Cửa phòng khóa trái, Dương Đào lặng lẽ lấy chìa khóa, bàn tay không khỏi run run, cánh cửa cũ kỹ chầm chậm mở ra, tiếng vang trầm đục nặng nề, trong khoảnh khắc mở cửa, đột nhiên cậu rất hối hận vì quyết định ngày hôm nay.
Tại sao phải về, tại sao không thể vờ như không biết…
Lúc Dương Đào bước vào, đập vào mắt đầu tiên là nửa thân trên của Cao Tuấn, trần trụi lộ ra ngoài chăn, đường cong vẫn rắn rỏi thẳng tắp, mồ hôi uốn lượn trượt xuống hõm cơ, quyến rũ mười phần hệt như năm đó.
Nhưng thân thể gần như hoàn mỹ trong mắt Dương Đào ấy, giờ đang nằm bên trên một người phụ nữ trông rất lẳng lơ, Dương Đào khựng lại như bức tượng trước bậc cửa, thoáng sắc lạnh lướt qua ánh mắt.
Chẳng lẽ Cao Tuấn yêu người đàn bà kia? Dương Đào giật bắn mình, đôi mắt lạnh băng loe lóe tia lửa điện.
Dương Đào thình lình xông vào khiến người phụ nữ bên dưới Cao Tuấn hoảng sợ, hai người vội vàng ngồi dậy, kéo chăn che chắn thân mình.
“Anh bảo nó về muộn lắm cơ mà? Sao giờ đã về rồi?” Người phụ nữ thẹn quá hóa giận, đỏ mặt chất vấn Cao Tuấn, rồi hung ác lườm Dương Đào phá hỏng không khí.
Cao Tuấn ủ rũ cúi đầu, khuôn mặt lộ vẻ buồn bực, không biết vì chuyện vui bị cắt ngang, hay vì không muốn Dương Đào vừa mới trưởng thành nhìn thấy cảnh tượng ấy.
“Dương Đào, em ra ngoài trước đi!” Cao Tuấn dùng tay day trán.
Dương Đào không biến sắc bỏ ra ngoài, trong nhà vang lên giọng Cao Tuấn như ra lệnh, “Mặc quần áo rồi về đi!”
“Cái gì cơ? Sao lại đuổi em đi như thế?” Cô nàng nũng nịu oán trách.
“Nhanh lên, lải nhải ít thôi!” Chẳng quan tâm điệu bộ õng ẹo của cô nàng, Cao Tuấn sốt ruột lên giọng.
Cô nàng tức điên, mặc quần áo cụt hứng ra về, lúc đi ngang qua Dương Đào trước cửa còn không quên đảo mắt lườm cậu, khẽ hừ một tiếng.
Thấy người phụ nữ đã ra về, Dương Đào trở vào phòng, hai người mặt đối mặt không lên tiếng, căn phòng tĩnh lặng tới kỳ quặc, không khí bất giác xấu hổ, Cao Tuấn mặc quần áo tử tế, xuống giường, ra bồn rửa mặt xả nước lạnh, không ngừng vỗ nước lên mặt.
Dương Đào im lặng một lát rồi bước tới trước giường Cao Tuấn, lật cả ga trải giường và chăn lên, sau đó, trước cái nhìn sửng sốt của anh, cậu bắt đầu ra sức xé, không cần kéo hay dụng cụ gì khác, chỉ bằng đôi tay mình, cậu xé ga trải giường thành từng mảnh nhỏ, rồi tiếp tục xé thành từng mảnh nhỏ hơn, cuối cùng mới ném xuống đất, tiếng xé vải vang vọng khắp phòng.
Cao Tuấn không ngăn cản cậu, tuy không hiểu vì sao Dương Đào hành động kỳ lạ như vậy, nhưng anh vẫn ngồi xuống bàn, lặng lẽ nghe tiếng Dương Đào xé vải, im lặng không lên tiếng.
Dương Đào như thể không ngừng lại được, bàn tay hằn lên từng lằn đỏ ửng, cậu vẫn chưa ngừng xé.
“Được rồi, đừng xé nữa!” Cuối cùng Cao Tuấn hết nhịn nổi, lớn tiếng ra lệnh.
