Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu Về Quyền Sơ Nhược

Chương 8




Editor: Hepc

Trong không khí phiêu tán đầy rẫy mùi sầu riêng, đối với người không ăn món này mà nói, thật là một loại thử thách hành hạ.

Mày kiếm Lục Cảnh Hanh nhíu chặt, nắm lỗ mũi hỏi cô: "Ăn xong chưa?"

Gương mặt tuấn tú của anh lo lắng, lạnh lùng nói: "Em còn muốn ăn bao lâu?"

Loại mùi này, anh tuyệt đối không thể chịu được nữa, dù một phút cũng muốn hỏng mất!

Quyền Sơ Nhược lại nhét vào trong miệng một miếng sầu riêng, rốt cuộc có lòng từ bi từ trong ghế sofa đứng lên, nói: "Ngon lắm, hôm nay không ăn nữa."

Ôm nửa trái sầu riêng đi tới phòng bếp, Quyền Sơ Nhược tìm một cái hộp, lấy những miếng còn dư ra ngoài, xếp chồng chất ở trong hộp rồi đậy kín lại, bỏ vào tủ lạnh ướp lạnh.

Ngày mai còn có thể đắc ý ăn một bữa!

Mắt thấy cô ôm đồ rời đi, Lục Cảnh Hanh trở lại bên cửa sổ đứng ngay ngắn lần nữa. Anh buông tay nắm chặt lỗ mũi ra, xoay mặt ra ngoài cửa sổ hít sâu một hơi, hóa giải loại cảm giác hít thở không thông đó.

Mẹ nó!

Cái tật xấu gì đây, người đẹp ăn sầu riêng? Hôi chết!

Mặc dù mở rộng cửa sổ ra, nhưng Lục Cảnh Hanh vẫn cảm thấy trong không khí có một cổ mùi hôi. Anh tìm được chai thuốc thanh lọc không khí, hướng về phía mỗi góc phòng xịt không ngừng.

"Hắt xì ——"

Quyền Sơ Nhược từ phòng bếp đi ra, thấy Lục Cảnh Hanh đang xịt thuốc thanh lọc không khí, đúng lúc đối mặt với cô mà xịt qua, cô bịt mũi, buồn bực nói: "Có cần sử dụng tới mức như vầy không?"

Không phải ăn sầu riêng sao? Muốn biến gian phòng thành khách sạn cao cấp năm sao hả?!

"Dĩ nhiên phải sử dụng tới." Lục Cảnh Hanh chán ghét cau mày, nói: "Về sau không cho ăn ở nhà."

"Nơi này không phải cũng nhà của tôi sao?" Quyền Sơ Nhược nhíu mày, không nhượng bộ chút nào, "Muốn ăn thì ăn thôi."

Ánh mắt người đàn ông mãnh liệt, hướng mắt về phí cô lộ ra mấy phần lạnh lẽo. Anh không hề tức giận, cười vượt trên trước mặt cô.

"Em nói cái gì?"

Lục Cảnh Hanh hơi thấp đầu xuống, môi mỏng nâng lên độ cong mê người. Ngón tay anh nhẹ giơ lên, rơi vào cằm Quyền Sơ Nhược khẽ vuốt, "Lặp lại lần nữa cho tôi nghe nào."

Giọng điệu của anh mặc dù bình thường, thế nhưng đôi mắt thâm thúy từ từ u tối. Sức quan sát của Quyền Sơ Nhược cực mạnh, cô phòng bị lui về phía sau, vẻ mặt lạnh lùng dường như dãn ra.

Môi cô giương mắt lên, nhìn trên bàn uống trà nhỏ có chìa khóa xe, hỏi "Cái đó, chúng ta ra bên ngoài đi dạo chứ?"

Lục Cảnh Hanh ngẩn người, đáy mắt thoáng qua vẻ hồ nghi. Kể từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên cô chủ động mở miệng mời mọc.

"Đi nơi nào?" Hai tay anh chống trên tường, thân hình cao lớn bao phủ người ở trong ngực.

Môi người đàn ông phun ra khí nóng đập vào mặt, ánh mắt Quyền Sơ Nhược lay động, khó mở miệng được cười nói: "Tối nay không tệ, lái xe đi hóng gió nhé."

Đề nghị của cô nghe cũng không tệ lắm, Lục Cảnh Hanh thu hai cánh tay lại, lùi về sau một bước, không có phản đối.

