Hãy Ở Bên Anh

Chương 14




Căn phòng khách rộng thênh thang,được trang hoàng sang trọng,người đàn ông mặc bộ vest đen đang ngồi trễm trệ trên chiếc ghế duy nhất được đặt giữa chính diện,một ông chủ khét tiếng,cả người ông ta toát lên vẻ nguy hiểm,con người ông ta đầy toan tính,khói bay nghi ngút,đèn sáng tưng nhưng vẫn có cảm giác lạnh lẽo đáng sợ,cậu con trai dáng người cao giáo vừa vào đã lập tức cúi chào ông

- chào ba! Ba gọi con có chuyện gì ạ!

- Ta nghe nói con vừa về đã gây ra chuyện! và còn làm hỏng kế hoạch của ta! –ông nhìn chăm chăm vào cậu con trai trước mặt,dù biết không thể nào qua mắt được ông,nhưng Âu Phong vẫn luôn cảm giác e sợ

- Con...

- Lần này ta sẽ bỏ qua nhưng lần sau sẽ không ngoại lệ...ta làm việc như thế nào thì con cũng hiểu rồi chứ! –Ông vừa nói vừa liếc nhìn cậu con trai đang chăm chăm vào chiếc điện thoại hết sức bình thản,bất cần,ông xoay chiếc nhẫn trên tay cầm bức ảnh ra hiệu cho đám người hầu đưa tới trước mặt hai cậu chủ

- Thời gian tới ta sẽ rất bận,sẽ không về nhà thường xuyên vì phải giải quyết lô hàng ở Mỹ,và ta có việc cho các con,cho đến lúc ta về hãy tìm ra con bé trong ảnh đó

Âu Phong nhìn bức ảnh có chút giật mình,đó chẳng phải rất giống Thiên Hy sao,anh toát mồ hôi vì những gì ẩn sau câu nói của ông Âu,ông ít khi giao việc cho cả hai nếu đó không phải là việc quan trọng

- Những kẻ có khả năng nắm quyền chỉ được phép tin vào chính mình,các con hiểu ý ta chứ!

Người đàn ông đứng dậy,dụi tàn điếu thuốc vẻ nghiêm nghị không chút thay đổi bước ra ngoài không chút bận lòng,bước chân ông vừa ra khỏi ngưỡng cửa,cậu con trai cả bắt đầu bỏ chiếc điện thoại xuống,cậu đẩy người đứng dậy,khuôn mặt lạnh lùng lỡ đễnh chẳng để ý đến ai

- Anh,cô bé này xin anh đừng tìm cô ấy –Âu Phong nắm chặt bức ảnh trên tay chặn đứng trước Âu Phong,cậu rất ít khi phải nhờ vả ai nhưng lần này trước mặt Âu Thần vì người con gái đó cậu có thể làm tất cả. Cái liếc ngang chỉ ít hơn một giây... vào bức ảnh Âu thần dừng bước,đôi mắt nhìn thẳng vô cảm tỏ vẻ bất cần sải bước đi tiếp như không có chuyện gì xảy ra... Âu Phong đứng chân chân rồi cũng đi ra ngoài,anh không biết ý định của cha là gì nhưng anh sẽ không thể để nó gặp nguy hiểm,anh sẽ đi tìm và bảo vệ nó

Ở một chỗ khác,chiếc xe sang trọng dừng trước khu biệt thự tráng lệ nằm trên khu nhà giàu nhất nhì ở thành phố,chỉ tiếng riêng khu đất xung quanh đã thấy rộng,bao quanh là hàng rào chắn cao,ngôi nhà của những kẻ có quyền thế,tiếng mở cửa ngoài xe,nó vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài,xe đỗ đằng sau khu biệt thự lớn,đây giống như nhà của khu bếp trong biệt thự

- Giờ cháu có thể ở lại đây,tôi đã thu xếp công việc hết rồi có gì xin cứ nói lại với ta!!

- Vâng,cảm ơn,làm phiền bác quá!

- À xin hỏi chị cháu đâu? –Nó lấy làm lạ vì đi cùng đường nhưng nó lại được đưa đến ở đây

- Giờ con bé đã là tiểu thư nhà này rồi nên ta e rằng cháu khó có thể gặp được nó,vậy nên...

Ông quản gia dẫn nó vào trong khu nhà dưới,cuối hành lang là cánh cổng lớn lên khu biệt thự của cậu chủ,cháu nhớ đừng đến gần khu đó,cậu chủ rất khó tính

- Cháu nghe bác nói chứ! –Nó đang mải ngắm nghía xung quanh,chẳng chịu để ý lời ông quản gia nói,nó cứ thế lững thững đi theo,từng bước chậm dãi,căn phòng mở,hai hàng người đứng xếp hàng

- Chào quản gia!- Người phụ nữ cao ráo mặt chát một đống phấn,cử chỉ hết sức nhẹ nhàng



- Cô bé này sẽ ở lại đây,theo lời của tiểu thư,ta mong các ngươi sẽ giúp đỡ cô bé!