Nhưng Dương Đào mắt điếc tai ngơ, vẫn không ngừng lại.
“Em sao thế hả?” Cao Tuấn thót tim, vội đứng dậy lôi Dương Đào ra, sau đó gom vải vụn nhét vào túi rác, ném ra ngoài cửa.
“Em không muốn nhìn thấy chị ta! Không muốn thấy chị ta có mặt trong nhà!” Dương Đào mắt đỏ ngầu, lạnh lùng quát, “Cái giường này không sạch, em phải đập nó, không sao, giờ em kiếm được tiền rồi, cùng lắm thì mua cho anh cái mới!”
Nói đoạn, Dương Đào vác cây búa đặt trong góc tường, vung lên chuẩn bị đập giường, bị Cao Tuấn vội vàng ngăn lại.
“Em càn quấy gì thế hả? Giận thế thì đừng đập giường nữa, đập chết anh đây này!” Cao Tuấn phẫn nộ trợn mắt, ánh mắt nhìn Dương Đào như nhìn đứa nhỏ ương bướng ngỗ nghịch, anh giật chiếc rìu trong tay cậu ném sang bên cạnh, rồi thản nhiên lên giường nằm, không để ý tới Dương Đào sững ra tại trận, mãi chưa kịp hoàn hồn.
Lúc này Dương Đào mới như tỉnh mộng, mình đang làm gì thế này? Cao Tuấn muốn làm gì, muốn ở bên ai, đâu liên quan gì tới mình? – Cậu tự nhủ – Niềm tin và lòng bao dung của anh không dễ dàng có được, đừng đánh mất chúng…
Tuy đã sống cùng nhau bốn năm, nhưng từ đầu đến giờ, anh và cậu vẫn chỉ như hai người ở ghép, không ai quản được ai làm gì, có điều, thứ quan hệ kỳ quái này lại khiến Dương Đào sinh ra ảo giác, khiến cậu ảo tưởng rằng cậu có quyền can thiệp vào cuộc sống của Cao Tuấn, nhưng ảo giác cuối cùng vẫn chỉ là ảo giác, có lẽ sớm muộn gì cậu cũng trở thành một người qua đường trong cuộc đời anh, cậu sẽ chỉ tồn tại trong trí nhớ của anh từ hai mươi tám đến ba mươi hai tuổi mà thôi…
Buổi tối hôm sau, Dương Đào đi làm về, trông thấy Cao Tuấn và một công nhân mồ hôi mồ kê, cặm cụi lắp ráp thứ gì đó, đợi lắp xong xuôi, công nhân nọ nhận tiền bỏ đi, Dương Đào mới biết hai người vừa lắp vòi sen trong buồng tắm.
“Ha ha, từ giờ xối nước được rồi, Đào Đào lại xem này, sắp sang mùa Hè, có cái này tắm thích lắm, ha ha!” Cao Tuấn hớn hở nói, điệu bộ vui vẻ như tối hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhìn Cao Tuấn sung sướng như trẻ con, Dương Đào nhoẻn miệng cười, “Phun ra nước thật hả?”
“Không tin à? Anh mở cho mà nhìn này!” Cao Tuấn vặn tay nắm, vòi sen tức thì phun nước xuống, “Đấy! Em thấy chưa? Nước này, mát thế cơ chứ!”
Hình như đã lâu không có chuyện gì làm Cao Tuấn vui tới vậy, không ngờ chiếc vòi sen rỉ sét này vẫn còn dùng được, cũng đúng, sống bao lâu trong căn phòng này, chỉ một chuyện nho nhỏ vậy thôi cũng đủ khiến cả hai mừng rỡ lắm rồi.
Dương Đào đưa chiếc túi lớn xách trong tay cho Cao Tuấn, Cao Tuấn mở ra nhìn, là bộ chăn ga mới tinh.
Cao Tuấn không nói gì, chỉ khẽ cười cười, trải ga mới xong thì mỹ mãn nằm lên, Dương Đào ngập ngừng một lát, định xin lỗi về chuyện tối qua, nhưng Cao Tuấn có vẻ không để bụng, chỉ dùng một câu chấm dứt chuyện này.
“Đằng nào anh cũng không thích cô ta lắm, chẳng biết cô ta ngủ với bao nhiêu người rồi.”
