu Phong đối với chính mình cũng không có bao nhiêu phần chắc lắm.
-Có rồi.
Lưu Phong vẻ mắt sáng ngời, đột nhiên nghĩ tới Mộ Dung thế gia.
Mộ Dung thế gia là tu chân gia tộc, đồng dạng là tu chân nhưng là họ tại sao là có thể sinh xuất hài tử.
-Nhất định có phương pháp khác?
Lưu Phong quyết định quá vài ngày nữa sẽ đi Mộ Dung thế gia để hỏi cho rõ.
-Ân, sanh, sanh thiệt nhiều đứa nhỏ, cho các ngươi Bạch gia có người kế nghiệp, kéo dài hương hoả.
Lưu Phong thuận theo lời của "rượu" phát ra theo lời nói Bạch Vũ.
Món ăn quá ngũ vị, rượu quá tam tuần, Bạch Vũ uống có thể nói là say mèm rồi, mà Lưu Phong vẫn vô cùng tỉnh táo.
Sau khi phân phó hạ nhân dọn dẹp mang rượu ra ngoài, Lưu Phong tự mình đem Bạch Vũ đặt nàng nằm nghỉ trên giường.
Ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi đích lúc, Bạch Vũ đột nhiên vươn hai vòng lên cổ hắn, ôm lấy hắn để hắn áp lên người mình.
Cả quá trình từ lúc Bạch Vũ quàng tay lên, Lưu Phong cũng không hề có ý cự tuyệt, nhưng cũng không tham gia vào thêm.
-Tất cả mọi người thấy được, là nàng chính mình chủ động.
Lưu Phong ngẩng đầu, tự nói vào trong hư không.
Lúc Bạch Vũ tỉnh lại, mặt trời đã qua ngọn sào, ánh nắng vàng rực chiếu qua cửa sổ rọi vào giường.
Mơ mơ màng màng nàng từ từ mở mắt, Bạch Vũ cảm giác thấy dường như mình đang bị vật gì đó gắt gao ôm chặt lấy, trên tiểu phúc còn có vật cứng đang đâm vào.
Khi nàng bắt đầu đưa tay đến phía ngạnh vật kia, nhất thời hét lên một tiếng, bởi vì nàng mò lấy một thứ nóng như lửa.
Một tiếng thét kinh hãi, Lưu Phong nhất thời tỉnh lại.