Editor: chentranho
#6: Tiến vào không gian trò chuyện
Sau khi nhập mật khẩu "232212", Diệp Ân Triều mở cuốn sổ ra, nội dung bên trong như sau:
Chúa ơi, tôi biết, tôi biết tại sao tôi ở đây... Vì anh, vì anh, vì tên khốn anh, anh đáng chết, anh nghĩ rằng tôi sẽ cầu xin anh thương xót nếu anh giữ tôi ở đây ư? Anh đừng có nằm mơ, tên cặn bã nhà anh, chết đi là tốt nhất.
Trên cuốn sổ chỉ có một đoạn như vậy. Cuốn sổ này trông vẫn còn mới, hẳn là Hà Tuyết ở chỗ này tìm được.
Sau khi đóng quyển sổ lại, Bạch Phong tìm thấy Diệp Ân Triều, hai người cùng đi vào phòng ngủ của cậu, sau đó Diệp Ân Triều đưa cuốn sổ cho Bạch Phong.
Bạch Phong nhíu mày nhìn chằm chằm cuốn sổ, tiếp theo xé một mảnh giấy trong quyển sổ đặt lên bàn, rồi niệm chú ngữ: "duwha......" Sau đó, hắn nhỏ một giọt máu của mình ở giữa trang giấy.
Chỉ thấy vết máu lập tức loang ra, nhuộm đỏ cả nửa tờ.
Nhìn thấy một màn này Diệp Ân Triều kinh ngạc trừng lớn hai mắt: "Làm sao có thể như vậy, rõ ràng chỉ nhỏ một giọt máu lên trên, làm sao diện tích có thể rộng ra như thế được?"
Bạch Phong sắc mặt ngưng trọng: "Mỗi lần nói chuyện với người chết đều phải làm thế này, nhỏ máu lên tờ giấy hoặc quần áo người đó đã dùng trước khi chết. Nếu chỉ có một giọt máu, có nghĩa là cuộc trò chuyện sẽ không có nguy hiểm gì, diện tích máu càng lớn, thì cuộc trò chuyện sẽ càng nguy hiểm, nếu máu che kín giấy hoặc quần áo, điều đó có nghĩa là lần trò chuyện này cửu tử nhất sinh, cực kỳ nguy hiểm."
Diệp Ân Triều nhìn Bạch Phong hiếm thấy bình tĩnh ở bên cạnh: "Âm dương thuật cũng thật lợi hại nha."
Bạch Phong thở ra một hơi, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh cười nói: "Chúng ta phải biết nguyên nhân cái chết của Hà Tuyết, anh phải giúp tôi, nếu anh giúp tôi, tôi sẽ nắm chắc 80% để cuộc nói chuyện có thể diễn ra suôn sẻ, thể chất của anh có khả năng nhân đôi sức mạnh của Âm dương sư. "
Diệp Ân Triều do dự một chút: "Vậy thì...... cứ thế đi, nhưng làm thế nào để cùng Hà Tuyết trò chuyện?"
Bạch Phong nắm tay Diệp Ân Triều, đan năm ngón tay vào nhau, cười rạng rỡ, "Chính là như vậy." Sau đó hắn đặt lòng bàn tay còn lại của mình lên tờ giấy đẫm máu.
Đột nhiên, một cơn lốc thổi tới trời đất quay cuồng, hai người bọn họ xuất hiện trong một không gian tối đen như mực, bóng tối đen kịt từ từ tan biến, trước mặt là một hành lang dài, bên cạnh hành lang có rất nhiều phòng học, còn có rất nhiều học sinh cấp ba đang mặc đồng phục chơi đùa vui vẻ.
Diệp Ân Triều phát hiện trên người chính mình cùng Bạch Phong cũng đang mặc đồng phục, thì thào nói: "Đây là..."
"Trong thế giới nội tâm của Hà Tuyết, những gì đã xảy ra ở đây là những gì đã thực sự xảy ra với cô ấy, hơn nữa còn có liên quan đến cái chết của cô bé."