Thực ra, ngay cả chính Cao Tuấn cũng không ý thức được, ngoại trừ Dương Đào, bất kỳ ai đối với anh đều là có cũng được, không có cũng chẳng sao, chẳng quan trọng, nhưng địa vị của Dương Đào trong lòng anh thì không ai thay thế được, cậu đã kiên quyết xông vào cuộc đời anh ngay từ lúc ban đầu.
Buổi chiều Cao Tuấn đi làm, Dương Đào rủ Tôn Tiểu Hải đi đánh bi-a, sau lại đến quán cơm nhỏ gần đó uống rượu. Dương Đào uống rất nhiều, khuyên cách mấy vẫn không chịu ngừng, trong lòng cậu cực kỳ bí bức nhưng không tìm được nguyên nhân, thầm nhủ cứ uống thật say là sẽ thoát khỏi sự phiền nhiễu ngày một cuộn trào này.
Hai người thi nhau uống, chẳng biết uống bao lâu, tới khi cùng say bí tỉ mới rời khỏi quán, ai về nhà nấy.
Đêm dần khuya, con hẻm tĩnh lặng vô cùng, chỉ còn nghe tiếng ve kêu từng đợt.
Cao Tuấn tan tầm, mệt mỏi rã rời đạp xe về nhà, tình cờ gặp Tống Huy trên đường.
Cao Tuấn rời khỏi đội thi công chưa bao lâu thì Tống Huy cũng nghỉ việc, sau đó hai người rất ít liên lạc, cũng không nắm rõ tình hình của nhau, lâu không gặp, vừa trông thấy Cao Tuấn, Tống Huy đã nhiệt tình chạy ra chào hỏi.
“Anh Tuấn, em đang tìm anh nè, may mà gặp anh ở đây.” Lúc Cao Tuấn đạp xe ngang qua một vũ trường náo nhiệt thì trông thấy Tống Huy từ bên trong đi ra.
“Huy tử, chú không đi làm à?” Cao Tuấn hết sức ngạc nhiên, vì quần áo gã mặc đẹp hơn xưa rất nhiều.
“Xời, em nghỉ làm lâu rồi, ở đó kiếm được mấy xu? Chẳng lâu dài được đâu, sao? Anh vẫn làm ở công ty hậu cần gì đó à?” Thấy Cao Tuấn gật đầu, Tống Huy ra vẻ bất mãn, “Ôi trời, em nói anh Tuấn nghe nè, anh có nghị lực thật đấy, đến giờ vẫn bám trụ cơ à?”
“Bây giờ anh là chủ quản, làm lụng cũng được.”
“Thế thì sao? Lương có đỡ chết đói không, ít thảm ít thương!” Tống Huy vừa nói vừa nhích lại gần Cao Tuấn, thần bí bảo, “Giờ em đang làm cho một công ty kinh doanh trà, ông chủ tốt với bọn em lắm, anh xem, em mặc toàn đồ hàng hiệu đây này!”
“Thế hả? Thế chúc mừng chú nhé!” Cao Tuấn thấy Tống Huy khoe khoang ra mặt thì khẽ mỉm cười.
“Em bảo anh này, giờ bên em đang thiếu người, nếu anh thích thì em giới thiệu anh với ông chủ, tính anh chịu thương chịu khó thế này, chắc chắn ổng sẽ thích anh thôi. Em là nghĩ đến ngày xưa anh săn sóc em nên mới tranh thủ cơ hội này giúp anh, em thành tâm thành ý muốn báo đáp anh mà!” Tống Huy vươn tay, thân thiết khoác vai Cao Tuấn, cười nói, “Thế thì bọn mình lại được làm đồng nghiệp!”
Cao Tuấn khá hiểu Tống Huy, gã này thường nhân nhịp ăn nhậu chơi gái cờ bạc để kết thân với đám người hỗn tạp, đủ kiểu nghề nghiệp xuất thân, thật ra Cao Tuấn không hề tin gã, nên chỉ khéo léo từ chối ý tốt của gã, tiện thể trò chuyện vài câu rồi tạm biệt ra về.