- Vâng,chúng tôi hiểu rồi ạ!

- Vậy làm phiền cô Kim Liên rồi! –ông quản gia vừa nói vừa đẩy nó lại cạnh người phụ nữ kia,nó vẫn ngơ ngác nhìn xunh quanh chưa hiểu chuyện gì,ông quản gia dứt lời rồi cũng vội vã bước đi để mình nó lại với đám người lạ này,người phụ nữ ra hiệu cho mọi người làm việc bình thường,còn nó thì vẫn chưa biết phải làm gì thì chậu nước lạnh từ đâu đã dội xối xả lên người nó,ướt sũng nó chỉ còn biết đứng chôn chân thì có tiếng vọng lại từ đằng sau

- Xin lỗi nha! Tớ lỡ tay! –Cả đám người hầu bắt đầu dồn lại nhìn nó như thể sinh vật lạ,rồi cô quản gia vừa nãy cũng chịu lên tiếng

- Các người túm tụm lại đây làm gì! Thiếu gia sắp về rồi đi chuẩn bị cơm đi!

- Còn mày,cầm lấy bộ quần áo này rồi giúp bọn nó đi!! –Cô quản gia dịu nhàng hiền lành vừa nãy giờ đã lộ rõ bộ mặt kiêu kì,hách dịch của mình.Giờ nó đã có thể hiểu rõ một vài vấn đề,thì ra nó vừa mới được sắp xếp vào làm trong ngôi nhà này,xô nước vừa nãy chỉ là màn chào hỏi khiến nó lạnh đến run người,cầm lấy bộ quần áo nó nhìn qua một lượt,công việc ở đây tuy vất vả nhưng với nó cũng chẳng khó khăn gì,nó nhanh chóng làm cùng mọi người,sau một hồi cố gắng thì nó mới được ngơi tay

- Bây giờ các em mang chỗ đồ ăn này lên nhà trên! –Nó cũng cố gắng giúp mọi người,nhìn đống đồ ăn được bày xếp đẹp mắt làm nó không khỏi nuôt nước miếng

- Con kia! Mày ở lại mà dọn chỗ này! Không làm xong thì đừng có ăn cơm! –Kim Liên chỉ tay vào nó rồi dảo bước cùng đám người hầu bê đồ ăn lên nhà

Thế là nó một mình với khu nhà bếp như bãi chiến trường,nó chỉ còn biết cặm cụi lau dọn

Chẳng thừa lấy một chút đồ ăn bỏ sót lại cho nó bỏ bụng,bụng nó cồn cào,nó còn chưa biết phải làm sao với chỗ bừa bộn này.Vài phút trước,tại khu bếp,nó vẫn đang cắm cúi lau dọn và sắp xếp mọi thứ,mọi người vừa đi thì một đứa con gái mặc bộ đồ người hầu hớt hải tiến lại gần chỗ nó

Trên nhà,căn phòng ăn rộng được trang hoàng lộng lẫy dành cho các gia đình quý tộc,chiếc bàn dài,hàng ghế rộng nhưng chỉ có vài người,đám người hầu đứng xếp hàng hai bên,tiếng mở cửa một người phụ nữ ăn mặc quý phái trong chiếc đầm đen tuyền,tóc búi kiểu cổ điển gương mặt phúc hậu bước vào cùng Nhược Y

- Chào ông chủ!chào bà chủ! Chào tiểu thư! –Nhược Y mặc một chiếc váy hồng,trang điểm nhẹ nhàng giống như một cô công chúa bẽn lẽn ngồi xuống bên cạnh

- Chấn Nam đâu? –Giọng người đàn ông ôn tồn,có chút dứt khoát nhưng cũng đủ khiến người đối mặt e dè

- Thưa ông! Cậu chủ nói sẽ về sau ạ! –Ông quản gia có chút lo lắng liền trả lời

- Thằng này vẫn không chịu thay đổi chút nào! –Ông Quách vừa đặt cốc trà xuống lấy khăn lau miệng

- Con nó chắc có việc bận thôi,chúng ta cứ ăn trước đi! Nhược Y,con ăn đi!!- bà Quách cười rồi nói sang chuyện khác,gắp phần thức ăn sang cho Nhược Y

- Con ăn đi!

- Vâng,mẹ cứ để con tự nhiên! –Mặt Nhược Y từ vui mừng sang buồn thê thảm vì bị mừng hụt

- Nhược Y con cứ tự nhiên coi như đây là nhà của mình! Chấn Nam ta sẽ nói nó ra gặp con!