Quyền Sơ Nhược xoay người trở lại phòng ngủ, động tác nhanh chóng đổi bộ đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa. Cô kéo cửa ra đi ra, thấy ánh mắt yên lặng của Lục Cảnh Hanh híp một cái.

Không bị đồ công sở trói buộc, khí thế Quyền Sơ Nhược bị suy giảm. Cô cột tóc đuôi ngựa đơn giản, xem ra tràn đầy sức sống, mắt kiếng cũng bị vứt bỏ lộ ra đôi  mắt đen nhánh, hết sức sáng ngời.

"Đi thôi."

Quyền Sơ Nhược thu dọn thỏa đáng, hướng về phía người đàn ông đang ngây ngẩn thúc giục.

Lục Cảnh Hanh không ngờ cô mặc như vậy, tây trang trên người không còn kịp đổi nữa, anh thuận tay cầm chìa khóa xe, hai người cùng nhau ra cửa.

Bầu trời đêm bên ngoài bát ngát, ngửa đầu nhìn, ngôi sao trên trời lóe sáng. Thời tiết tối nay quả thật không tệ, cũng biểu thị ngày mai trời trong xanh.

"Muốn đi nơi nào?" Ngón tay Lục Cảnh Hanh lắc chìa khóa, giống như thân sĩ  hỏi thăm.

Quyền Sơ Nhược chép miệng, khóe miệng nhiễm cười nói: "Đi đến đỉnh núi, ngắm những vì sao đi."

Nghe được lời của cô..., Lục Cảnh Hanh khiếp sợ lần nữa. Tối nay cô không chỉ có chủ động mời mọc, lại còn lựa chọn nơi lãng mạn như vậy.

Đến tột cùng cô nghĩ cái gì đây?!

"Được thôi." Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng trên mặt Lục Cảnh Hanh không lộ vẻ kỳ lạ.

Mở cửa xe trước, người phía sau đột nhiên đưa tay, đặt trên mu bàn tay của anh, "Để cho tôi lái xe được không?"

Lục Cảnh Hanh khẽ híp mắt, nhìn chằm chằm người phía sau hỏi, "Em muốn lái sao?"

"Ừmh."

Quyền Sơ Nhược nhìn xe thể thao bảnh bao mà anh mới mua, khóe mắt đều là nụ cười, "Tôi muốn thử một chút, cái xe thể thao Lamborghini Reven¬ton này."

Nghe vậy, mắt Lục Cảnh Hanh sáng lên. Chiếc xe này anh mua về đã gần nửa tháng, người bên cạnh đều chỉ hỏi giá cả, không một người nào hiểu biết thông thạo.

Anh hoàn toàn không ngờ, Quyền Sơ Nhược mới nhìn có thể biết loại hình của xe này.

"Em biết đua xe?" Lục Cảnh Hanh nhíu mày, cười hỏi.

Quyền Sơ Nhược nhún nhún vai, vẻ mặt không kiêu ngạo không chút tự ti, giọng nói chắc chắn nói: "Xe thể thao Lamborghini Reven¬ton, thế giới bán ra 20 chiếc, dĩ nhiên không bao gồm công ty Lamborghini lưu giữ 2 chiếc xe, giá tiền bán ra ít nhất 200 triệu Đô-la. Linh cảm thiết kế đến từ máy bay chiến đấu, động lực cải tiến đạt tới 650 mã lực, tốc độ cao nhất có thể đạt tới 340Km/h."

"Chậc chậc......"

Lục Cảnh Hanh vỗ tay, hai mắt thâm thúy nhiễm cười, "Thật không nghĩ tới, bên cạnh tôi còn có một người trong nghề."

"Có thể lên xe chưa?" Sắc mặt Quyền Sơ Nhược bình tĩnh, nhíu mày hỏi.

Lục Cảnh Hanh đưa chìa khóa xe trong tay cho cô, trong ánh mắt hàm chứa mấy phần mong đợi, "Hiếm thấy em hiểu biết như vậy, cũng không coi là bôi nhọ bảo bối của tôi!"

Đang lúc nói chuyện, lòng bàn tay anh rơi vào trước mui xe vỗ nhẹ, nói: "Tối nay đổi chủ nhân cho mày."