Tống Huy đứng từ xa nhìn theo bóng lưng Cao Tuấn, vẫn chưa từ bỏ ý định kéo anh “nhập hội”, gã âm thầm suy nghĩ, bây giờ người quan trọng nhất với Cao Tuấn là ai? Lời nói của ai có sức nặng nhất? Ai mới có thể khiến anh đổi ý? Ngoại trừ đứa nhỏ sống cùng anh bốn năm nay thì chắc là chẳng còn ai nữa.
Tống Huy lặng lẽ cười, chắp tay sau lưng, nhàn nhã quay người cất bước.
Cao Tuấn về nhà, vừa mở cửa đã bị mùi rượu nồng nặc đập vào mặt, anh bật đèn nhìn lại, Dương Đào say như chết nằm trên giường liên tục trở mình, chẳng biết đã ngủ hay chưa.
“Sao uống nhiều thế này?” Cao Tuấn lẩm bẩm, rón rén bước tới bên giường, nhặt tấm chăn bị đạp sang bên, nhẹ nhàng đắp cho cậu.
Đúng lúc đó, Dương Đào choàng tỉnh, cậu ngồi bật dậy, ngà ngà say nhìn Cao Tuấn bên cạnh, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần tới mức cảm nhận được hơi thở của nhau, hơi thở từ miệng Dương Đào nhẹ nhàng phả lên hàng mi Cao Tuấn, khiến đôi mắt đã phải kìm nén bấy lâu cũng ngà ngà say.
Từng giây từng phút trôi qua, sự im lặng chẳng rõ vì sao của hai người làm không khí đông cứng lại, thật lâu sau, Dương Đào chậm rãi giơ tay về phía Cao Tuấn, nắm lấy tay anh, líu lưỡi nói như đùa giỡn, “Vừa nãy em nằm mơ… Mơ thấy anh cưới chị ở tiệm uốn tóc kia, khiêng kiệu đỏ chói đi đón dâu, bên cạnh có người thổi kèn xo na ò e ò e…”
Cao Tuấn phì cười, cười rung cả vai, “Anh biết tiếp theo như nào rồi, em cầm búa xông đến đập vỡ kèn xo na, đập luôn kiệu hoa đúng không?”
“Ha ha ha ha…” Đôi mắt Dương Đào vẫn mông lung vì rượu, hai má ửng hồng, nhưng bàn tay vững vàng nắm chặt cổ tay Cao Tuấn, hơi ấm từ lòng bàn tay cậu thấm qua làn da anh, chậm rãi chảy vào thân thể se se lạnh của anh, cảm giác này xưa nay chưa từng có, trái tim Cao Tuấn cũng nóng lên, ánh mắt quấn quýt trên khuôn mặt Dương Đào.
Hai người lại tiếp tục trầm lặng, mặt đối mặt, mắt đối mắt, ngơ ngác nhìn, chăm chú nhìn, ý cười đông cứng trên khóe miệng, không ai gượng cười được nữa.
Cao Tuấn quay đi như trốn tránh, cổ tay rút khỏi bàn tay Dương Đào.
Lắng nghe nhịp tim náo loạn của mình, Cao Tuấn bắt đầu lo lắng, liệu mai này còn có thể tiếp tục sống cùng đứa bé trai mỗi ngày một khôn lớn này không, nếu có lúc nào đó hai người thật sự phải chia xa… Anh không dám nghĩ tiếp.
Trên thực tế, qua lại với cô nàng ở tiệm uốn tóc hoàn toàn chỉ để Cao Tuấn dối gạt chính mình, để chứng minh mình vẫn là một người đàn ông có ham muốn bình thường, để tránh nảy sinh tình cảm với Dương Đào, để đặt tình cảm dành cho Dương Đào về vị trí đúng đắn, nên anh mới sốt ruột đi tìm một người phụ nữ có thể dời đi lực chú ý của anh, lấp đầy khoảng trống trong lòng anh.
Nhưng rồi anh nhận ra, khi anh và người phụ nữ kia làm tình, anh biết mình đã lạc hướng, từng góc nhỏ trong căn phòng này đều tràn ngập hương vị của Dương Đào, anh hít ngửi thứ hương vị đó, trái tim cứ điên cuồng đập, điều này khiến anh hoảng sợ, đầu óc rối nùi, như chìm trong biển sương mù bất tận, tất cả những gì xuất hiện trước mắt anh chỉ là bóng dáng của Dương Đào.
