Hầu Như Mật Ngọt

Chương 75




"Nhìn anh làm gì? Lạ lắm à?" Tần Quốc Trường sớm đã phát hiện ra có một con chuột thập thò bên ngoài.

Vỹ Chu Đào đi vào trong, đặt mông lên giường, huơ lấy quần áo Tần Quốc Trường gấp gáp cởi ra vứt bừa bãi, "Anh bị cháy nắng hả?"

"Ừm, đến khu vực biển khảo sát."

"Anh đi tắm biển hả?"

"Không, đi thăm quan thôi."

"Anh đi vui không?"

"Tạm."

Vỹ Chu Đào ngoe ngoe chân đứng lên, cầm quần áo Tần Quốc Trường, hỏi anh: "Em mang đi giặt nha?"

"Để anh làm." Tần Quốc Trường ngắt máy sấy tóc cuộn gọn dây điện, thu mớ quần áo trên tay Vỹ Chu Đào đi vào phòng tắm.

Vỹ Chu Đào một khoảng im lặng.

Tần Quốc Trường một lúc sau ở sau lưng cô nhốt trong vòng tay, nghiên đầu hôn lên mái tóc thơm ngát, "Đang làm gì đấy?"

Vỹ Chu Đào không thèm trả lời.

"Hửm?" Anh cúi đầu nghiên theo tầm nhìn cô nhóc, nhẹ nhàng thơm lên má cô: "Cơm trưa cho anh à?"

"Anh không nhìn thấy hả?" Vỹ Chu Đào cáu bẩn, khủy tay húc vào bụng anh hòng đuổi đi.

Tần Quốc Trường một màn ngơ ngác, "Anh hỏi thôi, sau lại khó chịu."

"Ai khó chịu? Anh tránh ra đi!"

"Em chứ còn ai vào đây." Tần Quốc Trường nói: "Ai mà biết được em nấu cơm cho anh hay cho ai?" Nói xong lời này đột nhiên tự anh nhận ra hơi quá lời, có dự cảm không tốt.

"Lại cho ai? Người ta không biết tự nấu cơm ăn hả?" Vỹ Chu Đào trợn mắt quát anh, tức giận bỏ tôm sống trên tay xuống, xả nước rửa tay, làu bàu nói: "Phiền phức, về nhà liền kiếm chuyện."

???

Tần Quốc Trường đờ người một hồi, sực nhớ gì đó đưa cánh tay lên nhìn nhìn, lại vuốt má mình, thầm nghĩ bản thân đã đen đi trở nên không vừa mắt cô.

Ban đêm, Tần Quốc Trường ngồi ở bàn trang điểm của Vỹ Chu Đào bôi dưỡng chất phục hồi da, tay và cổ cũng bôi đều.

Thật sự mà nói, anh vẫn chẳng thấy bản thân mất phong độ ở đâu khiến cho Vỹ Chu Đào cảm thấy khó chịu cả ngày hôm nay.

Hoặc có thể con gái đặc biệt tinh ý, đã nhận ra anh thiếu mất gì đó.

Vỹ Chu Đào ở phía ngoài quán đồ uống đi vào cầm tiền bỏ vào ngăn dưới bàn học, nhìn thấy anh dùng đồ của cô cũng không thèm nói gì, ngồi vào ghế mở tập sách.

Tần Quốc Trường chủ động bắt chuyện: "Vẫn còn khó chịu à?"

Đối phương một mực im lặng.

Anh coi như tính háo sắc của cô dâng cao không thèm quản, giữ cô vài hôm sau đó chờ nhả nắng rồi bắt cô xin lỗi cũng chưa muộn.

Vỹ Chu Đào ngồi ở bàn học bài không xong, trong lòng chỉ có tức giận, bài toán nghĩ mãi không được. Cô đột nhiên tặc lưỡi, bực bội đem bút viết ném mạnh vào túi.

Tần Quốc Trường: "..."

Ngoái đầu nhìn thấy Tần Quốc Trường vừa bôi tinh chất lúc này lại lấy mặt nạ để đắp, cô muốn phát điên: "Anh phải đắp mặt nạ rồi mới bôi dưỡng da, có ai ngược đời như anh không?"

"Sao lại hung dữ với anh?" Tần Quốc Trường xuống nước nhường nhịn.

Vỹ Chu Đào chỉ cần nghe anh nói cũng cảm thấy tức giận thêm trăm lần, hầm hầm trừng mắt nhìn anh, lấy điện thoại đi ra ngoài.

Tần Quốc Trường đi theo sau, nhìn thấy cô ngồi ở chỗ sofa nhung êm ái cả hai người thường đùa nghịch, gọi điện face time cho bà nội Tần.

Nói cái gì mà "Không muốn ở cùng nữa, muốn trả tiền cho anh Tần".

Bà nội Tần nhu từ an ủi: "Vợ chồng với nhau ấy mà, cũng phải có lúc này nọ với nhau. Chẳng phải là nói lúc nào cũng nói chuyện đấy sao, thì cứ nói thẳng với nó! Đàn ông lo sự nghiệp, quên gia đình cũng bình thường thôi mà, miễn là nó không có ai bên ngoài là tốt rồi."

