Hi Du Hoa Tùng

Chương 541: Hoàng đế nghi ngờ, dùng thập nhị kim bài triệu gấp




Khuynh Thành nghe thế, đôi mắt xinh đẹp nhất thời ngấn nước, làm ra một bộ dáng như đau khổ nói: "Ngươi nói dối, ta thông minh xinh đẹp như vậy, là nữ hài tử băng thanh ngọc khiết, sao ngươi không thích ta. Tỷ phu, người đừng ngốc nữa, ngươi nghĩ rằng ta không biết tâm tư của ngươi hay sao. Ngươi dám chắc rất muốn cùng ta lên giường. Đáng tiếc, bây giờ còn chưa được, ta trước khi thừa kế được thánh linh không thể cùng ngươi làm chuyện đó được. Bất quá ngươi cứ yên tâm, chờ khi ta thống nhất giang sơn, lên làm nữ hoàng, nhất định cho ngươi."
Nghe xong lời này, Lưu Phong cũng không nói tiếng nào.
Thật là ác quá. Nói như vậy tuyệt đối không phải là lời của em vợ nói với anh rễ a.
Cái này là gì? Là dụ hỗ, câu dẫn a.
Tốt xấu gì hắn cũng từ xã hội hiện đại đi đến, cho dù tư tưởng đã cởi mở, nhưng mà chuyện dâm ô như vậy mà tiểu ma nữ nói ra trước mặt, cũng không phải lắm a.
Cái gì kêu là dâm ô. ?
Khuynh Thành lúc này mới gọi là dâm ô.
"Được rồi, không nói việc này nữa. Tình yêu phải tự nguyện mới được" Lưu Phong thản nhiên nói: "Không sai, ta quả thật nghĩ đến cùng nàng lên giường, nhưng mà đó chỉ là dục vọng của nam nhân đối với đàn bà, cũng không phải tượng trưng cho ta yêu nàng. Muốn làm đàn bà của ta, trừ phi ta thật sự yêu thương nàng."
Khuynh Thành hừ một tiếng"sư tôn ta nói đúng, nam nhân là một nữa thú vật. Nhưng mà ta nghe lời ngươi, ta sẽ làm cho ngươi yêu ta. Ta sẽ không thua kém tỷ tỷ Khuynh Quốc đâu."
Dừng lại một chút, Khuynh Thành đột nhiên đắc ý nói: "Sư tôn nói qua, dung mạo ta cũng không thua kém so với tỷ tỷ, ngươi háo sắc như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ thích ta thôi."
"Có đúng vậy không?" Lưu Phong không nghĩ thế"Chờ xem đi."
Khuynh Thành bất chấp, nhún vai nói: "Sư tôn nói qua, nam nhân cho dù lợi hại cũng không thoát khỏi sự ôn nhu của đàn bà. Tỷ phu, từ hôm nay trở đi ngươi chính là đối tượng mà ta theo đuổi."
Lưu Phong thật muốn ngữa mặt lên trời la lớn"Nha đầu kia thật dâm ô quá mà. em vợ mà dám nói với tỷ phu như vậy. ít nhất Lưu Phong hai kiếp làm ngươi lần đầu tiên cũng gặp phải tình huống như thế này.
Khuynh Thành mở to đôi mắt, cười cười mờ ám"Tỷ phu, để tiểu muội giúp tỷ phu xoa bóp. Xoa bóp."
"Nàng không sợ ta xử nàng sao?" Lưu Phong cười thô bỉ nói.
"Không sợ, ta có cái này" Nói xong trên tay khuynh thành xuất hiện một thanh trủy thủ lạnh lẽo"Đây là châu nhi, nếu ngươi dám dùng vũ lực với ta, nó sẽ cắt đứt tiểu đệ đệ của ngươi."