Quyền Sơ Nhược không có ở nói nhiều, cầm chìa khóa xe đi tới đối diện, mở cửa xe ngồi vào vị trí tài xế. Sau đó, Lục Cảnh Hanh cũng khom lưng ngồi vào, cũng cài dây nịt an toàn lại.

"Em chạy trước đi, nếu như phát hiện khống chế không được thì dừng lại." Khóe miệng người đàn ông cười, rõ ràng mang theo khiêu khích.

Quyền Sơ Nhược nhìn đồng hồ đeo tay một, đôi tay khoác lên trên tay lái, quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Hanh, hỏi "Anh không say xe chứ?"

"Hả?" Lục Cảnh Hanh ngẩn ra, hình như không có kịp phản ứng.

Ánh mắt Quyền Sơ Nhược như lửa, đạp cần ga đồng thời nói: "Ngồi xong rồi."

Âm vang ——

Tính năng xuất sắc của chiếc xe Lamborghini hình giọt nước màu đen này, giống như tinh linh trong đêm tối lao ra. Sườn xe trong nháy mắt đi xa, đèn xe như ẩn như hiện, rất nhanh liền biến mất không thấy.

Chín giờ tối, dòng xe chạy trên đường cao tốc không tính là chật chội. Lamborghini màu đen chạy ở trên đường, tốc độ xe quả thật có thể dùng từ "Nhanh chóng" để hình dung.

Dọc theo đường cao tốc, hai tay Quyền Sơ Nhược nắm chặt tay lái, đạp chân ga dưới chân tới cùng.

Vù vù ——

Mã lực xe lớn, lần nữa gào thét mà chạy.

Vị trí kế bên tài xế, đôi tay Lục Cảnh Hanh giữ chặt tay vịn an toàn, khuôn mặt tuấn dật từ từ trắng bệch. Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào tốc độ xe, không ngừng nhắc nhở: "Chậm một chút! Chậm một chút!"

Quyền Sơ Nhược đang tận hứng, sao có thể phản ứng đến lời nói anh. Không thèm quan tâm lời nhắc nhở của anh, chỉ làm cho cô cảm thấy chán ghét.

Gỡ thun trên tóc đuôi ngựa ra, tóc dài Quyền Sơ Nhược xõa xuống. Cô hạ cửa sổ xe, mặc cho gió đêm mát mẽ thổi vào trong buồng xe.

Lần nữa tăng tốc, cô hết sức phát huy tiềm năng chiếc xe này!

Người bên cạnh tóc xõa dài, hoàn toàn tháo xuống sự nghiêm khắc. Lục Cảnh Hanh lần đầu tiên nhìn thấy Quyền Sơ Nhược như vậy, môi anh mím lại, ánh mắt rơi vào gò má của cô.

Đèn đường mờ vàng chiếu vào da thịt trắng nõn của cô, nhuộm mở một tầng màu vàng kim. Anh híp mắt, đầu ngón tay không khỏi khinh động, rất muốn đưa tay sờ một cái vào tóc đen của cô.

"Sợ không?" Quyền Sơ Nhược hết sức chăm chú lái xe, cũng không có nhận thấy được sự khác thường của anh. Cô khẽ liết mắt, thấy vẻ mặt anh căng thẳng, đôi tay cầm chặt tay vịn an toàn, có chút buồn cười. 

Mẹ nó, lái đến 300 km/h, ai mà không sợ hãi?

Lục Cảnh Hanh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh đưa tay, nới cà vạt ở cổ.

Chung quanh đều là tiếng gió, mày kiếm người đàn ông nhíu chặt, hắng giọng hô to, "Quyền Sơ Nhược, em chạy quá nhanh rồi!"

"Yên tâm đi!" Quyền Sơ Nhược chỉ tay cầm tay lái, nâng một cái tay đưa ra ngoài cửa xe, thái độ buông lỏng, "Tôi đã từng giành giải nhất đua xe, kỹ thuật rất tốt." 

Giải nhất đua xe?

Chân mày Lục Cảnh Hanh buông lỏng một chút, nghĩ thầm cô gái này có giải nhất đua xe!

Nhìn gương mặt tuấn tú anh giãn ra, khóe mắt Quyền Sơ Nhược thoáng qua một tia tinh quang, môi đỏ mọng nâng lên độ cong không hiểu, "Chỉ là, giải nhất đua xe nghiệp dư!" 

"......"

