Hi Du Hoa Tùng

Chương 503: Gặp lại Tam Sư Tôn và Đình Nhi




Thiên Huyết vội vàng gật đầu: "Chủ công yên tâm, tứ vệ Huyết Ti vĩnh viễn đều trung thành với chủ công".

Trung niên nam nhân tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện của Thiên Huyết, khẽ gật đầu cười nói: "Huyết Ti hiện nay có bao nhiêu người?"

"Hồi bẩm chủ công, mấy ngày nay thực lực của chúng ta phát triển mạnh, tính luôn cả những huynh đệ trước kia cũng đã có khoảng 1 vạn người". Thiên Huyết cung kính trả lời.

"Tốt, tốt lắm" Trung niên nam nhân dặn dò vài câu: "Nhớ kỹ, cái chính là chất lượng chứ không phải số lượng". Mặt khác, các ngươi không được để cho triều đình chú ý. Thiên Sư Đạo là khắc tinh của chúng ta, ngàn vạn lần không thể để cho họ phát hiện chân tướng thân phận của các ngươi".

"Thuộc hạ hiểu ạ."

"Từ bây giờ, các ngươi phải âm thầm phái người giám thị tứ vệ Ám Ti, tin rằng với tốc độ của Huyết Ti các ngươi, hẳn sẽ không bị phát hiện". Trung niên nam nhân điềm nhiên nói.

Thiên Huyết mười phần tin tưởng nói: "Chủ công yên tâm, tên Ám Ti này căn bản không thể phát hiện ra thuộc hạ Huyết Ti. Huyết Ti am hiểu nhất chính là tốc độ."

Dừng lại một chút, Thiên Huyết đột nhiên đề nghị: "Chủ công, xem ra tên Ám Ti này tựa hộ có dị tâm khác thường a. Không bằng người để cho chúng thuộc hạ biến tên này thành Huyết Ti nha. Đến lúc đó, bọn họ không thể không trung thành".

"Không được" Trung niên nam nhân lạnh lùng nói: "Thiên Huyết, việc này ngàn vạn lần không thể. Đối với thế giới này mà nói, Huyết Ti bọn ngươi là dị loại, nếu thuộc hạ của ta toàn dị loại như thế này, ngươi kêu ta làm sao thống trị thiên hạ. Ám Ti gần đây biểu hiện đích thật làm cho ta bất mãn, nhưng cũng không thể đổ toàn bộ trách nhiệm cho bọn họ. Lời hứa của ta đến giờ vẫn chưa thực hiện cho bọn chúng, nghĩ rằng bọn chúng có suy nghĩ như thế hẳn cũng phải".

"Chủ công, thuộc hạ biết nên làm thế nào". Thiên Huyết cười nói.

Trung niên nam nhân gật đầu lại nói: "Ta cần 100 tên nữ tử thuần âm, ngươi chuẩn bị cho ta đến đâu rồi".

"Hồi bẩm chủ công, đang gấp rút chuẩn bị ạ, bây giờ cũng đã hoàn thành một nửa rồi". Thiên Huyết bình thản trả lời, thần sắc thong dong, giống như chắc chắn nhiệm vụ sẽ hoàn thành.

Trung niên nam nhân trong lòng rất mãn ý, tán thưởng nói: "Tốt, thời gian có vài ngày đã tìm được một nửa, quả thật là rất tốt. Thiên Huyết, ngươi làm việc ta rất yên tâm. Tương lai, ta nhất định ban thưởng trọng hậu".

Thiên Huyết nghe vậy cảm giác sợ hãi, lúc này quỳ mọp xuống cung kính nói: "Đa tạ chủ công khích lệ, chỉ là việc ban thưởng nên miễn đi ạ. Dù sao tính mạng của chúng thuộc hạ cũng do người ban cho". Thiên Huyết mặc dù tâm kế không nhiều, nhưng mà cũng rất hiểu đạo lý làm thần tử. Tự nhiên biết lúc này nên nói cái gì.

Trung niên nam nhân trong mắt ánh lên một tia dị quang, cười nói: "Đứng lên đi, sau này đừng quỳ xuống như thế nữa. Ta nói rồi, chúng ta là chủ tớ, cũng là bằng hữu. Bằng hữu trong lúc này không nên khách khí sao.

"Đa tạ chủ công".

"Được rồi, đi làm chuyện của ngươi đi" Sau khi có tin tức, cho người báo cho ta. Nếu có thể, ta muốn gặp qua Ma giáo thánh nữ."

Sáng sớm hôm nay, Nghê Thường được Đình Nhi dẫn đến hậu viên Thiên Thượng Nhân Gian. Lúc đấy Lưu Phong đang sờ soạn, kiểm tra bộ ngực của Thanh Liên.

"Đại sắc lang!" Đình nhi liếc mắt một cái nhìn ra Lưu Phong đang làm chuyện vô sỉ, liền hờn giận hừ lạnh vài tiếng.

Nghê Thường cũng hơi xấu hổ, chuyện này thật là hoang đường, đang giữa ban ngày ban mặc mà dám công khai làm chuyện dâm ô như vậy sao?