"Châu Nhi?" Lưu Phong nao nao, lập tức hiểu được một chút, ma giáo truyền thường mấy ngàn năm, thực lực quả thật không thể coi thường. Nếu hắn đoán không sai, trên tay Khuynh Thành hẳn là một thanh thượng cổ thần binh có ý thức. Từ phẩm chất mà nói, tuyệt đối không thua Hạo Thiên Kiếm của mình.
Hơn nữa Khuynh Thành tựa hồ đã cùng trủy thủ đó đạt đến trạng thái tâm ý tương thông. So với hắn còn muốn tốt hơn.
Lưu Phong và kiếm linh của Hạo Thiên Kiếm cũng không có câu thông gì. Hơn nữa kiếm linh tính tình khó chịu, gặp đối thủ yếu thì không bao giờ xuất thủ
"Khuynh Thành muội tử, nàng quả nhiên lợi hại, lại có thượng cổ thần binh, ta thiếu chút nữa là đi toong rùi." Lưu Phong điềm nhiên cười nói.
"Tỷ phu, nhãn quan của ngươi cũng không tầm thường, bây giờ ngươi đã biết là không thể khi dễ ta rồi sao?" Khuynh Thành cười hắc hắc, đắc ý hoa hoa thanh trủy thủ trên tay.
Lưu Phong thật bực mình a. đàn bà thật không nói lý lẽ a. rõ ràng là nàng muốn câu dẫn mình. bây giờ lại đổ trên đầu hắn. ma nữ quả là ma nữ
"Tỷ phu, nếu ngươi muốn cùng ta trên giường, kỳ thật cũng không phải không có biện pháp" Khuynh Thành nháy mắt một cái, lời nói thật câu dẫn"ếu ngươi có thể giúp ta dọ thám từ tỷ tỷ xem Thánh Linh đang ở nơi nào, chờ khi ta và thánh linh dung hợp, ta sẽ thỏa mãn dục vọng của ngươi? Thế nào?"
Cảm nhận được trong ánh mắt của tiểu nương bì này mình chỉ là một sắc lang a
Lưu Phong bực mình nhếch miệng nói: "Thánh Linh là chuyện của ngươi, ta không quan tâm. Còn nữa. ta không muốn chơi ngươi a. ta không thiếu đàn bà."
Khuiynh Thành liếc nhìn Lưu Phong một cách mờ ám, ra vẻ tạo dáng phơi bày các đường cong lả lướt, cười nói: "Tỷ phu, ta tu luyện chính là mỵ thuật của thánh giáo, công phụ trên giường tuyệt đối là không có đối thủ a. Nam nhân các ngươi, dám chắc là thích lắm."
Tội lỗi. tội lỗi.
Lưu Phong quyết định phải đi thôi, một cô em vợ mở miệng, ngậm miệng lúc nào cũng đàm luận chuyện trên giường với tỷ phu. thật là quá bất nhã. thậm chí có chút vô đạo đức a.
Lưu Phong khoát tay"Khuynh Thành muội tử, tỷ phu ngươi còn có chuyện, ta đi trước đây."
Nhìn bóng lưng của Lưu Phong, khóe miệng Khuynh Thành hiện ra một nụ cười tự tin nói: "Tỷ phu, ngươi sớm muộn gì cũng thuộc về ta."
"Tỷ phu? Nghĩ kỹ cũng khiến cho mình thấy hưng phấn a. nếu không phải vì thánh linh. ta thật rất muốn cùng ngươi lên giường a. thử một chút vị của trái cấm xem thế nào." Khuynh Thành phát ra ý nghĩ dâm ô.
"Khuynh Thành tỷ tỷ, ngươi sẽ không thực sự yêu thích tên xú tiểu tử đó chứ?" Hàn quang chợt lóe, Châu Nhi hóa thành hình người xuất hiện trước mặt.
Khuynh Thành lắc đầu cười nói: "Ta cũng không biết, tóm lại ta thấy rất là kích thích a. còn có tỷ tỷ gì đó của ta nữa, ta nhất định phải cướp hắn."