Hai mắt Lục Cảnh Hanh nhiễm giận, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô thình thịch phóng hỏa. Đây là cô trêu chọc mình?!

Sắc mặt người đàn ông bên cạnh lo lắng, Quyền Sơ Nhược một chút cũng không còn để ở trong lòng. Cô quay đầu, tăng tốc, nói: "Ngồi chắc nha, chúng ta đi lên núi."

Lục Cảnh Hanh nén hỏa khí đầy trong bụng không có chỗ xả ra, hai tay anh nắm chặt tay vịn an toàn, lòng khẩn trương dâng lên cổ họng.

Lamborghini màu đen chạy như gió bay điện chớp, rất nhanh Quyền Sơ Nhược lái xe đến đỉnh núi. Cô chọn chỗ thật tốt dừng lại, sảng khoái  đẩy cửa xe ra, kêu lên: "Chính là chỗ này."

Cái chỗ này, là cả đỉnh núi cao nhất để ngắm sao. Năm ấy cô tốt nghiệp đại học, Liêu Phàm đã từng dẫn cô tới.

Nhưng sau đó, anh ấy lại không bao giờ chịu dẫn cô tới.

Lục Cảnh Hanh ngồi ở trong xe hòa hoãn hồi lâu, sau đó mới cởi dây nịt an toàn ra, đẩy cửa đi xuống. 

"Quyền Sơ Nhược ——"

Người đàn ông cắn răng nghiến lợi hét, phút chốc bốn phía hiện đầy lạnh lẽo.

"Suỵt!"

Quyền Sơ Nhược xoay người, ngón trỏ chống đỡ ở trên môi, "Đừng nói chuyện, lo ngắm sao đi."

Ánh mắt của người trước mặt trong suốt sáng ngời, lúc cô nói chuyện, môi đỏ mọng chứa đựng nụ cười yếu ớt, nụ cười có thể coi như là dịu dàng.

Dịu dàng, hai chữ này, thật là khó được xuất hiện trên người cô.

Toàn thân lửa giận, nghe giọng nói cô lòng tức giận biến mất hầu như không còn. Lục cảnh hừ đi tới bên cạnh cô, gương mặt tuấn tú lạnh lùng từ từ bình tĩnh, anh mím môi nhìn về phía người bên cạnh, lại chỉ thấy cô ngửa đầu nhìn chằm chằm bầu trời đêm, ngón tay điểm nhẹ, hình như đang đếm sao.

"Đếm rõ ràng rồi sao?"

Giây lát, Lục Cảnh Hanh cười đến gần, ở bên tai cô hỏi khẽ.

Quyền Sơ Nhược cau mày, không vui nhìn anh chằm chằm, "Ai cho anh nói chuyện? Tôi mứa vừa đếm tới bao nhiêu rồi? Là 2234, hay là 2235?"

Tính ra mà nói, Lục Cảnh Hanh đúng là người trong nghề. Mày kiếm anh cợt nhã, ánh mắt khinh thường nói: "Em đếm như vậy, coi như đếm tới trời sáng, cũng không đếm hết."

"Anh có biện pháp hả?" Quyền Sơ Nhược vuốt cái cổ đau nhức, tròng mắt vụt sáng hỏi anh.

Tối nay thấy cô thật rất khác thường. Một đại luật sư khôn khéo sắc bén, lại hỏi vấn đề ấu trĩ như thế. Dù là học sinh tiểu học cũng biết, là không có cách nào đếm được số lượng sao trên trời.

"Rốt cuộc có bao nhiêu vì sao?" Thấy anh không trả lời, lông mày Quyền Sơ Nhược nhíu chặt, chất vấn. Từ nhỏ cô chỉ muốn biết, sao trên trời rốt cuộc có bao nhiêu?

Lục Cảnh Hanh bĩu môi, cánh môi cong nhẹ. Khóe mắt anh trầm một cái, đột nhiên thay đổi nhớ tới cháu gái nhỏ mấy ngày trước cho anh cân não, nói: "Trời mới biết."

Quyền Sơ Nhược hung ác trợn mắt nhìn anh một cái, biết bị tính kế, cười âm trầm.

"Thích sao?"

Người đàn ông chủ động đến gần, Quyền Sơ Nhược tiếp tục đếm sao, không muốn phản ứng với anh.