"Con không nói được! Không muốn nói chuyện với anh ấy!"

"Là thế nào? Muốn bà nói giúp sao?"

Vỹ Chu Đào lắc đầu: "Con không giải thích đâu, anh Tần tự đi mà suy nghĩ, IQ cao mà." Giọng nói nghèn nghẹn tựa hồ sắp khóc đến nơi.

"Suy nghĩ cái gì?" Tần Quốc Trường thật sự chẳng hiểu nổi.

"Chu Đào đưa máy cho nó, bà nói chuyện với nó một chút." Kim Nhu ở bên kia thở dài.

Vỹ Chu Đào miễn cưỡng truyền máy cho anh, nhưng nhất định không ở chung một chỗ, đứng lên bỏ đi vào phòng.

Tần Quốc Trường bất lực nhìn theo.

"Con trai à." Kim Nhu lên tiếng.

"Là cháu trai!" Tần Quốc Trường nhắc nhở.

"Cậu không phải cháu tôi." Kim Nhu vào thẳng vấn đề: "Con gái mới lớn cái gì không tò mò, hồi mới quen còn hứa hẹn đưa người ta đi du lịch thế giới, bây giờ có mỗi trụ sở một năm đi trăm lần cũng không dắt bạn gái theo. Về cũng không kể cho người ta biết vui vẻ hay không, nào là đi biển, đi thử xe mới, đi làm đủ thứ trên đời, bản thân vui vẻ mà không nhớ đến ở nhà người ta buồn chán."

"Đi làm những thứ đó vui lắm sao?" Tần Quốc Trường hỏi vặn: "Nhà máy tối tăm bụi bẩn, lúc đi tản bộ nắng nóng, có gì vui vẻ?"

"Cậu không vui nhưng cháu dâu tôi thích thì sao?"

"Chu Đào phải đi học, làm sao đưa em ấy theo cho được?"

Kim Nhu sắc mặt qua màn hình bắt đầu mất kiên nhẫn: "Kiến thức ở lớp quan trọng đến mức nào? Học những thứ đó sao không sớm đón về để học thứ cần thiết hơn?"

Tần Quốc Trường thở dài đặt điện thoại lên bàn, nói: "Em ấy còn nhỏ, không gấp gáp được."

"Còn nhỏ nhưng con bé hiểu hết đấy, hiểu cậu bắt đầu chán rồi, con bé thấy cậu không còn giống lúc đầu nữa, biết chưa?" Sau đó lạnh lùng ngắt kết nối.

Tần Quốc Trường lúc này chẳng biết đối mặt làm sao với Vỹ Chu Đào, cô đã tuyên bố không muốn nói chuyện với anh, đương nhiên sẽ bị quát cho thối mặt.

Anh đứng ở quầy pha chế nhìn hơi nước nóng nghi ngút bốc lên, màu bình thủy tinh dần chuyển thành màu vàng sậm của thảo mộc, từ từ toả hương thơm.

Ting. Điện thoại vang lên thanh âm tin nhắn.

Tần Quốc Trường mở ra xem, đó là từ ông nội Tần nhắn đến: "Sáng mai đi cùng bà nội tới nhà thờ cầu nguyện đi."

Anh nghĩ rằng việc này cũng phải thông báo với Vỹ Chu Đào, nếu không cô lại cho là anh thay đổi.

Anh mang trà ấm vào phòng, lay nhẹ cơ thể trùm kín trong chăn, khẽ gọi: "Chu Đào."

Vỹ Chu Đào không chịu trả lời.

"Ngày mai có muốn đi nhà thờ cùng bà không?" Tần Quốc Trường hết lòng dỗ dành, nhẹ nhàng xốc chăn đỡ cô gái nhỏ ngồi dậy, dịu dàng vén tóc cho cô: "Hửm? Sáng mai anh đưa em đi cùng, nhé?"

Sắc mặt Vỹ Chu Đào ghi rõ hai chữ 'không vui', đáp: "Ngày mai đi học."

"Anh xin phép giúp em." Tần Quốc Trường cũng cảm thấy trái tim của mình đang yếu ớt muốn khóc, gấp gáp muốn được dỗ dành ngược lại. Anh nói: "Ngày mai đi shopping cùng bà đi, mua quần áo mới, được không?"

"Không thiếu quần áo!"

"Chu Đào là con gái mà, càng nhiều càng tốt."

"Vậy sao anh đi công tác về không mua đi? Em cầm tiền anh đi chơi có ý nghĩa gì?"

"Hả? Anh có." Tần Quốc Trường hình như bị một cái vùi gõ vào đầu, đầu óc thông suốt. Lập tức bật dậy tiến đến vali trong góc phòng mở toang ra, mang một chiếc hộp đến.

"Có quà đây mà! Bình thường em dọn vali để tự bóc quà, anh làm sao biết hôm nay em không dọn." Tần Quốc Trường đặt cái hộp bằng giấy cát tông vào tay cô, "Đừng dỗi nữa, có khi nào anh quên mua quà cho em?"

