Hi Du Hoa Tùng

Chương 403: Song tu trị thương (Tiếp)




A mỗ là lão nhân đã thành tinh, sớm biết được chuyện này nguyên là tiểu nha đầu muốn tìm cơ hội ở cùng Lưu Phong, lập tức muốn ngăn cản, nhưng Kim vận phu nhân vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt, bảo A mỗ không nên can thiệp.
 
Lưu phọng đi tới, cẩn thận kiểm tra Kim vận phu nhân một chút rồi nói
"Lão bà, ta trước tiên nên đi ra ngoài một chút"
 
Kim vận phu nhân mỉm cười, gật đầu đáp: "được thôi"
 
"A mỗ, lão bà của ta giờ giao cho ngươi chiếu cố. Chúng ra ở ngay ngoài cửa, có gì thì ngươi gọi chúng ta" Vừa ra đến cửa, Lưu Phong đã quay lại dặn dò vài câu.
 
A mỗ trong lòng không khỏi có chút giận, hừ nhẹ một tiếng xem như đáp ứng, cũng không nói với Lưu Phong câu nào
 
Bên ngoài, ánh trăng chiếu sáng khắp nơi, bốn phía không một tiếng động, không gian dường như vô cùng yên tĩnh.
 
"Bạch Vũ muội muội, mấy ngày nay muội cùng Bạch khiết ở với nhau, như thế thì việc buôn bán của Bạch gia xử lí như thế nào, muội có an bài thỏa đáng không?" Không biết tại sao Lưu Phong cảm thấy Bạch Vũ nhìn mình với anh mắt có chút nghi ngờ.
 
Đổi lại bình thường, Lưu Phong hiển nhiên thích mình trong mắt đàn bà có chút không minh bạch, nhưng bây giờ lão bà của hắn bị thương nặng, đang nằm trong kia, chính bản thân không thể ở bên ngoài mà làm chuyện mập mờ được
 
"đại ca, bạch gia phải có một nam nhân, giống như huynh vậy"
 
Bạch Vũ đi tới, đứng sóng đôi cùng Lưu Phong, nhỏ giọng nói
"ah, ta biết, muội yên tâm, ta sẽ cố gắng giúp muội" Lưu Phong lạnh nhạt nói.
 
Bạch Vũ thấy vẻ mặt hờ hững của hắn, trong lòng không hiểu sao bỗng chùng xuống, thầm nghĩ"chẳng lẽ huynh thật sự không hiểu tâm ý của ta"
 
"chẳng lẽ hắn đối với ta không có chút tình ý nào sao" Nghĩ tới đây Bạch Vũ nhất thời cảm thấy trong lòng có chút ủy khuất, từng tiếc nấc khẽ vang lên.
 
Lưu Phong đột nhiên thấy sắc mặt Bạch Vũ bỗng trở nên bi khổ, từng gọt nước mắt lăn dài trên má, thầm than không xong, vội hỏi: "Bạch Vũ muội muội, có phải do ta chọc giận muội không, cho ta xin lỗi cũng tại ta không tốt, muội yên tâm, ta sẽ giúp muội tìm được nam nhân thích hợp"
 
 
Bạch Vũ sẵng giọng"chuyện của muội không cần huynh quan tâm, tự muội sẽ tìm nam nhân cho mình, không nhọc đến huynh"
 
"muội muốn thế ư" Lưu Phong lạnh nhạt nói: "như vậy cũng tốt, chuyện tìm bạn đời, hợp hay không phải cho chính mình trải nghiệm, người khác giới thiệu tóm lại cũng không tốt
Bạch Vũ nghe vậy, lòng không khỏi thương tâm hơn
 
Lưu Phong vốn sợ nhất là nữ nhân khóc lóc, vội nhẹ giọng hỏi: "Bạch Vũ muội muội, muội đừng có khóc nữa được không, không khéo người ngoài nhìn vào sẽ tưởng là do ta làm muội khóc mất" Lưu Phong sợ Kim vận phu nhân cùng a mỗ nghe tiếng khóc, sẽ hiểu lầm
 
"Đúng là do ngươi khiến tha như thế mà" Bạch Vũ hừ lạnh"là do huynh khi dễ muội"
Lưu Phong trong lòng không khỏi dấy lên buồn bực, hắn cùng Bạch Vũ có lão thiên làm chứng, hoàn toàn trong sạch, nói chi đến khi dễ Bạch Vũ
 