"Phong nhi, ngươi đang làm cái gì thế?" Nghê Thường thấy Đình Nhi sắc mặt khó coi, vội vàng lên tiếng nhắc nhở Lưu Phong.

Lưu Phong trong thời khắc nghe được thanh âm của Nghê Thường tam sư tôn, trong lòng hoảng hốt, ý nghĩ vừa chuyển, không phải Tam sư tôn đang ở Vân Mộng Trạch sao. Trong miệng hô thầm một câu, miệng lại tiếp tục du ngoạn trên bộ ngực bạo mãn của Thanh Liên.

"Đại sắc lang!" Đình Nhi tức giận không được hét lên một tiếng.

Lưu Phong trong lòng buồn bực lắc đầu, hôm nay thiệt là, sao mà hay xuất hiện ảo giác thế. Đầu tiên là nghe thấy thanh âm của Tam sư Tôn, bây giờ lại nghe thanh âm Đình nhi.

"Ảo giác, nhất định là ảo giác" Lưu Phong nghĩ thầm, cứ tiếp tục động tác bỉ ổi của mình.

Lúc này, Đình Nhi và Nghê Thường lửa giận đã bốc cao ba trượng rồi, vừa đi vừa mắng.

Vốn đang nhắm mắt hưởng thụ Thanh Liên, hắn tựa hồ cảm giác được một cổ sát khí tràn đến, liền vội vàng mở to mắt ra, mới phát hiện hai mỹ nữ lửa giận đằng đằng đang đứng bên ngoài như muốn giết chết hắn ngay lập tức.

Thanh Liên đã gặp qua Đình nhi, nhưng mà không biết Nghê Thường, vội vàng lấy tay Lưu Phong bỏ ra, nhắc nhở"Đình Nhi tiểu thư kìa."

Lưu Phong nghe vậy, lúc này mới xoay người lại, giờ phút này khoảng cách từ Nghê Thường và Đình Nhi đến hắn không đầy một trượng.

"Tam sư tôn, Đình Nhi, các người sao lại ở cùng một chỗ thế này?" Lưu Phong anh mắt chớp chớp, xác định không phải mình nằm mơ, liền nhất thời mừng rỡ hô lên một tiếng, làm nũng sáp vào trong lòng Nghê Thường nói: "Tam sư tôn, Phong nhi ngày nào cũng tưởng nhớ đến người a, không nghĩ người thật sẽ đến đây"

Nghê Thường vốn một bụng tích đầy hỏa khí, nhưng mà bị Lưu Phong làm ra tình trạng như vậy, sắc mặt đỏ ửng, trái tim đập loạn cả lên, lửa giận trong lòng nhất thời tan biến.

"Xú tiểu tử, ngươi còn nhớ Tam sư tôn này sao?" Nghê Thường có chút sừng sộ, dí tay vào trán Lưu Phong tức giận nói: "Vừa rồi ngươi làm cái chuyện bỉ ổi, xấu xa gì thế?"

Thanh Liên giờ biết được đây là Tam sư tôn của Lưu Phong, nhất thời cả kinh, vốn nghĩ sẽ bỏ chạy, đột nhiên nghe Nghê Thường hỏi như vậy vội vàng bạo dạn nói: "Tiền bối, công tử vốn là giúp ta kiểm tra thân thể."

"Không biết xấu hổ." Đình Nhi đứng bên cạnh bĩu môi, thầm nghĩ.

Lưu Phong vội vàng hỏi: "Đúng a, là đang kiểm tra thân thể. Tam sư tôn, đồ nhi bây giờ cũng học được một chút y thuật. Hay là con giúp người kiểm tra thân thể một chút nha." Nói xong tay chân lộng đả, sờ soạng khắp bộ ngực Nghê Thường.

"Xú tiểu tử, ngươi muốn chết sao?" Nghê Thường đột nhiên bị Lưu Phong đánh lén, thân thể nhỏ nhắn không khỏi run lên, chỉ cảm thấy bộ ngực nhất thời nóng rực.

"Đầy đặn, đàn hồi, không hổ là sư tôn." Lưu Phong âm thầm nuốt nước miếng.

Nghê Thường tựa hồ nhìn ra ý tứ trong mắt Lưu Phong, liền lùi lại phía sau, vội vàng kéo Đình nhi đến trước mặt hắn nói: "Xú tiểu tử, nghe nói ngươi khi dễ Đình nhi, đợi lát nữa xem ta thu thập ngươi thế nào?"

"Vừa nhìn thấy Đình Nhi, diện mạo Lưu Phong liền tỏ vẻ áy này, kéo tay Đình Nhi nói: "Đình tỷ tỷ, mấy ngày nay bận rộn quá, không thể gặp được nàng, xin nàng đừng tức giận được không?"

Đình Nhi cả giận nói: "Ta không muốn gặp mặt ngươi nữa".

"A. Nữ tử chính là hay khẩu thị tâm phi, không nghĩ tới Đình tỷ tỷ cũng như vậy". Lưu Phong thuận tay ôm lấy Đình Nhi một lúc, bàn tay khẽ bóp cặp mông đầy đặn của nàng, rồi thấp giọng nói: "Thật là đàn hồi."