"ngươi nha, kỳ thật Khuynh Quốc tỷ tỷ đối với ngươi cũng không tệ, ngươi không phải lúc nào cũng nhắm vào nàng ta. Được rồi, sư tôn Hương Quân của ngươi đã hiểu ý ngươi chưa? Nàng muốn mượn tay Lưu Phong để giúp hai tỷ muội các ngươi hòa hảo lại." Châu Nhi phân tích.
Khuynh Thành vẻ mặt không vui, hừ một tiếng"Ta sẽ không hòa hợp cùng hắn, cái gì của nàng ta trước kia ta đều chiếm đoạt, bây giờ mục tiêu lớn nhất của ta là chiếm đoạt nam nhân của nàng ta. Chỉ cần tỷ phu yêu thương ta, thế lực của hắn cũng thành của ta. Đến lúc đó Thái Thượng lão tặc đó, ta cho hắn một màn đẹp mắt. Ha. ha. châu nhi, ngươi nói ta có quá thông minh không?"
Châu Nhi lắc đầu nói: "Không có đơn giản như ngươi nghĩ đâu"
Bởi vì Lưu Phong phải tài trợ quân lương, trong vòng mấy tháng Hoa Hạ đại đế đã tập kết được 60 vạn đại quân, mọi việc đã được chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, chuẩn bị ngự giá thân chinh.
Kinh đô thì có Tĩnh Vương gia trấn giữ, hắn cũng không lo lắng gì.
Chỉ là gần đây khắp nơi truyền đến tin tức rằng thế lực của Lưu Phong tại Phong Thành bành trướng cấp tốc, tổng binh lực đã vượt quá 10 vạn rồi. Hơn nữa thần thánh quân đoàn đã hơn 2 vạn, đã trở thành một đạo quân thần thoại bất khả chiến bại. Căn cứ theo thống kê, cư dân Phong Thành trước không đủ trăm vạn, giờ đã hơn 150 vạn rồi. Nói cách khác, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, Phong Thành đã thu hút hơn 50 vạn dân chúng. HƠn nữa bây giờ nạn dân, lưu dân, thậm chí một số nông dân, thương nhân đều muốn đến Phong Thành. Vốn trước là tử địa, giờ trong tay Lưu Phong lại biến thành bảo địa.
Mặt khác, Phong Thành cũng không dựa theo chế tài của lão hoàng đế mà phát triển. Nhưng thế lực hắn lại phát triển rất nhanh.
Điều này làm cho nhiều người đứng ngồi không yên.
Lão hoàng đế đầu tiên tỏ ý không vui, tiểu từ này có dã tâm, không thể ngồi yên mặc cho hắn lớn mạnh.
Đông cung cũng không vui, vốn Hoàng Thái Tôn đối với Lưu Phong cực kỳ thù ghét, bây giờ thế lực của hắn lại lớn mạnh, trong lòng vạn phần không muốn. Hắn thật muốn phái người chém rơi đầu Lưu Phong, nhưng mà Thái Tử Phi chết sống cũng không cho.
Yến Vương tự nhiên cũng không vui rồi, Quái tăng Đạo Diễn đã sớm xem Lưu Phong là rồng trong ao, bây giờ tình huống này đã chứng minh được rồi. Hơn nữa hắn còn có một ý nghĩ thâm sâu, đó là về thân thế Lưu Phong. Hắn từng lặng lẽ theo dõi qua lão bằng hữu Trương Thiên Sư, phát hiện một chút manh mối. Mặc dù manh mối cũng không chỉ ra điều gì, nhưng ít nhất hắn đã nhìn ra một chút mấu chốt.
Đương nhiên, nếu không có chứng cớ chứng minh, Đạo Diễn cũng không dám trước mặt Yến Vương nói bậy.
Lưu Phong quật khởi ngay cả Túc Vương cũng không vui.
Nhìn từ bề ngoài, Lưu Phong và Túc Vương không thù không oán, hắn không nên như vậy a.