"đại ca, ngươi không biết sao?" Bạch Vũ thở dài một tiếng, đưa tay lau nước mắt, quay về phía Lưu Phong buồn bã nói: "mấy hôm nay muội mỗi ngày đều nghĩ đến huynh, lo lắng cho huynh, trong lòng huynh chắc đã sớm quên tiểu muội muội nầy rồi"
 
Lưu Phong có chút xao động trong lòng, tiến lên nhẹ vỗ vai Bạch Vũ, nhẹ giọng an ủi: "Bạch Vũ muội muội, ta xin lỗi, là do ta không tốt, sau này ta sẽ sửa sai"
 
Bạch Vũ tựa vào bờ vai Lưu Phong, khẽ hỏi: "đại ca, huynh đã từng đáp ứng yêu cầu của muội, huynh nói sẽ chiếu cố cho muội phải không"
 
"Đúng" Lưu Phong gật đầu. Lời này hắn quả thật đã nói.
 
Bach Vũ nói tiếp: "huynh đã nói sẽ chiếu cố cho muội cả đời, nhưng giờ huynh đối với muội như không thấy cũng không hỏi thăm, nếu hôm nay lão tổ tông không mang muội đến đây, có lẽ muội với huynh cũng không có cách nào gặp mặt, huynh nói, huynh có phải hảo ca ca của ta không?"
 
Lưu Phong hồi tưởng lại những chuyện đã qua, càng nghĩ thì càng thấy mình có phần không đúng, mấy ngày nay quả thật ít quan tâm tới Bạch Vũ, nhất là khi ở kinh đô, ngay cả một phong thư cũng chưa từng gởi, thật sự là xấu hổ
 
"Đại ca, ta muốn huynh trở thành nam nhân của Bạch gia" Bạch Vũ lớn mật nói.
 
Lưu Phong nao nao, lập tức nói
"ngươi đã quên bản hợp đồng của chúng ta rồi hay sao, ta thật sự cũng là người của Bạch gia mà"
 
"Đại ca, huynh biết ý ta mà, . là ý kia." Bạch Vũ dũng cảm nhìn Lưu Phong, trong mắt đầy tình ý, không chút che dấu lòng mình
Lưu Phong không biết làm sao cho vẹn toàn, không biết làm sao đáp lại tình ý của Bạch Vũ, bởi vì việc này làm quả thật khó khắn đối với hắn, Kim vận phu nhân còn nằm bên trong.
 
"đại ca, huynh không có lời nào để nói hay sao" Bạch Vũ lần tới, muốn biết Lưu Phong có chấp nhận chính mình hay không
 
Lưu Phong có chút khó xử, thật lòng mà nói, dạng nữ nhân như Bạch Vũ bỏ qua khiến cho người khác thật sự đáng tiếc, nhưng Bạch Vũ trong mắt Lưu Phong không có nảy sinh tình cảm nam nữ, hơn hết Lưu Phong còn mong muốn Bạch Vũ trở thành muội muội của mình.
 
Kẻ từng yêu mới biết, tình yêu vốn không hề đơn giản, càng không thể tùy tiện.
 
Đó phải là một quá trình!
 
"Bạch Vũ muội muội, muội hãy nghe ta nói, ta biết trong lòng muội nghĩ gì, nhưng giờ có một số việc không được tốt cho lắm, muộii cho ta một chút thời gian, giờ quan hệ ta với muội vẫn là huynh muội như trước, có được không?" Lưu Phong trong lòng quả thật vô cùng mâu thuẩn, nên khi trả lời hắn đã chừa cho mình một lối thoát
 
"Đai ca, cám ơn huynh, cám ơn huynh đã cho muội một đáp án, cho ta một sự kì vọng." Mặc dù câu trả lời không phải là rất vừa lòng, nhưng Bạch Vũ xem chừng Lưu Phong cũng không có ý cự tuyệt, nếu đã không cự tuyệt sẽ có hy vọng, kỳ thật từ trước đến nay Bạch Vũ đối với Lưu Phong luôn có cảm giác thân thương là yêu mến, mặc dù nhiều lần cùng Lưu Phong đấu khẩu nhưng trong lòng lúc nào cũng mong muốn Lưu Phong trở thành người mình mong đợi, khi biết lão tổ tông xuất hiện, hết thảy mọi việc xảy ra, sự thân tình ngày nào đã chuyển hóa thành tình yêu, quả thật giờ nàng muốn trở thành nữ nhân của Lưu Phong, thành thê tử của hắn
 
