Duyên phận, nếu như là đến đúng lúc, đó chính là điều hạnh phúc nhất trên đời này. Nhưng đáng tiếc, nếu như đến không đúng lúc, há chẳng phải là nghiệt duyên hay sao? Tồn tại trong trời đất, chẳng ai có thể thoát khỏi mùi vị của tình ái. Một người, trải qua trăm ngàn vết thương đau, liệu có vì yêu mà mở ra cánh cửa trái tim? Một người, sau tất cả liệu có thể nào kiếm tìm được hạnh phúc?
Yêu thương, cái cảm giác này, tại sao lại vừa ngọt ngào, vừa đau đớn? Yêu thương, vì người mình yêu đau mà ngay cả bản thân cũng dường như bị mất đi tri giác. Yêu một người không phải là nhìn vào bề ngoài của người đó. Yêu một người, chính là yêu từ cái tâm. Tâm đẹp, người mới có thể đẹp...
Dung nhan bị hủy, nhưng tâm vẫn còn nguyên vẹn, sợ gì những khó khăn? Mặc cảm tự ti, để cho đối phương phải chịu đau khổ, chính mình cũng đâu có được hạnh phúc? Theo dòng chảy của thời gian, cái gì rồi cũng phải già đi, sẽ héo tàn, duy chỉ tình cảm chân thành là mãi không tàn. Tình yêu, thật giống như là một phép màu kỳ diệu, không có yêu thương, sẽ chẳng ai có thể tồn tại. Đặt tay lên lồng ngực, hãy cảm nhận để hiểu, trái tim của chính mình cần gì...