Nhưng mà trên thực tế thì không phải như thế.
Túc Vương cũng có dã tâm.
Mục tiêu của hắn cũng là cái hoàng ngai đó. Hắn biết Lưu Phong đối với cái ngai vàng đó cũng có hứng thú. Cho nên hắn không hy vọng thế lực Lưu Phong lớn mạnh. Vì như vậy chỉ tạo ra khó khăn cho hắn hơn khi chiếm đoạt ngai vàng thôi.
Mặc dù hắn đã được ân huệ của bệ hạ, nắm giữ Thất sát quân đoàn, trong tay nắm đại quân, nhưng hắn vẫn không hy vọng thế lực Lưu Phong lớn mạnh. Túc Vương có một loại trực giác rằng, Lưu Phong trong tương lai sẽ trở thành địch nhân lớn nhất của hắn. Theo suy nghĩ của hắn, Lưu Phong quả thật cao thâm khó lường.
Không giống với các người khác, Tĩnh Vương gia đối với sự quật khởi của Lưu Phong trong lòng rất là vui vẻ. Ngày đó nghe được tin tức, hắn thậm chí một mình uống rượu, luôn miệng thốt lên vài tiếng"Hảo. hảo.". Đương nhiên, tâm tư của Tĩnh Vương cũng không dám để lộ ra ngoài.
Cứ như thế, mọi người đều bất mãn hắn, Lưu Phong bị lão hoàng đế dùng đến thập nhị kim bài triệu hồi về kinh đô.
Vốn Diệp Văn Lý, Tần Vĩ Bác, Phó Lưu Vân mấy người không đồng ý cho Lưu Phong quay về kinh đô. Nhưng mà Lưu Phong đã quyết định, hơn nữa hắn thập phần tin tưởng, cho nên ai cũng không ngăn được.
Vừa đến kinh đô, Lưu Phong liền tiến cung diện thánh.
"Ái khanh, không nghĩ đến ngươi nhanh như thế đã trở về, trên đường nhất định rất khổ cực" Hoa Hạ đại đế cười cười nhìn Lưu Phong.
Lưu Phong âm thầm cười lạnh, khổ cực con mẹ gì. Lão tử ngồi trên thần điểu, dọc đường ngắm xem phong cảnh, khoái hoạt còn chẳng hết, khổ cực cái gì.
"Bệ hạ dùng kim bài triệu hồi, vi thần tất nhiên không dám chậm trễ" Lưu Phong có chút khiêm cung đáp.
"Ái khanh, nghe nói ngươi ở Phong Thành quản lý rất tốt, cường đạo đoàn, đạo tặc đoàn đều đã bị ngươi trừ hết năm sáu phần rồi, thật là không đơn giản a." Lão hoàng đế híp mắt nhìn Lưu Phong, vẻ mặt vui vẻ cười"Phong Thành luôn luôn là trọng điểm của Hoa Hạ đế quốc, cũng là tâm bệnh của trẩm. Ái khanh đến đó có mấy tháng, có thể chỉnh đốn như vậy, thật sự là làm cho trẩm rất vui mừng a."
Lưu Phong trong lòng thầm mắng, hừ. hừ. mẹ kiếp. ngươi cho lão tử là kẻ ngốc sao. Phong Thành từ khi nào được xem là trọng điểm của Hoa Hạ đế quốc. trước khi lão tử đi, ai không nói Phong Thành là nơi khỉ ho cò gáy, là tử thành. giờ chứng kiến nó khởi sắc. đã muốn chiếm tiện nghi rồi.
"Đều là nhờ có hoàng ân của bệ hạ." Lưu Phong tùy tiện ứng phó một câu.
"Ha. ha. Ái khanh nói phải." Lão hoàng đế cười ha hả. sắc mặt trầm xuống"Ái khanh, mặc kệ như thế nào, ngươi lần này đã lập công lớn, trẫm chính là vẫn câu nói đó, có công tất thưởng."