- Xin lỗi,tôi mang đồ ăn lên ạ! – nó vừa bước vào trong,căn phòng khiến nó choáng ngợp,ánh mắt của đám người hầu nhìn nó,cả căn phòng đang im ắng,ông Quách bắt đầu đảo mắt xuống phía dưới nơi của ra vào tỏ vẻ không hài lòng

- Sao giờ mới mang đồ ăn lên? –bà Quách thấy vậy liền nói,Kim Liên đứng nãy giờ cũng khá bất ngờ,nhưng không nghĩ là nó tìm được phòng lên đây

- Xin lỗi bà chủ! Con bé vừa mới đến làm! Chưa hiểu phép tắc!

- Mẹ! Đừng để ý! Vì chúng con thân với nhau từ nhỏ nên con đưa em ấy về đấy ạ! –Nhược Y thấy vậy cũng chen lời

- Vậy à! Lần nay ta sẽ bỏ qua! Mang đồ ăn lên đi! –Nãy giờ nó chẳng dám mở lời lấy một câu,cũng chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn ai,nó đặt khay đồ ăn xuống,giờ bà mới có thể nhìn rõ gương mặt ấy,từng nét hài hòa bà cứ thế nhìn không rời mắt,từ nét mặt ưu tú đến mái tóc dài đen tuyền bà đều cảm nhận được có chút gì đó giống người bạn đã qua đời của bà,nó cứ thế mà khơi ngợi nên bao nhiêu nỗi niềm trong lòng,bà bất giác lên tiếng

- Ngươi tên gì?

- ...

- Ngẩng mặt lên ta xem nào!-bà chủ hỏi mà ngươi không trả lời hả? –Kim Liên đứng ngay cạnh liếc séo sang nó

- Thiên Hy! –nó cầm lấy khay đồ ăn rồi lùi xuống đứng sang bên

- cái tên rất hay! Từ giờ hãy làm việc chăm chỉ nhé!

- Nhược Y con cứ dùng bữa tự nhiên,chúng ta lên nhà trước–Nói rồi bà cùng ông Quách lên nhà,ông quản gia cũng đi theo sau,tiếng cửa vừa khép lại,Nhược Y nãy giờ tức tối trong lòng trước sự xuất hiện của nó

- Thiên Hy,chị lại đây ăn cùng em đi! –từ sáng đến giờ nó cũng chưa có gì bỏ bụng thế là chẳng nghĩ ngợi gì nó đi lại gần,đám người hầu bắt đầu bán tầm xì xào

- Chị ăn bánh đi! –Nhược Y cầm chiếc bánh trên tay đưa cho nó,nhưng nó chưa kịp cầm thì đã rơi xuống đất,như phản xạ nó cúi xuống nhặt lên thì cốc sữa từ đâu đã đổ bụp lên đầu

- Sữa ngon lắm phải không?! –Vừa đổ Nhược Y vừa cười ra bộ thích thú,Kim Liên nhìn thấy cũng chẳng dám lên tiếng,bà ta cứ thế mà há hốc miệng vì Nhược Y quá nham hiểm

- Ta không ưa con nhỏ đó lên các người cứ lựa mà làm! –Nhược y cầm chiếc khăn giấy lên lau miệng,trước khi đi không quên dặn Kim Liên nghe thấy như hiểu ý rồi nhoẻn miệng cười

"Chát"!! –Cái tát trời giáng vào mặt,mùi sữa ngọt khô lại,nó chẳng kịp lau qua vừa về khu bếp nó đã bị quát mắng

- Con ranh này! Ai bảo mày mang lên chứ!

...–Vài đứa người hầu đứng bên cạnh cười thích thú,còn nó thì mới ngỡ ra là nó bị chơi xấu,nó đáng lẽ phải lên biết rằng ở cái nơi này chẳng có lấy một ai tốt với nó,Thiên Hy chẳng rơi lấy một giọt nước mắt,khuôn mặt lạnh băng,nó không nói một lời nào.Cả tối hôm đó,nó bị bắt phải lau chùi cả khu bếp,chân tay dã dời mà chẳng được nghỉ.Dọn dẹp xong cũng đến nửa đêm về khu nghỉ thì ánh đèn cũng đã tắt,mọi người đã ngủ hết,nó gọi mãi nhưng chẳng lấy một ai thưa.Tối hôm đó trời mưa tầm tã,nó đi lại trong khu biệt thự tìm chỗ ngủ,đầu tóc ướt sũng,vết thương trên đầu vẫn còn đau,máu cũng thấm ướt băng,chân chẳng bước nổi nữa,nó ngã khuỵa xuống nền đất ẩm ướt,mắt cứ thế nhắm chặt lại,nó đã thực sự kiệt sức...