"Đinh ring ring --" chuông vào học vang lên, rất nhiều học sinh đều đi vào trong các phòng học.
Lúc này, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa dài và một cô gái khác với mái tóc dài xõa tung bay nắm tay nhau đi phía sau bọn họ, cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia cũng chính là Hà Tuyết, cô quay đầu lại đối diện hai người nói: "Diệp Ân Triều, Bạch Phong, nhanh chóng trở lại lớp học thôi. "
Diệp Ân Triều cùng Bạch Phong liếc nhau, hình như ở trong thế giới này bọn họ cùng Hà Tuyết là bạn cùng lớp, hai người đi theo Hà Tuyết vào lớp 4, do dự một chút liền ngồi vào hai ghế trống trong lớp.
Hà Tuyết lớn tiếng nói: "Này, sao hai người lại đổi chỗ cho nhau? Bây giờ là tiết của lão Ban, mau đổi lại đi."
Diệp Ân Triều cùng Bạch Phong lúc này mới đổi lại vị trí cho nhau.
Trong lớp, Diệp Ân Triều viết trên giấy: Nếu bị Hà Tuyết phát hiện chúng ta có dị thường thì sẽ như thế nào? Viết xong những lời này cậu lựa lúc giáo viên không chú ý liền ném tới trên bàn Bạch Phong.
Rất nhanh Bạch Phong đã ném mẩu giấy trở lại.
Diệp Ân Triều mở ra liền thấy phía dưới có dòng chữ: Sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu chủ nhân của không gian biết rằng chính mình đã chết thì không gian sẽ bị xé rách, cuộc trò chuyện cũng sẽ bị cưỡng chế dừng lại, nhưng anh có thể yên tâm, khả năng này là rất nhỏ, dù sao thì chủ nhân không gian cũng không phải là người hiểu thuật pháp, nhiều lắm thì cảm thấy chúng ta kỳ quái mà thôi.
Diệp Ân Triều thông qua nói chuyện phiếm với bạn cùng bàn biết được Hà Tuyết là lớp trưởng, còn biết Hà Tuyết thích một học bá trong lớp, cô còn có một người bạn thân là -- Lý Lộ.
Cậu suy đoán nếu như không gian cùng cái chết của Hà Tuyết có quan hệ, hơn nữa không gian này còn là trong trường học, thì cái chết của Hà Tuyết với bạn bè ở trong trường rất có thể có liên hệ.
Buổi chiều sau khi tan học, Diệp Ân Triều liền đem phỏng đoán của mình nói cho Bạch Phong.
"Chà, tôi cũng nghĩ vậy."
Hai người đang đi trên hành lang thì thấy dưới gốc cây to cách đó không xa Hà Tuyết cùng một thiếu niên đang nói chuyện phiếm, hai người đưa mắt nhìn nhau, thiếu niên đó chính là người mà Hà Tuyết thích.
Diệp Ân Triều lôi kéo cổ tay Bạch Phong: "Đi, chúng ta đi xuống xem một chút."
Bạch Phong cười cười, vặn tay nắm lấy lòng bàn tay của Diệp Ân Triều, thấy Diệp Ân Triều dừng lại nghi hoặc nhìn mình, liền giả ngu nói: "Đi thôi."
Diệp Ân Triều bĩu môi, hất tay Bạch Phong ra, nhíu mày suy tư, cái tên Bạch Phong này không phải là có hứng thú với mình đấy chứ?
Khi cả hai chạy xuống lầu thiếu niên kia đã rời đi, nhưng Hà Tuyết hãy còn đứng tại chỗ, Diệp Ân Triều bước tới hỏi thẳng vào vấn đề: "Lớp trưởng, cậu đã tỏ tình rồi à?"
Hà Tuyết trợn to mắt: "Làm sao cậu biết?"
Bạch Phong chạy tới, một tay ôm lấy cổ Diệp Ân Triều, nhìn Hà Tuyết tươi sáng cười: "Trên mặt của cậu viết hết rồi, người ta đồng ý với cậu rồi à?"