Lão hoàng đế vừa nói dứt xong, liền có thái giám đứng ra tuyên chỉ.
Chỉ ý cũng không quan trọng gì. đầu tiên là một vài câu nói nhảm. sau đó là cái gì ban thưởng cụ thể. cái gì hoàng kim châu báo. một đôi. gì đó.
Lưu Phong cũng không quan tâm, nếu đổi thành bạc, phỏng chừng không đến 5 vạn lượng, còn không bằng Lưu Phong cung cấp quân hướng, không đáng chút nào.
Lưu Phong ra dáng khiêm kính tiếp nhận, tạ chủ long ân, sau đó đứng ở một bên, nhìn xem lão hoàng đế cuối cùng có âm mưu gì.
"Ái khanh, nghe nói chiến thắng của ngươi đều do công của thần thánh quân đoàn." Lão hoàng đế rốt cuộc đã đi vào chính đề.
Lưu Phong thầm kinh hãi, thầm nghĩ xem ra đây chính là trọng tâm mà lão hoàng đế quan tâm đây.
"Bệ hạ minh giám, thần thánh quân đoàn số lượng không đến 2000 người, đích xác quả thật chiến thắng vài lần, nhưng mà cũng không phải thần kỳ như lời đồn đãi ở bên ngoài đâu." Lưu Phong bình tĩnh nói.
Lão hoàng đế mỉm cười"Ái khanh, trẫm đối với thần thánh quân đoàn cảm thấy rất hứng thú. Viễn chinh cũng sắp chuẩn bị xong, bây giờ vừa lúc thiếu một đạo binh tinh nhuệ. Theo ta thấy, chi bằng ngươi đem thần thánh quân đoàn sát nhập với quân viễn chinh của đế quốc đi nha, ý ngươi thế nào?"
Mẹ kiếp, lão hoàng đế này đúng là hắc ám, câu nói đầu tiên đã muốn nuốt lão tử rồi. Lưu Phong âm thầm hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Bệ hạ, chỉ cỏn con hai ngàn tướng sĩ, như thế nào có thể đảm đương làm quân tiên phong cho đại quân viễn chinh. HƠn nữa thần thánh quân đoàn của vi thần đừng thấy tên nó uy phong như vậy, trên thực tế mới lập chưa đầy vài tháng. Đánh tiểu phỉ thì còn được, nếu đem ra đại chiến, phỏng chừng không thích hợp. Vi thần không muốn làm chậm trễ tiến độ viễn chinh của bệ hạ. Vi thần nghĩ rằng Thần Thánh quân đoàn căn bản không có tư cách tham gia đại quân viễn chinh, thỉnh xin bệ hạ minh giám."
"To gan, Lưu Phong, ngươi dám cải lại thánh chỉ của bệ hạ sao?"
Lời này vừa thốt ra, trong điện nhất thời ồn ào xôn xao.
Cơ hồ tất cả đại thần đều trách cứ hành vi kháng chỉ của Lưu Phong
Mấy tên quan viên Đại Lý thậm chí còn mắng chửi, nói phải bắt giữ Lưu Phong.
Lão hoàng đế tựa hồ rất hài lòng với tình thế này, đối mặt với sự hỗn loạn của chư vị đại thần cũng không cấm chế gì, chỉ bình tĩnh quan sát.
Lưu Phong đảo mắt nhìn một vòng, âm thầm mắng chửi bọn ăn theo này. Đám người này đều mắc bệnh nặng.
"Vị tướng quân này, xin hỏi ngươi là ai? Bệ hạ còn chưa nói cái gì, ngươi lại sủa cái gì thế? Bệ hạ chỉ là đề nghị mà thôi, không phải là đã hạ thánh chỉ. Ngươi dựa vào đâu nói ta kháng chỉ. Ngươi thật là có miệng thì sủa, không xem uy nghiêm của bệ hạ ra gì, đó mới chính là coi rẽ bệ hạ" Lưu Phong khó chịu nhìn thoáng qua Trầm Lộ Viễn.