Lục Cảnh Hanh không hề tức giận, đưa tay khoác lên trên vai của cô, cười nhạo: "Em, cái người này thật sự không thú vị gì hết."

Anh nhìn không khí chung quanh ý cười trên khóe môi cợt nhã, "Người ta tới nơi này đều là nói chuyện yêu đương, em tới nơi này bởi vì đếm sao?"

Đẩy tay anh ra, Quyền Sơ Nhược cau mày, giọng căm hận nói: "Lục Cảnh Hanh, anh còn dám nói chuyện tôi đánh anh!" 

Cô mới vừa đếm tới bao nhiêu, là 1102, hay là 1103?

Lục Cảnh Hanh, anh không nói chuyện thì chết à?!

Ai!

Lục Cảnh Hanh nâng trán, bộ dáng cô nắm hai tay, để cho anh buồn cười. Anh muốn cười đến nội thương, ở trên tòa án cô là kim bài luật sư hùng hổ dọa người, cuộc thi toán học rốt cuộc có đạt tiêu chuẩn không?

"Tính toán rõ ràng rồi sao?" Lục Cảnh Hanh không nói lời gì lôi cô đến trong ngực, "Hai lần em đếm tổng cộng là, là 3337 sao."

"À?"

Quyền Sơ Nhược giật mình, kinh ngạc theo dõi anh, lại thấy mặt anh đầy khẳng định, liền tán thành nói: "Được rồi, vậy tôi tiếp tục."

Còn phải tiếp tục? Lục Cảnh Hanh nhức đầu, anh mạo hiểm tính mạng cùng cô tới đỉnh núi, không phải là tới đếm sao.

Quyền Sơ Nhược chỉ nhìn chằm chằm bầu trời sao, cho nên không hề thấy ánh mắt người đàn ông dần rơi. Lòng bàn tay Lục Cảnh Hanh nhẹ giơ lên, chạm vào tóc đen mềm mại của cô khẽ vuốt, ánh mắt chậm rãi nóng rực. 

Nhớ tới cảm giác ngày đó hôn cô, hai mắt Lục Cảnh Hanh khẽ híp. Anh tự tay giữ chặt cằm của cô, ánh mắt cô kinh ngạc, cúi đầu hung hăng hôn môi cô.

Nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông vội vàng không kịp chuẩn bị, Quyền Sơ Nhược đưa tay đẩy anh, nhưng quả đấm cũng bị lòng bàn tay anh khóa trụ, dễ dàng khóa vào trong ngực. Cô bị Lục Cảnh Hanh giam cầm, không tìm được cơ hội lui ra.

"Ưmh!"

Quyền Sơ Nhược nức nở, âm thanh trong miệng đều bị người đàn ông bao phủ.

Cô bị hôn bất ngờ đầu quả tim phát run, chần chờ chốc lát, người đàn ông dùng lưỡi thăm dò vào trong miệng của cô đầy kỹ thuật, tùy ý xâm chiếm, mút thỏa thích.

Đầu lưỡi tê tê dại dại, ngay tiếp theo toàn thân run rẩy. Hai chân Quyền Sơ Nhược tê dại, từ từ mất đi trọng tâm, thật may là có lực cánh tay của người đàn ông vòng chắc hông của cô, ôm cô thật chặt vào trong ngực.

"Thích, tôi hôn em sao?"

Buông cô ra khóe môi Lục Cảnh Hanh nhiễm cười, môi mỏng chống đỡ chóp mũi của cô, tà ác hỏi.

Đôi mắt Quyền Sơ Nhược thông suốt ướt át, anh cúi đầu nhìn sang, ánh mắt cô đều là vô tội ngây thơ, tinh khiết mê người.

Bụng dưới căng thẳng một hồi, khóe miệng Lục Cảnh Hanh trầm xuống, thân thể xuất hiện phản ứng mãnh liệt.

Sau khi hô hấp thông thuận, đại não hỗn độn của Quyền Sơ Nhược mới tỉnh táo lại. Cô ý thức được mình lại một lần nữa bị anh hôn, hơn nữa bị anh hôn rối tinh rối mù, lập tức nộ hỏa công tâm (ý là tức giận và thịnh nộ).

Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ người đàn ông này dùng mê hồn thuật?! (ý là dủng thuật làm say mê, mê đắm)

"Buông tay!"

Quyền Sơ Nhược tức giận, nhưng lại không thể làm gì. Cô hồi tưởng biểu hiện của mình mới vừa rồi, gương mặt hiện lên mấy phần mất tự nhiên.

