Hầu Như Mật Ngọt

Chương 74




Vỹ Chu Đào được cưng chiều không chịu an phận, chân nhỏ chạy dọc trượt lên xuống cơ ngực ấm mềm săn chắc, trèo tận lên cổ Tần Quốc Trường mà nghịch.

"Không đi ra ngoài chơi?" Tần Quốc Trường đổi tư thế ngồi lên giường, nắm chân ấn Vỹ Chu Đào nằm dài xuống, giữ chân cô ở trong bụng.

Vỹ Chu Đào bắt đầu làm điệu bộ hờn dỗi: "Anh đi bàn việc cũng cho em theo là được rồi, em có phá phách gì đâu."

"Anh hỏi em không đi ra ngoài chơi mà?" Tần Quốc Trường vuốt ve đôi chân nhỏ bên trong ngực, dịu dàng nói: "6 giờ sáng ở đây mặt trời còn chưa ló, còn phải đi bộ thăm quan xưởng, đi liền mấy tiếng đồng hồ, trẻ con như em đi một tầng chưa chắc còn đi nổi."

"Anh đi được em cũng đi được." Vỹ Chu Đào đố kị mãi bởi vì không giỏi bằng Tần Quốc Trường.

"Phải không?" Tần Quốc Trường cười nhạt, giật mạnh cơ thể nhỏ ủ trong áo lông tròn trịa, kéo chân cô gác lên vai.

Khung cảnh này, bên cửa sổ rơi lác đác tuyết vụn, gương mặt dễ thương ửng đỏ xấu hổ ngơ ngác chứng kiến tư thế cổ quái nào đó 'thân mật' đến mức nhận được độ ấm qua lớp áo dày từ đối phương.

"Ah." Vỹ Chu Đào kêu một tiếng, xương hông hết khả năng dẻo dai trong tiết trời lạnh khiến cô không thể ưỡn người đi đâu, còn có cảm giác tê dần.

"Kêu cái gì? Muốn không?"

"Muốn cái gì?" Cô ngây thơ hỏi.

"Ăn gân thịt."

"..." Vỹ Chu Đào hai mắt tròn trong veo chằm chằm nhìn điệu cười mờ ám của anh, từ từ rướn người, cầm tay anh đặt lên ngực: "Anh massage đi."

"Bằng tay hay bằng miệng?" Tần Quốc Trường trở người đặt lưng xuống nệm, nhấc Vỹ Chu Đào ngồi lên bụng, nhẹ nhàng lướt tay tìm đường vào áo bông dày, "Đi chơi cũng cần phải có phục vụ massage à?"

Vỹ Chu Đào chủ động vạch bụng lên, để lộ vòng eo nhỏ nhín cùng lỗ rốn sâu gợi cảm.

Tần Quốc Trường một tay nắm lấy trượt lên sườn làm cô ngứa ngáy uốn éo như rắn, thèm muốn cầm tay còn lại của anh nhét vào trong áo ấm.

Đôi mày anh nhướng lên: "Nhỏ vậy à?"

"Trời lạnh á!" Vỹ Chu Đào nũng nịu đáp, tay nhỏ chống trên ngực Tần Quốc Trường trượt hông lên trên, hai chân kẹp lấy sườn ngực cứng chắc, ngây ngốc vì ngồi quá êm ái.

"Cởi ra." Tần Quốc Trường nói nhỏ.

"Lạnh lắm."

"Sờ chút không lạnh nữa." Tần Quốc Trường một tay kéo lưng quần Vỹ Chu Đào xuống, cười tà mị: "Không phải thích ngồi lên mặt anh à?"

"Vậy em đi tắm!" Vỹ Chu Đào cười đến đỏ mặt, bật dậy phóng xuống sàn chạy vụt đi, cười khúc kha khúc khích.

Có thể Vỹ Chu Đào không gan lớn, nhưng đã được một lần chắc chắn có lần thứ hai.