“Đừng bỏ em…” Đối diện với Cao Tuấn đột nhiên trầm mặc, Dương Đào khẽ nỉ non.
“Ngốc thế, càng ngày em càng lớn, tới lúc đôi cánh em đủ rộng, không phải anh bỏ em, mà là em bỏ anh…”
Dương Đào khẽ ngả người về phía trước, đôi mắt mơ màng vì men say cố gắng nhìn thẳng vào mắt Cao Tuấn, lồng ngực hai người ghé sát vào nhau, yết hầu trượt trượt, cổ áo hé mở, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, hai ánh mắt khát khao đập vào nhau, tóe lên từng đóa bọt sóng li ti.
“Ư…” Dương Đào khẽ nói, cuối cùng không chống nổi mỏi mệt, cậu ngã xuống giường, ngủ thật say.
Cao Tuấn dém lại chăn cho cậu, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cậu, lòng dạ rối bời.
Ngày hôm sau tỉnh rượu, Dương Đào xấu hổ ra mặt, nhưng dù cơn xấu hổ kỳ quái khó gọi tên thi thoảng cứ trào dâng, thì hai người vẫn tiếp tục chung sống dưới mái nhà, giống như việc trông thấy người kia từ lâu đã trở thành thói quen, mà thói quen một khi đã hình thành thì rất khó sửa đổi.
Thế nhưng từ đó về sau, Cao Tuấn không gặp lại cô gái ở tiệm uốn tóc nữa.
Hai tháng trôi qua, Dương Đào vẫn đi làm ở tiệm thịt nướng phố đối diện, nhưng cửa tiệm nọ đã cơi nới mở rộng, trang hoàng nâng cấp, sang trọng hơn rất nhiều.
Có lẽ vì được Cao Tuấn ảnh hưởng, tính cách Dương Đào sáng sủa hơn hẳn, thỉnh thoảng ngâm nga vài câu hát dân gian dưới bếp, ai nghe thấy cũng khen nức nở.
Bà chủ vốn từ xưa đã thấy Dương Đào dáng dấp đẹp trai, để cậu sau bếp không ai nhìn được thì quá lãng phí, bèn dứt khoát bắt cậu chuyển nghề từ đầu bếp thành nhân viên phục vụ, chẳng những vậy, sau khi giọng hát của cậu bị bà chủ nghe được, cậu còn kiêm cả việc làm ca sĩ cho tiệm, cầm microphone trong tay, bên cạnh là dàn loa lớn, khách yêu cầu hát thì cậu hát, lúc không có khách thì cậu bưng bê, ngày qua ngày cũng kiếm được nhiều hơn một ít.
Bởi vậy, cậu thường xuyên tập hát ở nhà, Cao Tuấn cũng đã quen với việc này, nhưng khó quên nhất trong lòng anh vẫn là lần đầu tiên nghe thấy tiếng ca tuyệt đẹp vô ngần của cậu.
“Người lặng lẽ ra điBóng dáng lẻ loi cất bước cất bướcThật muốn được ở bên ngườiNói cho người biết trái tim con yêu người đến nhường nàoHoa lặng lẽ nở bungMỗi đêm bất chợt nhớ về ngườiCon lại muốn nói cho người biếtThực ra người vẫn luôn là điều kỳ diệu của con…”Bóng hình thơ ngây mà nhạt nhòa ấy, mãi mãi chiếm trọn một góc trong tâm trí anh.
Lại đến giữa Hè nóng nực, bầu trời u ám triền miên, mưa cũng rất ít, oi bức khiến người ta khó thở.
Hiếm lắm mới có ngày nghỉ, Cao Tuấn ngủ tới sáng bảnh mới tỉnh dậy, vẫn thức giấc bởi tiếng luyện thanh của Dương Đào, anh mở mắt, trông thấy cậu đang tắm, có lẽ vì nghĩ anh vẫn ngủ nên cậu không kéo tấm rèm che.