Hà Tuyết thẹn thùng gật gật đầu, sau đó cười nói: "Ngày mai cho các cậu ăn kẹo mừng, tớ đi trước đây."
Sau khi chào tạm biệt Hà Tuyết, Diệp Ân Triều liền cảm thấy một ánh mắt trần trụi đang nhìn chằm chằm về hướng của họ, thế là cậu quay đầu lại, liền thấy một cô gái tóc dài đang đứng trên tầng hai của tòa nhà dạy học, nữ sinh có mái tóc đen dài xõa tung, nhìn không rõ biểu tình.
Bạch Phong nhìn theo tầm mắt của cậu: "Đó chính là bạn thân của Hà Tuyết -- Lý Lộ, anh còn có nhớ không, trước khi chết trong tay Hà Tuyết có nắm chặt một chiếc khăn lụa, trên khăn lụa có thêu hai chữ ' Lý Lộ ', hẳn là mối quan hệ giữa Hà Tuyết cùng Lý Lộ rất tốt."
Diệp Ân Triều tán thành gật gật đầu.
Sau khi Lý Lộ rời đi, lại một trận trời đất quay cuồng, hai người đột nhiên ngồi ở trong phòng học, lúc này phòng học chật ních người, đang là giờ tan học nên rất ồn ào.
Hai người cách mấy bạn học nhìn nhau, Diệp Ân Triều suy tư một chút, suy đoán rằng mình chỉ có thể xuất hiện ở những nơi và khung cảnh liên quan đến cái chết của Hà Tuyết cho nên không gian mới lập tức thay đổi.
Nếu thật là như vậy thì cái chết của Hà Tuyết cùng bạn thân -- Lý Lộ, và người cô ấy thích đều có quan hệ, cậu nhìn Bạch Phong, chỉ chỉ Lý Lộ đang ngồi đoan chính phía trước, làm khẩu hình ý bảo hắn đi tìm Lý Lộ hỏi han một chút tình hình.
Bạch Phong nhanh chóng hiểu ý, mỉm cười làm động tác OK, sau đó chỉ chỉ học bá đang lau bảng đen, người đó chính là người mà Hà Tuyết thích.
Diệp Ân Triều cũng làm động tác OK, sau đó đứng dậy đi về phía Lý Lộ, cậu đi đến phía sau Lý Lộ liền dừng lại, cậu nhìn thấy trên tay Lý Lộ dán rất nhiều băng cá nhân, cô ta đang thêu một cái khăn lụa, mặt trên có rất nhiều hoa văn đẹp mắt, Lý Lộ đang thêu tên Hà Tuyết lên đó.
Chiếc khăn lụa này chính là cái khăn Hà Tuyết đã nắm lấy trước khi chết, có vẻ như Lý Lộ sẽ đem khăn lụa đưa cho Hà Tuyết.
- ----------------------------------------
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ.(Đáng lẽ sẽ được cập nhật vào ngày hôm qua... nhưng tôi ngủ quên mất, thực sự xin lỗi mọi người.)
#7: Nhân sinh tàn khốc
Diệp Ân Triều đi đến trước mặt Lý Lộ: "Lý Lộ, cậu cùng Hà Tuyết quen nhau bao lâu rồi?"
Lý Lộ có vẻ không được tự tin cho lắm, ánh mắt né tránh, cười nhẹ nói: "Bọn mình quen nhau từ khi còn bé, đã rất nhiều năm rồi."
Diệp Ân Triều cẩn thận quan sát biểu tình của Lý Lộ, nhưng không phát hiện dị thường gì: "Oa, thật hâm mộ nha, quan hệ của hai người hẳn là rất tốt." Ánh mắt cậu nhìn về phía một chiếc khăn lụa thuần một màu xanh lam trên bàn học, chiếc khăn lụa này trông giống kiểu của nam giới hay dùng.
Lý Lộ gật gật đầu.