Cô xem phim người lớn, đó là bí mật! Đến Tần Quốc Trường còn chẳng biết, hoặc có thể anh là người kín miệng.

Mà tư thế cô thích xem nhất là cởi truồng ngồi lên mặt bạn trai.

Sau khi chóp mũi cao thẳng kia hờ hững chọc vào giữa hai chân Vỹ Chu Đào, hơi thở nóng ấm thổi vào khiến sống lưng cô run lên, rướn người cầm tóc Tần Quốc Trường.

"Ah ưm nhột quá..." Vỹ Chu Đào vừa cười vừa không kiềm được rên lên, hai mắt vô thức nhắm nghiền, hoàn toàn thả lỏng ngồi trên lực tay nâng đỡ của Tần Quốc Trường.

Tuy là hưởng thụ, Vỹ Chu Đào ngồi không yên vì ngứa ngáy, uốn éo mông tròn cựa quậy trong khi Tần Quốc Trường nghiêm túc phục vụ cô.

Vỹ Chu Đào mơ màng cắn chặt răng, nắm chặt tóc Tần Quốc Trường, tựa hồ có thể nghe thấy âm thanh nhóp nhép phía dưới giao nhau với hơi ấm ướt át trong miệng anh.

"Ưm.. anh mút nhẹ thôi ư.. nhẹ nhẹ thôi ư hưm.."

Bất giác, lực hút phía dưới không giống những gì cô tưởng tượng. Mạnh bạo và gấp gáp chứ không phải đầm thắm nhẹ nhàng.

Cô run lên bần bật, lúc này muốn chạy thì hai bắp đùi trơn nhẵn đã bị tóm chặt, mở mắt nhìn thấy ánh mắt Tần Quốc Trường lạnh lùng đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô từ dưới lên; bất giác nhịn không xong gào lên vì quá kịch liệt, tim đập mạnh mẽ như muốn nổ tung, càng cựa quậy lực hút càng khiến cô thở dốc.

Sau đó, Vỹ Chu Đào lực vùng vẫy yếu ớt một hồi, ngã xuống giường co chân định chạy.

Tần Quốc Trường như con mãnh thú tóm cô quay về, nắm khoá kéo áo lông một lực nhẹ nhàng trượt xuống, không những quần vừa nãy tự cô cởi, phía trên cũng bị lột sạch.

Vỹ Chu Đào rúm người nuốt nước bọt. Cô còn cảm giác được bắp đùi vẫn chưa ngừng co giật. ngôn tình tổng tài

Tần Quốc Trường mái tóc bị cô vò thành rối xà vào ngực cô, môi mềm ấm nóng khẽ châm điện vào cổ cô hít hà, lướt xuống nụ hoa ửng đỏ vì lạnh, trượt sang sườn ngực gợi cảm, xuống eo để lại mấy dấu vết, sau đó lật người cô cắn vào mông.

Vỹ Chu Đào bị lật qua lật lại mấy lần, mông hiện lên mấy vết ửng đỏ đáng xấu hổ.

Lần nữa cô bị cắn khắp đùi trong, cắn lưng chừng ở giữa hai chân, cũng may anh không cắn vào chỗ đặc biệt.

Vỹ Chu Đào thở hừ hừ nhọc nhằn, toàn thân nhuộm một màu đỏ ửng.

"Thích anh hay tay của anh?" Tần Quốc Trường vuốt ve mơn trớn bụng dưới Vỹ Chu Đào, ánh mắt chằm chằm nhìn gương mặt đỏ lựng lim dim sắp ngủ của cô.

Vỹ Chu Đào xấu hổ lắc đầu: "Em không biết, anh đừng mút mạnh quá, em.. em không chịu nổi." Đột nhiên lấp bấp.

Tần Quốc Trường quỳ trên cao đưa mắt nhìn xuống, ngón tay cái miết nhẹ giữa hai chân Vỹ Chu Đào, khẽ xoa.