Trầm Lộ Viễn tức giận hừ lên một tiếng"Thân là thần tử, nên có giác ngộ. Ý muốn của bệ hạ chính là thánh chỉ" Lời này vừa nói ra, một số võ tướng do hắn cầm đầu cũng nhất thời đồng ý, trong đại điện lại rơi vào hỗn loạn.
Lưu Phong khinh thường cười lạnh một tiếng, đảo mắt một vòng nói: "Các vị đại thần, nơi này không phải đại điện, không phải là cái chợ, các ngươi là quan viên đế quốc, cũng không phải là người đi chợ. Xem bộ dáng của các ngươi hiện tại còn ra thể thống gì nữa" Lưu Phong những lời này hàm chứa Nguyên Anh lực, mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng mà từng lời, từng chữ đều truyền đến lỗ tai từng người.
"Bệ hạ bớt giận!" Hắc Vân cảm thấy Lưu Phong trên người đã phát ra một cỗ sát khí, sợ rằng hắn tức giận rồi bất kể hậu quả giết người.
"Câm miệng hết cho ta. !"
Lão hoàng đế quát lên một tiếng"Nhìn bộ dạng các ngươi kìa, còn ra thể thống gì nữa?"
Lão hoàng đế tức giận, tất nhiên các vị đại thần không dám phóng tứ nữa, vội vàng ngậm miệng lại.
Quay đầu lại, lão hoàng đế liếc mắt nói với Lưu Phong đầy thâm ý"Lưu ái khanh, chuyện thần thánh quân đoàn, chẳng lẽ ngươi không nghĩ lại hay sao? Có lẽ trên chiến trường chính thức, đối với một quân đoàn cũng rất tốt a."
Lưu Phong thấy lão hoàng đế vẫn chưa từ bỏ ý định, cười nói: "Bệ hạ, để vi thần giải thích, không phải vi thần không nể mặt người, chỉ là chiến đấu lực của thần thánh quân đoàn vi thần là người hiểu rõ nhất, căn bản không thích hợp viễn chinh. Viễn chinh là thiên thu đại nghiệp của bệ hạ, nếu bởi vì thần thánh quân đoàn mà hủy mất nghiệp lớn của bệ hạ, vi thần sẽ trở thành tội nhân thiên cổ a. Theo ý vi thần, thần thánh quân đoàn trước mắt chỉ có thể ở tại Phong Thành tiêu trừ thổ phỉ. Giống như bệ hạ nói, Phong thành là trọng điểm của hoa hạ đế quốc, thần thánh quân đoàn cũng là phục vụ đế quốc, không phải như vậy sao?"
Lão hoàng đế nghe thế, trong mắt ánh lên vài tia tức giận, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng cũng cố nặn ra vẻ mặt tươi cười"Ái khanh nói cực kỳ chí lý. Bất quá ở đâu cũng đều phục vụ đế quốc. Bỏ đi, thần thánh quân đoàn cứ tiếp tục tại Phong Thành tiêu trừ thổ phỉ đi" Lão hoàng đế mặc dù không cam tâm, nhưng cũng không thể chỉ vì 2000 quân mà trở mặt với Lưu Phong. Không nói chuyện lưu phong vừa mới giao cho mình 600 vạn lạng bạc, chỉ với thực lực của hắn mình cũng phải cố kỵ. Hơn nữa lão cũng chưa gặp qua thần thánh quân đoàn, bất quá chỉ nghe qua giang hồ đồn đãi, vạn nhất lời đồn không thật, làm chậm trễ kế hoạch viễn chinh, thật sự là ngu ngốc a.
Giao phong hiệp 1 đã qua, lão hoàng đế đã thất bại 0-1.