Diệp Ân Triều chỉ chỉ cái khăn lụa màu thuần lam kia: "Đây cũng là cậu thêu sao? Có thể tặng cho tớ không?"
Lý Lộ do dự một chút mới nói: "Cái này, tớ không cho được, là để tớ tự dùng."
Diệp Ân Triều trầm ngâm gật đầu, khăn lụa cho nam mà để tự mình dùng? Cậu đi về chỗ ngồi, chỉ chốc lát sau Bạch Phong liền tới.
Bạch Phong ghé vào bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Có vẻ người mà học bá kia thích là Lý Lộ, tôi cũng không rõ, nhưng lúc tôi hỏi hắn thích ai hắn liền theo bản năng nhìn về phía Lý Lộ."
Diệp Ân Triều kinh ngạc nhìn về phía người bên cạnh, đột nhiên linh quang chợt lóe nói: "Vừa rồi tôi thấy trên bàn Lý Lộ có một cái khăn lụa cho nam màu xanh lam, cậu xem có thể là để đưa cho Tiêu Phong không?" Tiêu Phong chính là tên của học bá.
Bạch Phong che miệng, nhìn về phía Hà Tuyết: "Khổ thân, bị chính bạn thân mình đội nón xanh cho rồi."
Vừa dứt giọng nói, cả thế giới lại đột nhiên trở nên tối đen như mực, bóng tối từ từ tan biến, hai người đang đứng trên ban công lầu hai, cúi đầu nhìn xuống một con hẻm được chiếu sáng bằng ánh đèn đường le lói.
Trong con hẻm có hai người Lý Lộ cùng Tiêu Phong, bọn họ dường như đang tranh cãi.
Lý Lộ đem khăn lụa đưa cho Tiêu Phong: "Cho cậu."
Tiêu Phong cầm lấy khăn lụa: "Tại sao lại muốn làm cái này?"
Lý Lộ cúi đầu không dám nhìn Tiêu Phong: "Tôi có người thích rồi." Tiếng nói vừa dứt cô đã bị Tiêu Phong đánh cho một bạt tai, lập tức kêu lên đau đớn.
Diệp Ân triều đứng ở trên ban công mắng: "Rác rưởi, con gái mà cũng đánh."
Trong con hẻm Tiêu Phong hét lên: "Tôi sẽ nói với bố cậu về hành vi kinh tởm của cậu."
Lý Lộ vội vàng giữ chặt lấy cánh tay Tiêu Phong:"Cầu xin cậu, tôi không quan tâm gì cả, nhưng cậu đừng làm tổn thương cô ấy, cậu muốn tôi làm gì tôi đều sẽ làm, tôi cầu xin cậu mà, cô ấy tốt như vậy, tôi không muốn cô ấy bị thương."
Tiêu Phong lúc này mới bình tĩnh lại, đưa tay lên chậm rãi chạm vào mặt Lý Lộ, tựa đầu vào nhau nói: "Được, vậy em phải ở bên tôi nhé." Nói xong hắn liền hôn lên môi Lý Lộ.
Lúc này, Hà Tuyết đứng ở đầu ngõ, tuyệt vọng nhìn hai người bên trong, trong mắt lấp lánh nước mắt:"Các người đang làm gì vậy!"
Giọng nói khiến hai người trong ngõ đều sững sờ, Tiêu Phong lập tức buông Lý Lộ ra, Lý Lộ há mồm muốn giải thích: "Hà Tuyết, tớ......"
Hà Tuyết liên tục lắc đầu, quay lưng bỏ chạy, sau đó Lý Lộ liền đuổi theo.
Đột nhiên, dưới bầu trời nổi lên một trận mưa to, mặt đất bị những hạt mưa đập xuống ướt sũng, không gian trở nên méo mó, Diệp Ân Triều nhìn về phía Bạch Phong bên cạnh: "Phỏng đoán vừa rồi của chúng ta có vẻ không đúng, Lý Lộ không thích Tiêu Phong, này hai người không giống tình nhân, Lý Lộ giống như đang bảo vệ một người nào đó."
