[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry

Chương 54






Kế hoạch một khi bắt đầu thực hiện, Harry liền có một tốc độ vô cùng kháng cự tiến hành.

Tin đầu trang của tất cả tờ Nhật báo Tiên Tri đều là chuyện 'Sirius Black vô tội phóng thích, hung thủ thật sự thế mà lại là Peter Pettigrew – người được trao tặng Huân chương Merlin'.

"Harry, người mà báo nhắc tới là cha đỡ đầu của bồ?" Ron một bên ăn lạp xưởng với trứng chiện, một bên tò mò đọc báo, "Sirius Black, thời niên thiếu từng cùng với cha Harry Potter......"

"Rít -----"

Harry nhịn không được kéo nĩa trong dĩa tạo ra một tiếng chói tai, đánh gãy lời Ron nói.

"Harry?" Hermione nhạy cảm phát hiện biểu tình của Harry có chút không đúng cho lắm.

"Bồ không thích ông ấy sao?" Cô nàng cẩn thận hỏi. Ron nghe vậy cũng lo lắng bỏ đùi gà xuống, nhìn lại.

Harry ngẩn đầu nhìn lướt qua bàn giáo sư --- Dumbledore đang quan tâm nhìn cậu. Snape tuy không có nhìn qua, nhưng dường như đột nhiên có hứng thú với hồn ma ngay bàn Gryffindor, bình tĩnh trừng Nick không đầu, Nick đổ đầy mồ hôi rồi.

Hary chỉ có thẻ hít sâu một hơi, làm bộ mệt mỏi che trán, cũng che đi phần lớn biểu cảm trên gương mặt: "Không phải. Tớ chỉ là...... Có chút không vui."

"Không vui?" Hermione lặp lại một lần nữa.

Harry vốn chỉ muốn tìm đại một cái cớ, nhưng sau khi cậu nói xong thì cảm thấy cảm xúc bộc phát, quyết định tiếp tục nói tiếp: "Không sai, không vui."

"Rõ ràng ông ấy là......" Harry quyết đoán bỏ qua cái danh xưng kia, giọng nói mang chút oán giận, "Tớ ở nhà dì nhiều năm như vậy căn bản không biết đến sự tồn tại của ông ấy. Nếu ông ấy bị oan, tại sao lại không nói ra? Tại sao lại muốn ngồi trong ngục lâu như vậy, để hung thủ lẩn trốn bên ngoài? Lúc tớ đói đến xay xẩm thì ông ấy ở đâu?"

"Chuyện này......" Hermione và Ron liếc nhau, không thể tiếp tục nói.

Ron từ khi biết con chuột cưng của nhóc là một người dàn ông trưởng thành, còn là người tiếp tay cho Kẻ-không-được-gọi-tên giết chết cha mẹ Harry, thì không nói bất kỳ điều gì về Scabbers.

Nhìn bộ dạng thương tâm của cậu, Hermione không dám nhắc tên người ấy trước mặt Harry. Mà nút thắt trong lòng cậu lại cố tình nằm ở chỗ này.

Harry nhìn thấy biểu tình có chút suy tư của Dumbledore, vì thế tiếp tục nói: "Lúc giáo sư Dumbledore hỏi thì tớ bảo tớ rất vui, nhưng thật ra...... Tớ vẫn không thể gọi ông ấy bằng danh xưng ấy, tớ còn không có biện pháp để tiếp nhận ông ấy, tớ đã có suy nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra."

Trong lòng Harry tự nôn một cái.

"Chuyện này cũng dễ hiểu mà, Harry, cứ từ từ tiếp nhận." Hermione khuyên giải, cô bé không cảm thấy có gì đó không đúng.

Tuy có buổi đối thoại sáng hôm ấy, nhưng vài ngày sau giáo sư Dumbledore vẫn truyền tin cho Harry, bảo cậu lập tức đến phòng hiệu trưởng một chuyến.

--- chuyện là Sirius Black thật sự không thể ở St. Mungo nữa, một hai đòi đến Hogwarts gặp con đỡ đầu.

Harry mang vẻ mặt vô cảm rảo bước đến phòng hiệu trưởng, phát hiện Dumbledore còn cười cười trấn an cậu.

Vậy xem ra, màn đối thoại buổi sáng ấy cũng có chút hiệu quả?

Ít nhất Harry không cần giả bộ đặc biệt kích động, diễn một màn nhận người thân tràn ngập nước mắt với con chó ngu xuẩn đó.

Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Harry!" Một bóng người dường như vọt ra ngay khi Harry vừa đến phòng hiệu trưởng.

Đó là một người đàn ông tiều tụy gầy trơ xương.

Tuy hắn đã thay một bộ lễ phục mới, mái tóc và chòm râu cũng được xử lý gọn gang, nhưng dáng vẻ gầy yếu cùng thần sắc tái nhợt không dễ dàng phục hồi. chỉ có thời điểm nhìn Harry thì đôi mắt xám đậm ấy mới sáng lên, tràn đầy sức sống.

--- gương mặt chọc người chán ghét Harry đã quá quen thuộc, dù qua bao nhiêu năm nữa cậu cũng sẽ không bao giờ quên.

Sirius Black!

Giọng người đàn ông tràn ngập kích động cùng vui sướng, dường như trở nên nghẹn ngào, hắn xông tới kéo Harry vào lồng ngực ôm lấy gắt gao:

"Thật giống --- con lớn lên giống cha con như đúc, ta biết ngay mà --- ta biết mà!"

"......!" Biểu tình Harry lập tức vặn vẹo.

Sirius cuối đầu, vuốt ve mặt Harry, nỗ lực nói nhẹ nhàng ôn nhu vô bờ, có hơi nói năng lộn xộn: "Harry, con xem, tóc hai cha con giống nhau như đúc! Năm đấy cha con thích vuốt tóc thật loạn để thu hút con gái --- ờm ý ta là mẹ của con. Đôi mắt con cũng giống như đúc mẹ của mình, thật xinh đẹp."

"Harry --- nói thật thì, khi thấy con ta như được gặp lại James!"

Biểu tình Harry thiếu chút tan vỡ, lại không thể đẩy Black ra, chỉ cố nén buồn nôn bởi câu nói 'Con rất giống cha con', còn sởn tóc gáy chịu đựng việc bị Black sờ mặt, sắc mặt ngày càng trắng bệt.

"Được rồi, Sirius ---" Dumbledore thấy sắc mặt Harry thật sự khó coi muốn chết, dường như muốn ngất đi luôn. Cụ vội vàng hòa giải: "Buông Harry ra trước đi, thằng nhóc sắp không thở nổi rồi."

"Ơ! Xin lỗi!" Sirius lập tức như bị điện giật buông lỏng tay, lo lắng đánh giá Harry, "Con không sao chứ? Ta chỉ, ta có hơi kích động, hức! Ta thật sự rất vui...... không nghĩ rằng ta sẽ có ngày này, nghe nói là Harry phát hiện ra tên khốn đó nên ta mới được thả đúng không?"

"...... Đúng vậy."

Harry miễn cưỡng lộ ra nụ cười cực kỳ khó coi, cười như đang khóc.

Sirius có chút luống cuống tay chân nhìn cậu, ánh mắt vui mừng cực kỳ, lại cẩn trọng nói: "Con biết đấy, Harry. Ta là anh em tốt của cha con, năm ấy lúc con sinh ra cha mẹ con đã cho ta nhận con làm --- khụ, con đỡ đầu."

"Phải không." Harry khô cằn nói, "Ha ha, thật tốt."

Sirius mong đợi nhìn cậu, dường như đang ngóng một loại xưng hô gì đó. Mặt Harry vô cảm trơ ra làm bộ không thấy.

Dumbledore đành phải hòa giải lần nữa: "Sirius, hai con vừa mới gặp nhau, Harry còn chưa kịp thích ứng. Lúc trước con quậy một hai đòi đến gặp Harry, giờ con cũng nên về St. Mungo."

Harry nghe vậy thì rung lên.

"Con chỉ vừa đến đây vài phút." Sirius có chút đáng thương nhìn Dumbledore, vươn người khoa tay múa chân, " Con còn muốn ở với Harry them chút nữa, con còn --- con còn không biết mười mấy năm qua Harry sống như thế nào."

Dumbledore không còn cách khác, đành phải cười tủm tỉm với Harry: "Các con đi dạo đi, Sirius đã lâu rồi chưa về Hogwarts, các con cũng có thể trò chuyện thêm."

"Vâng, thưa giáo sư." Harry nghiến răng nghiến lợi mỉm cười.

Cậu xoay người rồi hùng hổ lao nhanh ra khỏi phòng hiệu trưởng --- tư thế vứt áo choàng ra sau kèm theo động tác ưng ngạnh, quả thật không có khác biệt với Snape.

Sirius cũng chuẩn bị đi ra ngoài, lại có chút chần chừ. Hắn hạ giọng, lo lắng hỏi Dumbledore: "Albus, Harry có phải không...... Không thích con?"