Đối mặt với Bạch Vũ lúc này, Lưu Phong dù vô sĩ đến thế nào cũng có chút ý tứ, trong lòng xấu hổ, hắn nhịn không được khẽ ôm lấy cái eo thon thả, nhỏ nhắn của Bạch Vũ vào lòng, ôn nhu nói: "Bạch Vũ muội muội, ta thật sự cảm ơn muội, quả thật ta cảm thấy thật xấu hổ"
 
Bạch Vũ khẽ rum lên, đây là lần đầu tiên nàng được một nam nhân ôm vào lòng, nhất thời mặt đào đỏ tươi, cảm thấy một niềm hạnh phúc từ từ lan tỏa
 
Lưu Phong tiếp tục ôn nhu nói:
"Bạch Vũ muội muội, chỉ có mỗi muội mà lo cai quản cả sản nghiệp, sau này huynh sẽ phái người giúp đỡ muội"
 
Bạch Vũ vẫn tựa vào ngực Lưu Phong, ôn nhu nói:
"Đại ca, sau này sản nghiệp của Bạch gia cũng là của huynh" Bạch Vũ hiểu được mình vẫn còn cơ hội lớn, nhất thời kích động, thực sự là ngay cả sản nghiệp của Bạch gia cũng sẵn sàng cho đi, kì thật không phải mấy năm nay Lưu Phong ra tay tương trợ thì sản nghiệp Bạch gia chưa chắc đã khôi phục được
 
"Bạch Vũ muội muội, như vậy có điểm không tốt, dù sao cũng là sản nghiệp nhà họ Bạch các ngươi." Lưu Phong âm thầm mừng rỡ nếu Thiên thượng nhân gian cùng Bạch gia sản nghiệp, sau đó tiến hành cải tổ lại, đối với thiên thượng nhân gian mà nói, vô cùng có ít, sẽ nhanh chóng phát triển hơn nữa. Tuy nhiên bên ngoài Lưu Phong cự tuyệt, có một số việc dù là dối trá nhưng vẫn nên làm bởi cuộc sống vốn là một vở kịch.
 
Bạch Vũ vươn cánh tay ngà ngọc che miệng Lưu Phong lại, không cho hắn nói, đôi mắt đẹp nhìn hắn nói: "Đại ca, huynh không nên nói gì cả, muội tâm ý đã quyết, cho dù sau này ngươi không chọn muội, muội cũng vẫn giao sản nghiệp Bạch gia cho huynh"
 
Thời gian thấm thoắt trôi qua, giờ cũng đã bình minh, Lưu Phong lo lắng cho thương thế của Kim vận phu nhân, Lưu Phong đi vào trong phòng, bảo A mỗ đi ra, "A mỗ, ngươi cũng ở đây lâu rồi, giờ cũng nên ta ngoài, nơi này giao lại cho ta"
 
A mỗ nhìn Lưu Phong, đứng dậy dặn dò: "Vận nhi giờ giao cho ngươi, nếu có chuyện gì không hay cho Vận nhi, A mỗ dù lều cả tính mạng cũng không tha cho ngươi đâu"
Kim vận phu nhân nghe vậy vội nói: "A mỗ, ngươi nói cái gì vậy, lão công sẽ không để ta gặp chuyện không may đâu"
 
Lưu Phong cung kính nhìn A mỗ, liếc mắt nhìn Kim vận phu nhân, thành thật nói: "A mỗ yên tâm, nếu vận nhi có chuyện gì, không cần ngươi động thủ, ta cũng sẽ không tha thứ cho chính mình đâu"
 
"Tiểu tử thúi, ta nghĩ ngươi cũng biết nói một câu tiếng người"
 
A mỗ đi rồi, Lưu Phong tiến đến đóng cửa, đồng thời cũng bố trí một đạo cấm chế
Sau đó Lưu Phong đặt kim vận phu nhân tựa vào ngực mình, đồng thời đôi bàn tay to lớn cũng bắt đầu từ từ loạn động
 
Nếu đã song tu, tự nhiên sẽ động tình
 
"Lão công, Bạch Vũ muội muội cho ta đan dược gì thế, ta cảm thấy khí lực dần dần khôi phục một chút" So với trước tinh thần Kim vận phu nhân tốt hơn rất nhiều
Lưu Phong lắc đầu, "cả ta cũng không biết, nhưng chắc là đan dược tốt"