Cô tự an ủi mình nói, là tối nay tâm tình không tốt, cho nên cô cần phát tiết.

Sắc mặt người trong ngực không vui, Lục Cảnh Hanh chiếm được tiện nghi, thức thời buông tay ra, không có ở đây dây dưa nữa.

Mới vừa rồi trải qua màn hôn triền miên, khắp người Quyền Sơ Nhược không được tự nhiên, cô cụp mắt, nói: "Trở về thôi."

Lục Cảnh Hanh đồng ý gật đầu một cái, dù thế nào đi nữa hiện tại trong lòng anh nghĩ anh cùng với những vì sao nửa điểm cũng không dính dáng. Hồi tưởng vừa ôm cô vào trong ngực xúc cảm mềm mại, môi anh nâng lên đường cong lớn hơn.

Cười dâm đảng!

Quyền Sơ Nhược thấy nụ cười của anh, ngắn gọn cho ra đáp án. Cô bực tức giơ tay lên, sửa sang lại quần áo thể thao, vị trí ở ngực xốc xếch, hiển nhiên là mới vừa bị người sờ qua.

Lần trước hôn lưỡi, lần này sờ ngực, Lục Cảnh Hanh đúng là mặt người dạ thú!

Quyền Sơ Nhược suy nghĩ phải làm thế nào hả giận, lại nghe người đàn ông bên cạnh mở miệng: "Tôi lái xe."

Đã vượt lên trước một bước đoạt lấy chìa khóa xe trong tay cô, Lục Cảnh Hanh thong dong lên xe. Bởi vì lúc nãy thấy Quyền Sơ Nhược biểu diễn, anh cũng không dám nếm thử nữa!

Trên đường trở về, Quyền Sơ Nhược ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa xe. Vốn là tâm tình tối nay không tốt, lúc này cô phiền não cau mày, chỉ cảm thấy càng thêm phiền muộn. 

Nhớ tới Liêu Phàm, hai mắt Quyền Sơ Nhược thoáng chốc ảm đạm. Cô dựa vào thành ghế, không nói một lời.

Lục Cảnh Hanh thấy vẻ mặt cô chợt biến đổi, còn tưởng rằng là bởi vì mình. Anh chỉ cười cười, cũng không có giải thích hoặc là nói thêm cái gì, trực tiếp lái xe về nhà.

Ngày hôm sau, sau khi Lục Cảnh Hanh rời giường, Quyền Sơ Nhược đã rời đi. Anh nhìn giường lớn ở phòng ngủ chính trống rỗng, hai mắt thâm thúy ám xuống.

Vụ án ly hôn nhiều, dù sao thật chán ghét, nhất là bây giờ Quyền Sơ Nhược lấy vụ án nhận được mấy ngày trước giao cho thủ hạ, và lần nữa đón lấy một án tranh chấp đất đai.

Lần này người trong cuộc đang ở quê hương, lần đầu tiên Quyền Sơ Nhược nhận loại án kiện này, không khỏi sinh ra mấy phần hăng hái.

Thích khiêu chiến, coi như là di truyền của người nhà họ Quyền.

Ban đầu Quyền Chính Nham không làm chính trị theo thương trường, từng có bao nhiêu người khuyên ông dừng bước, nhưng ông dứt khoát kiên quyết bỏ vốn đầu tư vào thương trường, mười mấy năm qua đánh liều, vẫn có thể Đỗ Trạng Nguyên.

"Chị Quyền, có muốn em đi giúp chị hay không?" Trợ lý Tống Văn giúp cô thu dọn đồ đạc, quan tâm hỏi.

Đường nông thôn không dễ đi, là lần đầu tiên Quyền Sơ Nhược đi, Tống Văn có chút lo lắng.

"Không cần." Quyền Sơ Nhược bỏ vật phẩm tùy thân vào trong túi xách, vẻ mặt lành lạnh.

Trợ lý biết tính tình của cô, cũng không có nói nhiều, rất là cặn kẽ nói đường xá với cô.

Quyền Sơ Nhược vỗ vỗ bả vai của cô, cười nói: "Tôi không biết đường, không phải còn có hướng dẫn sao?"

"Vậy cũng được." Tống Văn rốt cuộc yên tâm, theo cô ra ngoài cửa lớn.