"Ừ, hẳn là đang bảo vệ Hà Tuyết, nhưng tại sao cô ấy lại làm như vậy?"
Đột nhiên, cả hai xuất hiện ở hành lang của trường, trên một cầu thang không có ai, hai người nghe được Lý Lộ cùng Tiêu Phong đang nói chuyện với nhau.
Lý Lộ cảm xúc kích động: "Cậu không phải đã đáp ứng tôi rồi sao? Cuộc đời của tôi đã bị cậu huỷ hoại, vì cái gì mà cậu còn muốn làm như vậy? Vì cái gì!"
Tiêu Phong cười lạnh một tiếng: "Tôi là đang giúp em, loại người như Hà Tuyết sẽ đem em dạy hư mất." Nói xong, Tiêu Phong liền trực tiếp rời đi.
Khi Lý Lộ chuẩn bị rời đi, Diệp Ân Triều ngăn cản cô lại: "Hai người đã nói cái gì vậy? Hắn đã đáp ứng cậu chuyện gì?"
Lý Lộ vô thần nhìn cậu một cái: "Không liên quan đến cậu."
"Tớ có thể giúp cậu!"
Lý Lộ quay đầu lại nhìn Diệp Ân Triều một cái, ánh mắt phức tạp, khẽ cắn môi liền xoay người rời đi.
Bạch Phong ở một bên dựa vào tường: "Lần đầu tiên tôi đi vào không gian trò chuyện cũng muốn làm một chút thay đổi, chính là cũng chỉ có thể thay đổi những chuyện trong không gian giả, không phải hiện thực đã xảy ra rồi."
Diệp Ân Triều gật gật đầu, thở dài:"Suy đoán của chúng ta ngày hôm nay hẳn là sai lầm. Trong tay Tiêu Phong hẳn có được nhược điểm gì đấy mới có thể mượn thứ này để uy hiếp Lý Lộ, làm Lý Lộ nghe theo sai sử của hắn."
Bạch Phong gật đầu đồng ý.
Lúc này, bọn họ nhìn thấy một cô gái từ cầu thang đi lên, cô gái mặt mũi bầm dập, giống như là đã bị đánh một trận, đến đi lại cũng phải đỡ tường mà đi.
Diệp Ân Triều nhìn kỹ, phát hiện cô gái kia chính là Hà Tuyết, khác hẳn với vẻ ngoài hoạt bát tự tin thường ngày, cậu bước tới đỡ lấy Hà Tuyết: "Ai đánh cậu?"
Hà Tuyết ngẩng đầu lên cười: "Là ba tớ, uống say rồi liền đánh tớ."
"Làm sao lại...... như vậy."
"Ha ha, tính tình của ba tớ vẫn luôn không tốt, sau khi biết tớ yêu đương liền đánh tớ một trận, không có sao, tớ cũng sớm đã thành thói quen rồi."
Diệp Ân Triều có chút chua xót: "Tiêu Phong không phải loại người tốt gì, cậu nên cùng hắn chia tay đi."
Hà Tuyết dừng lại bước chân, đột nhiên cười to vài tiếng: "Tớ không thích Tiêu Phong, đám người các cậu cứ thích tung tin đồn nhảm, tớ với hắn ta thì có tình cảm gì, người tớ yêu là Lý Lộ, tớ đã theo đuổi Lý Lộ rất nhiều năm rồi, ngày đó cuối cùng cũng theo đuổi được cô ấy, bọn tớ thậm chí còn hôn nhau, nhưng lại bị Tiêu Phong nhìn thấy, tớ mới đuổi theo Tiêu Phong kêu hắn đừng nói chuyện này ra ngoài, rốt cuộc tớ cùng Tiêu Phong và Lý Lộ cũng đã là bạn bè với nhau nhiều năm."
- ------------------------------
Ủa cái truyện của tác giả này nhiều khúc cua phết nhỉ:)))) yêu cầu thắt dây an toàn khi đọc nha mọi người!!!