Dương Tiêu nhìn người con gái mềm mại đang rúc vào lồng ngực mình ngủ say giấc, cả khuôn mặt đỏ ửng trông vô cùng động tình. Hắn càng không nhịn được khẽ vuốt ve mái tóc của Trường Lạc. Ngồi dậy bế người cô lên, đi thẳng vào trong phòng tắm lau rửa sạch sẽ cho cô và mình.
Sau khi nhẹ nhàng mặc lại đồ cho cô và hắn, Dương Tiêu lại lơ đãng liếc nhìn đến vệt máu đỏ trên tấm ga trắng bọn họ vừa làm chuyện đó.
Hắn biết vết máu đỏ tươi đó biểu lộ cho điều gì. Hắn thầm nghĩ, bản thân hẳn đã cùng với cô làm chuyện này rồi thì chắc chắn bản thân sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Trường Lạc lúc lờ mờ mở mắt liền thấy được khuôn mặt đẹp trai của Dương Tiêu. Còn có cảm giác được giống như cô và hắn đang bay. Phải! Chính là đang bay! Cảm giác lúc hắn bể cô lướt đi với tốc độ siều nhanh.
Dương Tiêu thời điểm khi nãy đã sớm dùng thính lực nghe ra được tiếng bước chân của một đám người đang đi dọc hành lang gần phòng của hắn và cô.
Hắn còn lắng tai nghe rõ giọng nói quen thuộc của Khương Linh khi đó khiến cho hắn triệt để chán ghét cô ta.
"Anh Trường Cung, em rõ ràng là thấy chị Khương Tuyết đi lên tầng này cùng với người đàn ông lạ mặt mà! ".
Lúc đó Dương Tiêu hắn liền biết thì ra người hạ thuốc cô không ai khác chính là người con gái hắn lúc trước vẫn tự cho là tốt đẹp, còn từng coi là ánh trăng sáng trong lòng nữa chứ.
Hắn không có thời gian nghĩ nhiều, sau khi mặc xong quần áo cho cô và hắn thì bế cô lên. Tầm mắt chú ý đến cửa sổ kính mở toang ở trong phòng mà ôm cô nhảy lên bay ra khỏi phòng.
Hắn rất ít khi để lộ siêu năng lực của mình từ khi đặt chân đến trái đất này.
Nhưng trong lúc cấp bách vẫn phải dùng đến.
Vào lúc Khương Linh dẫn theo Cao Trường Cung và một đám người tò mò đi theo lên tới chỗ này, bọn họ đã tìm khắp các phòng nhưng vẫn không thể tìm ra người mà bọn họ muốn tìm.
Cao Trường Cung lúc này quay ra trách móc Khương Linh.
"Khương Linh em nói xem đây là như nào? Tìm cả buổi cũng không thấy Khương Tuyết. Hay là nói, em muốn vu khống em ấy? ".
Khương Linh bị Cao Trường Cung dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, cô ta liền bắt đầu có chút sợ hãi. Bản thân cũng trở nên ấp úng.
" Em...em...".
Nhìn dáng vẻ cô ta như vậy, Cao Trường Cung chính là triệt để thất vọng, vung tay quay người dứt khoát bỏ đi.
Để lại một Khương Linh vẫn còn hoang mang tự nghi ngờ chính mình.
Rõ ràng là mọi chuyện đều đã nằm trong kế hoạch của cô ta rồi. Không thể nào lại không tìm thấy Khương Tuyết ở đây được! Là tại sao chứ?
Khương Linh cả người đờ đẫn thẫn thờ đứng sững tại chỗ.
Dương Tiêu bế Trường Lạc trong đêm bay qua từng mái nhà nên cũng không dễ bị người khác nhìn thấy. Huống chi tốc độ của hắn còn siêu cấp nhanh hơn cả sấm chớp.
Trường Lạc mê man mờ mịt túm lấy góc áo của hắn mà mơ mơ màng màng.
Đến khi cảm nhận được hắn đặt cả người cô xuống một chiếc giường mềm mại xong hắn liền đóng sập cửa đi ra bên ngoài.