Lái xe từ nội thành ra ngoài, không khí chung quanh từ từ mát mẻ. Quyền Sơ Nhược hạ cửa sổ xe khẽ xuống, ngửi hương lúa phiêu tán bay tới, tâm tình nặng nề dần thư thả.

Chỉ là Quyền Sơ Nhược coi thường một chút, ngay cả có hướng dẫn hệ thống hiện đại hóa, nhưng cũng phải cân nhắc đến cụ thể đến hoàn cảnh cùng vị trí địa lý. Vùng núi hẻo lánh thế này, có rất nhiều bản đồ hướng dẫn trong hệ thống không tìm được.

May mắn là ban ngày, Quyền Sơ Nhược nhiều lần hỏi đường, rốt cuộc tìm được người cô muốn gặp.

Trương Đại Gia tuổi đã hơn năm mươi, thân thể to lớn, ông đứng ở cửa thôn, nhìn thấy Quyền Sơ Nhược xuất hiện, lập tức cười tiến lên đón. Chân của ông không tiện lắm, việc nông việc nhà lại nhiều, không thể đi gặp cô.

Mặc dù hàng năm Quyền Sơ Nhược chạy đi khắp nơi, nhưng đi tới nông thôn thì vẫn là lần đầu tiên. Hoàn cảnh mặc dù đơn giản, nhưng tất cả cảnh vật đều là thuần túy tự nhiên, không thêm nhân lực điêu khắc, có tư vị khác.

Lão nông nhiệt tình, Quyền Sơ Nhược cũng có tâm lưu luyến, lề mề đi xuống, lúc cô rời đi sắc trời đã không còn sớm. Lúc gần đi, Trương Đại Gia nhìn trời một chút, nói cho cô biết trời có mưa to, làm cho cô lái xe đi đường tắt. 

Sau khi Quyền Sơ Nhược nói cám ơn, vội vàng rời đi. Cô theo chỉ dẫn của Trương Đại Gia lái đi, cô đã cảm thấy đường này giống như có cái gì không đúng lắm, cô giống như đảo quanh một chỗ.

Mở hướng dẫn hệ thống ra, hoàn toàn tìm không thấy bản đồ hướng dẫn.

Quyền Sơ Nhược cau mày, chỉ nghe bên ngoài có âm thanh đùng đùng vang lên, mây đen gió lớn, mưa to trong nháy mắt rớt xuống.

Không phải chứ?

Quyền Sơ Nhược bi thương, vận số cô thật sự là “Quá tốt”!

Mưa như thác đổ cấp tốc rơi xuống, giọt mưa lớn nhỏ đánh vào mui xe, đùng đùng vang. Quyền Sơ Nhược mở cần gạt nước, phía trước tầm mắt vẫn mơ hồ như cũ, cô nhanh chóng giảm tốc độ, ổn định tâm lý tìm đường.

Mưa lớn, trời tối. Rất nhanh Quyền Sơ Nhược hiểu rõ, cô đã lạc đường.

Nhìn đồng hồ, Quyền Sơ Nhược lấy điện thoại di động ra, chỉ có thể tìm người nhờ giúp đỡ. Loại chuyện tìm đưởng như vậy, cô không cần hỏi người thứ hai, bản năng gọi điện thoại cho Liêu Phàm.

Nhận được điện thoại của cô, Liêu Phàm lập tức nâng môi lên, sau khi nghe xong lời của cô, lần nữa giận tái mặt, "Nói cho anh vị trí bây giờ của em?"

Vị trí?

Quyền Sơ Nhược ngồi ở trong xe, bốn phía đen như mực, cô không thể nào thấy rõ, "Em không rõ bên ngoài, chẳng qua chung quanh em có rất nhiều rừng, đi về phía Nam còn có một trạm phát điện."

Liêu Phàm bỏ lại đôi đũa trong tay, không nhìn ánh mắt dò xét của người trong nhà, đã nắm áo khoác chạy ra bên ngoài, "Em ngàn vạn lần không nên đậu xe dưới tàng cây, mở xe đèn ra, dừng ở chỗ an toàn không nên cử động."

Thấy cô không nói lời nào, trái tim Liêu Phàm xoắn chặt, âm thanh khẽ phát run, "Sơ Nhược, không phải sợ, chờ anh đến!"

Chờ anh đến.