Gian ngoài treo một chiếc gương, mặt gương phản chiếu hai góc phòng, vì vậy Cao Tuấn nhìn rất rõ từng cử động của Dương Đào, anh thấy cậu đứng dưới vòi sen, thân thể cao ráo, cân đối, ngày một trưởng thành phơi bày không chút che đậy trước mắt anh.
Có lẽ vì phải nghỉ học để lao động chân tay từ sớm, nên đôi vai cậu khá rộng, bả vai và cánh tay có cơ bắp, nhưng phần eo mượt mà thon gọn vô cùng.
Dương Đào thích để tóc ngắn, mấy ngày trước vừa cạo đầu ngắn cũn, lúc này nước lạnh từ vòi sen trút xuống, chân tóc ngắn ngủn ướt sũng bọt nước, dòng nước trượt theo tấm lưng rộng, ve vuốt làn da mịn màng, phác họa thân thể đẹp tuyệt trần đan xen giữa hương vị đàn ông rắn rỏi gợi cảm, và chút mềm mại thiếu niên còn chưa kịp rời đi.
Điểm duy nhất không hoàn hảo trên thân thể cậu, chính là những vết sẹo cũ rải rác trên lưng, trên thái dương, trên đầu vai, ẩn chứa oán giận và uất ức thuở thiếu thời, trải qua năm tháng, những vết thương đáng sợ nay đã trở thành từng vết sẹo trăng trắng, nhạt nhòa.
Cao Tuấn ngồi dậy, chăm chú nhìn mặt gương, mà Dương Đào vẫn đang tắm rửa, hoàn toàn không biết tầm mắt Cao Tuấn đã trượt từ bụng dưới bằng phẳng tới bờ mông cong mịn màng, cuối cùng thẳng xuống gót chân của cậu.
Mãi tới lúc Dương Đào tắt nước, cầm khăn bông lau khô người, mặc áo ba lỗ sạch sẽ và quần short lên.
Cao Tuấn mới đứng dậy rửa mặt, nấu một nồi cháo nhỏ, lúc ăn cơm, Dương Đào chăm chú nhìn khuôn mặt Cao Tuấn, làm Cao Tuấn cũng mất tự nhiên, “Em cứ nhìn anh làm gì?”
“Anh phải cạo râu đi thôi.”
Cao Tuấn sờ sờ đám râu lởm chởm quanh khóe miệng, cười không nói gì.
Cơm nước xong xuôi, Dương Đào kéo Cao Tuấn đến trước bồn rửa mặt, hứng nước vã lên mặt anh, cầm chai nước râu bên cạnh lắc lắc, xịt chút bọt bôi lung lung lên miệng anh, sau đó nhìn anh, nở nụ cười hết sức dịu dàng, khoe hàm răng trắng muốt, “Ra hàng cạo râu là mất tiền đấy.”
Vừa nói, Dương Đào vừa rửa sạch dao cạo rồi tỉ mỉ cạo râu cho Cao Tuấn, cậu làm rất nhẹ, không để Cao Tuấn phải khó chịu chút nào.
Đây là lần đầu tiên Cao Tuấn để người khác cạo râu cho mình, cảm giác đúng là thoải mái.
Mà đây cũng là lần đầu tiên từ sau lần Dương Đào uống rượu say, hai người lại gần gũi đến vậy, gần tới mức Cao Tuấn nhìn được rất rõ hai hàng mi mềm mại như nhung, dày như cánh quạt, nhè nhẹ rung rung như cánh bướm mỗi khi cậu chớp mắt, mặt trời rọi nắng qua cửa sổ, khiến đôi má cậu óng ánh sắc vàng, làn da mịn màng không tì vết, đôi môi mỏng hé mở, hàm răng trắng muốt đều tăm tắp. Đứa bé trai mười tám tuổi, nét tuấn tú rạng rỡ sâu sắc đọng trên đáy mắt đuôi mày cậu.
Đối diện với khuôn mặt cậu gần trong gang tấc, Cao Tuấn muốn tránh cũng không tránh được, đành để mặc cậu cạo râu cho mình, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tuyệt đẹp của cậu, vẻ mặt thản nhiên như bức tượng, ung dung không biến sắc, nhưng trái tim trong lồng ngực đã loạn nhịp từ lâu…
Chính là lúc đó, trái tim anh loạn nhịp…