Vỹ Chu Đào có chút bất ngờ, ngoài mặt vẫn hờn hờn dỗi dỗi, lề mề cạy mở hộp ra. Vốn cô còn trông chờ anh về, chờ anh chủ động tặng quà, sau đó cô sẽ lấy cớ đó để tạo bất ngờ cho anh một cách quang minh chính đại - không phải là theo đuổi anh, mà là đáp trả.

Lần này về im lặng không nói một lời, làm cô tức giận muốn chết.

Khi nhìn thấy khối thủy tinh chứa chất lỏng xinh đẹp rực rỡ, bên trong có biểu tượng một hòn đảo vừa rồi Tần Quốc Trường đến khảo sát, phao bơi, sao biển, nhiều thứ lấp lánh.

"Không quên em mà." Tần Quốc Trường nói, chầm chậm níu ngón tay cô cầm lên, hôn nhẹ. "Đừng khó chịu với anh nữa, được không?"

"Em không có khó chịu với anh!" Lúc này khoé miệng Vỹ Chu Đào đã bắt đầu không kiềm được tủm tỉm cười cười.

"Vậy ôm ôm anh đi."

Vỹ Chu Đào dù vậy cũng không bao giờ đi làm lành trước, chạy xuống giường mang viên thủy tinh xinh đẹp đặt lên bàn học.

Tần Quốc Trường trông chờ cô ngắm nghía xong, dang tay chờ được ôm.

Kết quả cô trèo lên giường đắp chăn ôm thú nhồi bông, đưa lưng cho anh.

Anh buộc chủ động nằm xuống dán ngực vào mảnh lưng nhỏ nhắn kia, hôn hít mái tóc dài thơm tho, siết cô vào lòng.

"Anh tắt đèn đi."

"Tắt đèn để làm gì?"

"Ngủ chứ còn làm gì? Anh khờ hả?" Vỹ Chu Đào tỏ vẻ hung dữ mắng anh.

Cánh tay Tần Quốc Trường to lớn trườn lên trên ôm lồng ngực Vỹ Chu Đào ghì cô dính chặt vào thân, nhẹ nhàng xoa, từ từ cuối xuống hôn lên tóc, lên thái dương cô.

Vỹ Chu Đào dùng chút lực cào vào tay anh, nhỏ giọng nói: "Đừng có sờ ngực em."

"Kiểm tra xem có lớn lên hay không."

"Muốn lớn thì đi gắn vào đi." Vỹ Chu Đào phụng phịu má, gạt tay anh ra, ôm ngực nằm sấp. "Em không có ngực to, anh đừng có đòi hỏi."

Tần Quốc Trường sờ xuống dưới xoa nắn mông tròn, "Không cần gắn, sờ ở đây cũng được."

"..." Cô ngốc đầu dậy, giơ tay đập lên mặt anh, ghét bỏ lăn qua một bên, "Anh bỏ tay ra hết đi."

"Anh lười quá à, bảo đi tắt đèn mà!" Sau cùng, cô tự mình đi xuống giường mở đèn ngủ rồi tắt đèn thủy tinh trên trần.

Chân Vỹ Chu Đào đặt lên giường chuẩn bị tư thế trèo lên, cánh tay yếu ớt đột nhiên bị lôi mạnh, cơ thể lung lay ngã lên đệm thịt êm ái.

Tiếng hít hà khe khẽ đánh vào lỗ tai Vỹ Chu Đào làm cô run lên, xấu hổ hoá giận lấy tay đấm vào ngực Tần Quốc Trường.

"Em bạo hành gia đình à? Bao giờ cũng đánh anh thế?" Tần Quốc Trường điệu bộ ấm ức, tay quấn eo cô không muốn buông.

"Anh bạo hành em trước!" Vỹ Chu Đào khẳng định chắc chắn.

"Mỗi cục tuyết đó? Anh đã bảo đùa thôi mà?"

"Anh gây sát thương!"

Tần Quốc Trường chầm chậm buông tay ra, dịch người nằm ngay ngắn về vị trí, ho một tiếng: "Rồi, muốn trả thù thì trả thù đi, cho em đánh lại hai cái."

"Không công bằng!" Vỹ Chu Đào cầm gối bông đập vào người anh, bĩu môi: "Anh ném cục tuyết to đùng như vậy, ở đây không có gì vừa to vừa nặng như vậy cả!"

Anh thở dài. Chẳng qua chuyến đi chơi vào mùa hè vừa rồi, tranh thủ ban đêm đi nặn người tuyết chơi đùa cùng nhau. Anh chịu đựng liên hoàn cú ném tuyết từ phía Vỹ Chu Đào không một lời mắng chửi, sau đó nặng tảng tuyết lớn ném vào cô nhóc...

Đường đường là thiếu nữ năng động, lúc thấy anh đùa bỡn không chịu né, đứng ngây ngốc ra để tảng tuyết lớn đập vào mặt.

Tần Quốc Trường rõ ràng xin lỗi và bồi thường đầy đủ tổn thất tinh thần cho cô, cô cũng cười cười tha thứ cho anh.

Cuối cùng vẫn nhớ dai như in trong đầu.