Ba chữ này, thoáng chốc ủi ấm lòng của cô. Quyền Sơ Nhược đang cầm điện thoại di động nói “Dạ”, liền cúp luôn điện thoại.

Theo Liêu Phàm nói, Quyền Sơ Nhược lái xe ra phiến rừng. Hai tay cô nắm tay lái, đang muốn tắp xe đến bên cạnh, đột nhiên sườn xe rung động một hồi, bên trái sườn xe nghiêng xuống.

Bánh xe ‘ RẮC...A...Ặ..!! ’ một âm thanh vang lên, sắc mặt Quyền Sơ Nhược đại biến. Có cần xui xẻo như vậy hay không, lúc này xe rơi vào trong bùn?

Đẩy cửa xe ra, Quyền Sơ Nhược đội mưa từ trong xe chui ra, cô liếc thấy bánh xe sau lọt vào trong hố sâu, chán nản mắng một tiếng!

Mười mấy giây ngắn ngủn, quần áo trên người Quyền Sơ Nhược toàn bộ ướt đẫm, cô vội vàng trở lại trong xe, cầm điện thoại lên lần nữa. Thế nhưng điện thoại di động không có tín hiệu, cô rốt cuộc biết, cái gì gọi là nóc nhà bị thủng mà còn gặp mưa suốt đêm!

Lục Cảnh Hanh lái xe từ ngoại ô thành phố về nhà, trên đường đi thì trời bắt đầu mưa. Tin tức khí tượng rất chính xác, anh chạy xe nhanh chóng, không tính đường xá rất tốt.

Chuông điện thoại di động vang lên, anh cho là trong nhà, mang tai nghe Bluetooth lên.

"Cảnh Hanh."

Trong điện thoại là giọng nói Phạm Bồi Nghi, mắt Lục Cảnh Hanh sáng lên, "Mẹ, có chuyện gì sao?"

Giọng nói Phạm Bồi Nghi lo lắng, nói: "Me không liên lạc được với Sơ Nhược."

"Chuyện gì xảy ra?" Khóe mắt Lục Cảnh Hanh trầm xuống, hỏi.

"Đứa nhỏ Sơ Nhược này, chưa bao giờ nghe dư báo thời tiết." Phạm Bồi Nghi cau mày, nói: "Mẹ gọi điện thoại cho nó không được, gọi điện cho phòng luật sư bọn họ nói buổi trưa nó lái xe đi đến nông thôn, hiện tại không có trở về."

"Bên ngoài mưa rất lớn, lại không liên lạc được với nó, chắc mẹ lo lắng  chết mất!" Phạm Bồi Nghi đang cầm điện thoại, giọng nói rất căng thẳng.

"Con biết rồi, mẹ đừng lo lắng." Lục Cảnh Hanh quay đầu xe, lại chạy ra ngoài thành phố. Anh an ủi Phạm Bồi Nghi, lập tức gọi điện thoại tới phòng luật sư, cặn kẽ hỏi thăm địa phương mà Quyền Sơ Nhược tới.

Mưa to cũng không có khuynh hướng giảm, con đường ở nông thôn bùn lầy trơn trợt. Loại đường xá này, nếu như không cẩn thận, rất dễ dàng xảy ra bất trắc.

Quyền Sơ Nhược mở đèn xe ra, đôi tay ôm vai ngồi ở trong xe. Bây giờ cô chỉ có thể làm là chờ đợi, quần áo trên người bị nước mưa làm ướt dính vào trên người rất lạnh.

Từ trong xe Quyền Sơ Nhược lấy ra một cái khăn lông, miễn cưỡng đắp lên người giữ cho ấm. Cô tính toán thời gian, cự ly cô gọi điện thoại cho Liêu Phàm, đã qua 45 phút, cô an ủi mình, Liêu Phàm hẳn rất mau sẽ đến.

Giây lát, phía trước ám tối, từ từ sáng lên một ánh đèn xe. Quyền Sơ Nhược nhìn thấy ánh sáng, cả người mừng rỡ như điên.

Cô nhìn sườn xe màu bạc lái tới, ánh mắt thay đổi một cái.

Xe này không phải xe của Liêu Phàm.

Người trong xe đẩy cửa xe ra, mở cây dù, bước chân tập tễnh đi tới. Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm người đàn ông đến gần, đáy lòng dâng lên tư vị phức tạp.

Hết chương 8.