"Ưm..." Vỹ Chu Đào kéo chăn đắp trước ngực, bắp đùi thon nhỏ ngượng ngùng khe khẽ khép lại.

Ngón cái có phần hơi lớn so với lỗ nhỏ hồng hào chưa được 'học hỏi', từ từ tiến vào.

Thân thể cô gái nhỏ run lên, khó khăn hít thở, cứng nhắc cầm cánh tay Tần Quốc Trường.

Tựa hồ chỉ đùa nghịch một chút, một lóng tay cái, đổi thành ngón tay chỏ, tiếp đó thêm vào một ngón nữa.

Vỹ Chu Đào gồng mình lên thở nặng nề, bóp chặt cánh tay Tần Quốc Trường, gương mặt căng thẳng nhìn anh.

"Khó chịu à?" Tần Quốc Trường khàn đặc, trầm trầm giọng hỏi.

Gật gật.

Tần Quốc Trường thu tay, để cô hít thở.

Nhưng cô không biết, sau khi tay anh buông tha cho lỗ nhỏ đáng yêu đó thì còn anh vẫn chưa chịu buông tha.

Vỹ Chu Đào tỉnh dậy xung quanh có một vài người mặc trang phục dọn dẹp.

Hai chân cô tê cứng, phòng tắm thì nước xả ào ào.

Cô cứ nằm thẩn thờ ở đó, thụ động không dám bắt chuyện với ai, tùy tiện cho là người ta làm công việc của mình còn cô tạm thời là người được chi tiền cho nên giữ im lặng.

Một lúc lâu sau đó những người dọn phòng mới nói chuyện với nhau bằng tiếng Pháp bản địa, nói với cô.

Thấy mặt cô ngơ ngác, họ đổi sang tiếng Anh.

Vỹ Chu Đào lúc này nghe thoáng hiểu chút ít, ngây ngốc nhớ lại lúc học ngoại ngữ ở lớp, khờ khạo nói: "Ai đon nô! Am sô so ry!" Giọng nói có phần ngốc nghếch.

Tần Quốc Trường lề mề trong phòng tắm đi ra ngoài, vẫn là loại quần áo giữ ấm dày, mái tóc ươn ướt nhỏ giọt.

Anh lấy ví tiền trên bàn, lấy vài ba tờ tiền Euro màu vàng chia đều mỗi người, nói một câu gì đó bằng tiếng Pháp, bọn họ cầm tiền vui cười cúi đầu rời đi.

Vỹ Chu Đào thật ra sớm biết Tần Quốc Trường tài giỏi, còn biết trước kia anh nói không hiểu người nước ngoài nói cái gì chính là trêu cô.

Cô nằm im thinh thít trên giường cho đến khi những người dọn dẹp rời đi hết, cho đến khi Tần Quốc Trường đứng dưới máy sấy tự động sấy khô tóc, sau đó tự tay đỡ cô ngồi dậy vẫn còn vật vưởng kháng cự.

"Yếu sinh lí!" Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cô, Tần Quốc Trường cười nụ cười hoà nhã, cưng chiều hôn má cô.

"Em là con gái, làm gì yếu sinh lí!" Vỹ Chu Đào cổ họng khàn đặc, ghét bỏ ấn tay vào mặt Tần Quốc Trường đẩy anh ra.

"Thế sao khóc lắm thế?" Anh xoa xoa bụng cô, "Có phải phá hoại gì em đâu mà khóc?"

"Anh.. anh làm hoài! Mắc tè!"

Vỹ Chu Đào sớm biết nói ra lời này Tần Quốc Trường sẽ cười, cười đến lăn ra run bần bật.

Cô nhìn anh ngả ngớn cười không ngậm được mồm, có chút ấm ức không nói thành lời, mếu mếu lườm anh: "Trời lạnh muốn đi vệ sinh muốn chết, anh cứ mút hoài!"