Đình Nhi bị Lưu Phong trêu chọc như vậy, sự tức giận trong lòng nhất thời như chuyển hóa thành ngượng ngùng và xấu hổ. Dù sao cũng là ban ngày ban mặt, bị một nam nhân sờ mó như vậy, thì nữ tử nào mà không thẹn thùng.

Thanh Liên đứng một bên âm thầm kinh sợ, Công tử quả thật là cực phẩm sắc lang. Đình Nhi tiểu thư thì không nói, ngay cả Tam sư tôn cũng dám sờ soạng. Phóng mắt nhìn ra thiên hạ, có thể đạt đến cảnh giới háo sắc như thế, phỏng chừng không có mấy người.

Bất quá, Thanh Liên hiểu được rằng vị Tam sư tôn kia đối với Lưu Phong cũng có ý. Hai người mặc dù thân phận sư đồ, nhưng mà trực giác của đàn bà nói cho nàng biết, trong ánh mắt của Nghê Thường rõ ràng là tình yêu.

"A. xem ra ta lại phải làm việc vất vả đây." đàn bà bên người Lưu phong nhiều lắm, hơn nữa người nào cũng đẹp, Thanh Liên thì như miếng băng mỏng. cũng may mà nàng và Lưu Phong đã phát sinh quan hệ từ trước. Nghĩ đến Lưu Phong sẽ không đang tâm tuyệt tình với mình, trong lòng Thanh Liên mới thoáng yên ổn một chút.

Sư tôn và người yêu tự nhiên đến, tất nhiên là rất vui vẻ a.

Đêm đến, sau khi ăn cơm xong, Nghê Thường chủ động nhường cơ hội cho Đình Nhi và Lưu Phong, giúp họ vượt qua rào cản của bản thân.

Một mình trở về phòng tĩnh tọa, nhưng trong tâm nàng cũng không thể yên tĩnh được.

Chẳng biết tại sao khi bị Lưu Phong sờ soạn bộ ngực, trong tim nàng như nóng lên, trong lòng bấn loạn.

Lưu Phong cùng Đình Nhi lâu ngày không gặp, hôm nay tự nhiên gặp lại tự nhiên là rất khó nói.

Nhìn thân thể lả lướt và dung nhan kiều diễm của Đình nhi, Lưu Phong trong lòng không nhịn được. Liền tiến lại sát phía sau nàng, hai tay khẽ ôm cặp eo thon nhỏ của nàng cười nói: "Đình tỷ tỷ, ta muốn tối nay chúng ta ở cùng một chỗ được không?"

Đình Nhi còn chưa hiểu chủ ý hắn là gì, thì bộ vị mẫn cảm đã bị tên phôi đản này sờ soạng lung tung, thân thể nhất thời mềm nhũn, rã rời. Khuôn mặt xinh đẹp liền quay lại, đôi mặt khẽ chuyển liền nói: "Đệ đệ, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, tựa hồ không nên". Đình nhi cũng không ngại hiến thân thể cho Lưu Phong. Sự thật thì nàng cũng muốn sớm trở thành nữ nhân của Lưu Phong, nhưng mà bây giờ còn chưa được. Ít nhất là đến thời điểm trước khi đại hội tu chân khai diễn, nàng tuyệt đối không thể mất nguyên âm. Bảo vật của Huyền Tâm Chánh Tông tương truyền là Thiên Lôi Kiếm đích thị phải là thuần âm nữ tử mới có thể đoạt được. Đình Nhi là một trong hai truyền nhân có thể đoạt Thiên Lôi Kiếm, nên phải bảo trì thân thể thuần âm cho đến khi nhận được Thiên Lôi Kiếm. Không phải nàng có tham vọng lớn lao gì, nàng chỉ muốn lấy được Thiên Lôi Kiếm, gia tăng tu vi của bản thân. Chỉ khi nào bản thân có tu vi thật mạnh, nàng mới có thể trợ giúp Lưu Phong được.

Lưu Phong sờ soạn cặp mông đầy đặn của Đình Nhi một hồi, cảm giác mềm mại, êm ái làm cho tâm thần hắn nhộn nhạo, thật muốn lấy nhục bổng ra mà đánh đập đập lên cặp mông này vài cái.

"Đình tỷ tỷ, thân thể của nàng thật là thơm a. để cho ta xem xét kỹ lưỡng xem." Nói xong cũng không cần đợi Đình nhi đồng ý, hắn đã dúi đầu vào trong ngực của nàng.

Đình nhi ngượng ngùng cười: "Đại sắc lang, lại muốn chiếm tiện nghi của người ta."

Lưu Phong ngước đầu lên, khẽ ôm chặt nàng vào lòng, hai tay lại sờ soạn bộ ngực bạo mãn, như muốn thiêu đậu, kích thích nàng. đột nhiên lại bị Đình nhi ngăn cản: "Đệ đệ, ta hỏi ngươi một việc, cần phải thành thật trả lời ta."