Nhưng mà khi nghe thấy Ninh Dực Trình thản nhiên bảo cô từ bỏ, tại sao trái tim cô lại đau đớn như vậy.
Lúc bố mẹ ly hôn, lúc bố mẹ có gia đình mới, lúc bố nói với cô là cô có thêm một đứa em trai, lúc bà nội qua đời, lúc Quý Dương nói với cô là mẹ anh ta không đồng ý cho hai người ở bên nhau, lúc Đường Oánh Oánh cười nói với cô là cô ta và Quý Dương đã ở bên nhau từ lâu rồi...
Cô đều chưa từng suy sụp như vậy.
Thế mà hôm nay, khi mọi chuyện dồn nén trong lòng, khi trước mắt cô chỉ còn duy nhất một con đường, thì lại nghe thấy hai chữ “từ bỏ” được thốt ra một cách dễ dàng như vậy, cuối cùng cô cũng không thể nào kìm nén được nữa.
Nước mắt tuôn rơi như vỡ đê, cô cũng có ước mơ.
Diễn viên chưa từng là ước mơ của cô, nhưng mà bây giờ thì có rồi.
Bởi vì cô muốn sống một cuộc sống khác, cô muốn bố - người chỉ yêu thương em trai cô - thấy được cô cũng rất tài giỏi, cô muốn Quý Dương - kẻ đã phụ lòng cô - thấy được cô không hề thua kém gì Đường Oánh Oánh.
Cô... Càng muốn để bà nội trên trời có linh thiêng phù hộ, biết rằng đứa cháu gái mà bà yêu thương, cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi.
Cô không muốn làm kẻ thất bại nữa!
Nếu như khóc có thể giải quyết được vấn đề, thì cô của ngày xưa cũng sẽ không sống thê thảm như vậy.
Khóc xong, đứng dậy, lau khô nước mắt, cuối cùng cô cũng nhận ra bản thân mình ấu trĩ đến nhường nào. Lúc nãy trong lúc luống cuống, không biết cô đã đánh rơi túi xách ở đâu rồi, tuy rằng trong đó không có nhiều tiền, nhưng điện thoại và tiền mặt đều ở trong đó.
Cô đứng dậy, đi về phía nhà, đi được một lúc, cô mới phát hiện ra, đôi giày cô đang mang không thích hợp để đi bộ, hơi rộng...
Khóc ròng...
Cô đứng bên đường vẫy xe, nhưng mà cứ hễ có xe nào giảm tốc độ, hình như lái xe vừa nhìn thấy cô đã lập tức đạp ga phóng đi mất.
Cô cũng không hiểu vì sao nữa, đành phải ngậm ngùi đi bộ về nhà.
Lúc cô về đến nhà thì đã hơn 11 giờ đêm.
Đi ngang qua cửa nhà Ninh Dực Trình, cô tức giận đến mức muốn xông vào cho anh một trận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn, dù sao thì nếu như hôm nay không có Ninh Dực Trình và người đại diện của anh, thì chắc chắn cô sẽ không thoát thân dễ dàng như vậy. Cô không phải người không biết điều.
Cô ủ rũ về đến nhà, soi gương mới giật nảy mình.
Nữ quỷ này là ai vậy?
Tóc tai bù xù, mặt mày ủ rũ, hơn nữa lớp trang điểm cũng đã trôi hết, thảo nào mà mấy người lái xe kia vừa nhìn thấy cô đã vội vàng phóng xe đi với tốc độ 200 km/h.
Tẩy trang xong, cô nằm vật ra giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong mơ hình như cô nghe thấy con trai đang gọi mình, nó đứng sau lớp kính, nhảy loi choi, không biết đang lo lắng chuyện gì.
Viên Y Y trở mình tỉnh dậy, trời đã sáng rồi, cô đưa tay lên xoa đầu, tại sao con trai cô lại xuất hiện trong mơ của cô chứ.
Cô vô thức mò mẫm tìm điện thoại, sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh.
Aaaaa!
Điện thoại để trong túi xách, túi xách bị bỏ quên ở cái hội sở kia rồi!
Phải làm sao bây giờ!
Cô suýt chút nữa thì khóc òa lên.
Hay là đến hội sở lấy?
Không được... Chuyện tối hôm qua đã gây ầm ĩ như vậy rồi, hơn nữa có quay lại cũng chưa chắc đã tìm thấy.
Lỡ như lại gặp phải đám người kia của Quý Siêu thì phải làm sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Viên Y Y đành phải đến gõ cửa nhà Ninh Dực Trình.
Gõ cửa rất lâu, người đàn ông mới chịu ra mở cửa, hình như là vừa mới bị đánh thức, trên mặt còn ngái ngủ, giọng điệu có chút cáu kỉnh: “Chuyện gì?”
Viên Y Y cuống quýt nói: “Cái hội sở mà hôm qua anh đưa tôi về ấy, anh có quen ai ở đó không?”
“Không quen.”
“Vậy chắc chắn người đại diện của anh quen.”