Lúc này Trường Lạc mới từ từ mở mắt. Cô khẽ ngồi dậy, đem cặp mắt to tròn liếc nhìn xung quanh căn phòng một lượt mà đánh giá. Chính là nói vô cùng xa lạ.
Nhưng cách bày trí lại vô cùng dễ chịu. Tông màu chủ đạo của căn phòng là tông màu tối xanh nâu nên không quá chói mắt.
Cô đặt bàn chân xuống sàn nhà trắng lành lạnh. Đôi bàn chân nhỏ nhẹ nhàng bước đi trên nền nhà ra tới cửa phòng chợt dừng lại.
Trường Lạc tại bên trong dõng tai nghe được có tiếng nói chuyện của hai người đàn ông ở bên ngoài.
Cô im lặng nghe ngóng. Lại nghe được là Dương Tiêu cùng với một giọng nói xa lạ đang nói chuyện.
"Dương Tiêu, anh không phải là thực sự có tình cảm với loài người rồi đấy chứ? Chính là cô gái vừa rồi tôi trông thấy cậu bế vào đây phải không? ".
Nghe giọng người kia có vài phần khẩn trương lại thể hiện ra là lo lắng mà lên tiếng.
Dương Tiêu lại không mảy may tới thái độ bàng hoàng sửng sốt của người kia. Chỉ chậm rãi trả lời.
"Ừm ".
Người kia nhận được câu trả lời liền nhăn nhó mặt mày mới vội lên tiếng sốt sắng.
" Nhưng anh cũng không thể nào ở bên người ta được đầu. Dù sao thì anh và tôi cũng đã tìm ra cánh cửa thông qua không gian trở về hành tinh của tôi và anh rồi. Chỉ cần chờ đến tháng sau liền có thể về nhà. Anh không phải là muốn..Mà khoan đã! ".
Người kia nói đến đây mới chớp chớp mắt, như tự nhiên nhớ ra điều gì đó mà đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn đến
Dương Tiêu dò hỏi.
"Anh, đã cùng với cô gái kia... làm chuyện đó chưa?".
Dương Tiêu vừa nghe đến đây, đôi lông mày khẽ nhướn lên, phản ứng chậm một lúc mới gật đầu xác nhận.
Thái độ tỏ ra điểm nhiên như không này của Dương Tiêu phút chốc khiến cho người đàn ông kia kinh ngạc, ngỡ ngàng đến mức đứng không vững. Anh ta đưa tay lên che miệng há hốc, hai mắt trợn to mà nhìn tới Dương Tiêu thốt lên.
" Anh, anh, anh...điên rồi! Điên thật rồi! Anh thừa biết, theo quy định của hành tinh chúng ta, nếu như giao hợp làm tình với con người ở trái đất ba lần thì sẽ không còn là người của hành tinh sao Hỏa nữa. Đồng nghĩa với việc anh sẽ mất đi siêu năng lực và trở thành con người mãi mãi đó ".
Nhìn cái vẻ mặt hốt hoảng của người " đồng hương" kia. Dương Tiêu thái độ đối với anh ta chỉ nhàn nhạt "ừm " một tiếng xem như đã biết.
Anh ta lại không có bình thản được như Dương Tiêu, dáng vẻ sốt sắng lo cho anh bạn " đồng hương " mà lên tiếng khuyên can.
" Này tôi nói, anh phải ngừng lại việc này đi có nghe chưa. Nếu chỉ là làm lần đầu thì không sao, cùng lắm là lúc trở về siêu năng lực có hơi giảm sút. Nhưng nếu anh mà cố chấp cùng cô gái kia làm chuyện đó nữa thì đừng trách tôi không nhắc nhở trước ".
"Ừm ". Dương Tiêu vẻ mặt thờ ơ, cứng nhắc trả lời.
Anh bạn kia nhìn thấy thái độ dửng dưng của Dương Tiêu như vậy, cũng không biết Dương Tiêu có thể nghe ra không. Anh ta chỉ biết thở dài một hơi, lúc ra tới cửa nhà bỏ đi còn thầm nói một câu.
" Haiz!! Tình yêu đúng là thứ khiến cho bất cứ ai cũng có thể trở nên mù quáng mà! ".