Bất quá lão hoàng đế cũng không vì thế mà buông tha. Phong Thành quật khởi là sự thật, hắn tuyệt đối không thể ngồi nhìn. Nhưng mà lúc trước hắn từng hứa hẹn qua cho Lưu Phong quyền độc lập, tự chủ. Bây giờ lại muốn nhúng tay vào.
"Ái khanh, nghe nói ngươi gần đây thu rất nhiều nạn dân, lưu dân" Lão hoàng đế vẫn híp mắt, mỉm cười nói chuyện với Lưu Phong.
Cười cái gì. Nhìn bộ dáng của ngươi là biết bất hảo rồi. Lưu Phong gật gật đầu"Các nơi phỉ đạo như kiến, chiến tranh không ngừng, dân chúng đã rất khổ sở rồi. Vi thần thật sự không đành lòng cho dân chúng khổ sở, lúc này mới thu dụng bọn chúng. Chỉ là Phong Thành đất đai tuy lớn, nhưng mà lại quá cằn cỗi, không dối bệ hạ, Phong Thành bây giờ bề ngoài nhìn còn chút phong quang, nhưng àm thực chất bên trong đã mục nát, cư dân mỗi ngày cũng chỉ đủ no. Vi thần bạo dạn thỉnh bệ hạ viện thủ cho Phong Thành một ít lương thực để giải nguy ạ."
Lão hoàng đế nghe thế khóc cười không xong, tiểu tử này quả nhiên giải hoạt, bản thân mình còn chưa nói gì, hắn đã than khóc trước rồi. hừ hừ. vật thực cho năm mươi vạn nạn dân ư, lão hoàng đế không xuất được. Nạn dân trong mắt của lão là cái thá gì, muốn chết thì chết. hắn trữ lương thực để cho đại quân viễn chinh, sẽ tuyệt đối không xuất ra lương thực để cứu tế nạn dân.
"Ái khanh, ngươi thu lưu nạn dân là việc đại thiện, vốn trấm rất muốn trợ giúp ngươi. Nhưng ngươi cũng biết viễn chinh sắp đến, trẫm bây giờ không có vật thực dư thừa a." Lão hoàng đế cười nói: "Phong Thành mặc dù là trọng trấn của hoa hạ đế quốc, nhưng mà cũng phải phân nặng nhẹ. HƠn nữa mọi chuyện ở Phong Thành, đều giải cho ngươi là chủ công nghĩ biện pháp đi nha."
Hảo, lão tử là muốn ngươi nói ra những lời này.
Lưu Phong trầm sắc mặt lại nói: "Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định đem hết toàn lực nghĩ biện pháp. Bây giờ viễn chinh mới là đại kế, vi thần sẽ không làm cho người phải lo lắng."
"Tốt, ai khanh thật là tốt" Lão hoàng đế ngoài miệng cười cười, nhưng trong lòng khổ sở a. Vốn muốn triệu Lưu Phong hồi kinh là muốn được cái gì, kết quả là một chổ tốt cũng không có a.
Vô pháp rồi, ai biểu Lưu Phong chiếm lý làm chi. Lão hoàng đế không thể làm gì được.
Bất quá hắn vẫn còn chưa buông tha"Ái khanh, Phong Thành hôm nay phát triển như vậy, trẫm mặc dù tài lực, vật lực không giúp gì được cho ngươi, nhưng mà có thể phái thêm nhân thủ trợ giúp ngươi. Như vậy đi, để phối hợp giết cường đại, trẫm quyết định phái ra hai mươi vạn Long Vệ Quân tiến vào Phong Thành, để tiêu trừ tiểu phỉ"
Mẹ kiếp, lão già này quả nhiên âm hiểm, một kế không xong lại bày ra kế khác.
Nói là muốn tiêu trừ tiểu phỉ ư? Ai lại không biết ngươi muố lấy Long Vệ Quân giám thị, kiềm chế ta.
Dù biết rõ âm mưu, nhưng mà Lưu Phong vẫn phải tạ ơn.