Tần Quốc Trường cười ha hả, khúc khích vang vang khắp phòng. Tựa hồ vô tình anh nghe được câu chuyện cười hài hước nhất từ trước đến giờ, nhìn anh vui vẻ đến ngạt thở.

Cả buổi tối hôm đó, thỉnh thoảng yên bình một chút anh sẽ lại chọt vào nói một câu: "Muốn đi vệ sinh không?"

Làm cô tức muốn chết!

Tần Quốc Trường bề ngoài trông anh có vẻ tùy tiện một kiểu quần áo, ngày thường cũng trông nhàn hạ lái xe đi lòng vòng thành phố, đến giờ về nhà ăn cơm, tối ôm thỏ nhỏ đáng yêu ngủ đến nướng chín...

Thực chất anh bận rộn đến độ tay săn ảnh nào chỉ cần lơ là một giây sẽ liền mất dấu, ai bảo anh cháu trai trưởng thừa kế gia nghiệp, còn là anh trưởng có cả một đàn em chờ được chỉ dạy.

Đã vậy, Vỹ Chu Đào học hành nói trắng ra trường học tàm tạm nên đạt thành tích cao, cũng phải bám víu vào anh mà sống.

Hơn nữa, mặt mũi anh hiện rõ mấy chữ CHU ĐÀO CÒN NHỎ, ngụy biện cho dục vọng khắt chế lâu ngày.

Thật sự mà nói, Tần Quốc Trường biến thái chết được, nhưng mà cũng có thể tha thứ, tạm xem anh là một kiểu tình cảm đáng yêu.

Ngày nọ, Vy Chu Đào đi trung tâm thương mại mua rau quả một mình, sau khi về nhà là giờ hẹn gặp Tần Quốc Trường sau chuyến công tác dài của anh.

Tật xấu của anh chính là vừa đi bên ngoài về mệt mỏi liền phải lập tức đi tắm, cho dù nhỏ một giọt mồ hôi cũng phải đi tắm.

Ai mà biết được mùa hè nóng nực vừa rồi, anh thường xuyên cáu gắt chỉ vì ở trong phòng không động đậy cũng oi bức cả người.

Vỹ Chu Đào về nhà nghe thấy tiếng nước chảy, lập tức biết ngay là Tần Quốc Trường trở về.

Cô đứng ịn mặt lên cửa phòng tắm, đập đập tạo động tĩnh: "Anh ơi, anh về rồi hả?"

Có vẻ cửa phòng khá chắc chắn và kín đáo, hoặc do nước xả quá mạnh, người bên trong không chịu lên tiếng.

"Anh ơi!" Vỹ Chu Đào đập cửa mạnh thêm một chút. Bên trong nước mới từ từ chảy chậm lại, sau đó giọng nói trầm trầm ngân dài mệt mỏi vang lên: "Hửm?"

"Anh lấy khăn chưa?" Vỹ Chu Đào hỏi.

"Khăn của em."

"Em lấy khăn cho anh nha?" Vỹ Chu Đào hai mắt tròn xoe chờ đợi câu trả lời.

"Không cần, anh xong rồi."

Vỹ Chu Đào nghe động tĩnh bên trong không còn nữa, chậm chạp buông cửa phòng tắm ra, gãi gãi đầu, lon ton đi sang phòng bếp.

Cô mở bếp nấu nước sôi, đứng ở bồn rửa sơ chế tôm để làm món Tần Quốc Trường nói muốn ăn sau khi đi công tác về.

Đột nhiên nghĩ ngợi gì đó, Vỹ Chu Đào rửa tay, đi vào phòng ngủ.

Hơn một tuần Tần Quốc Trường đi New York trở về, Vỹ Chu Đào nhìn lại có cảm giác tưởng chừng rất lâu rồi mới được gặp.

Cô đứng ở cửa, vịn tường thò đầu nhìn anh đứng trước gương sấy tóc, trên người mặc áo thun màu đen mà cô mua.