Dumbledore suy nghĩ một chút, rồi nhún vai, vẫn uyển chuyển tiết lộ cho hắn

"Harry từ nhỏ ở nhà dì, con cũng biết Muggle đối với phù thủy có chút...... Nên Harry có lẽ vì hiện tại con mới nói là cha đỡ đầu của thằng bé, trong thâm tâm nhóc có tồn tại một chút oán hận."

"Tại nhà dì?" Sirius lẩm bẩm nghĩ, "Chính là tại nhà bà chị cổ quái của Lily?!"

"Bà ta sẽ không ngược đãi Harry chứ! Harry thoạt nhìn gầy yếu như vậy! Không được --- con phải đi hỏi một chút!"

Sirius hơi tưởng tượng, tức giận đến khí thế đột nhiên bùng nổ, lại lo lắng chạy nhanh đuổi theo: "Harry! Hary! Đợi ta với!"

"......" Dumbledore không thể nề hà buông tay, vẫn cảm thấy muốn để Harry nhận Sirius là cha đỡ đầu, thật sự có chút khó khan.

"Hơn nữa chuyện Harry thích Severus, hình như Sirius còn chưa biết nhỉ?" Dumbledore nghĩ đến hình ảnh ấy, trầm mặc quỷ dị.

......

Dọc hành lang lâu đài, Harry đi nhanh ở phía trước, Sirius thì nhắm mắt đuổi theo đằng sau, nhìn đặc biệt thất thố.

"Harry...... Con thích cái gì?" Sirius suy nghĩ nửa ngày mới tìm được một đề tài, "Lần sau ta đến sẽ mang quà cho con."

"Không cần." Harry lạnh lùng nói.

Khi cậu đang đơn độc đối mặt với Sirius, đến tươi cười giả bộ cũng không muốn.

"Tại sao, Harry? Ta là cha đỡ đầu của con --- ta biết ta trở về quá muộn, điều này ta rất muốn nói lời xin lỗi, nhưng mà ta --- ta là thật lòng, nên đừng khách khí với ta!" Sirius nỗ lực giải thích, "Chỉ cần con thích! Harry, ta chắc chắn sẽ mua cho con!"

"Numbus 2000 thì sao? Đó là chổi bay thế hệ mới nhất! Các thanh niên trẻ tuổi đều thích cái này, hay là Chậu Tưởng Ký? Cái này thì trường cấm nên không dùng nhiều lắm nhưng cũng......"

"Mấy cái đó con đều không thích!" Harry bỗng ngắt lời hắn nói, biểu tình đột nhiên trở nên ảm đạm, "Cái con thích...... Nếu con nói ra thì người tuyệt đối sẽ ghét bỏ con."

Cậu đã nghĩ ra một biện pháp tuyệt vời để trả thù Black.

"Cái gì?" Sirius lập tức thề son sắt đảm bảo, chỉ thiếu thề với Merlin, "Chỉ cần con thích, ta khẳng định sẽ không ghét bỏ! Con muốn gì ta đều sẽ đi mua cho con! Harry, đừng lo lắng --- cho dù cái đó có vi phạm quy định cũng nói với ta! Năm ấy cha con cũng bướng bỉnh như vậy."

"Thật sao?" Harry liều mạng nở một nụ cười quỷ dị, lộ ra biểu tình mong đợi.

"Thật!" Sirius cố gắng lộ ra một vẻ nghiêm túc đáng tin.

"Được, thật ra con thích...... Độc dược." Harry nói.

"Độc dược! Ha ha ha, thích độc dược tốt mà, đây là di truyền! Con giống mẹ con lắm!" Sirius ngẩn người, vội vàng mỉm cười khen ngợi cậu.

"Con còn thích Slytherin...... Có phải con rất quái lạ không? Rõ ràng cả nhà con đều là Gryffindor." Harry nhịn cười, biểu cảm rất ủy khuất nói,

"Nhưng mà con cảm thấy màu xanh lục rất đẹp. Hơn nữa con còn thấy những đứa nhóc Gryffindor nói chuyện quá thẳng thắn, không dễ nghe bằng học sinh Slytherin."

"Thích Slytherin......" Biểu tình Sirius cũng có chút vặn vẹo.

Nhưng hắn lập tức phản ứng lại, rất nổ lực biếng gương mặt vặn vẹo kia thành tươi cười, thản nhiên mà lớn tiếng an ủi con đỡ đầu, "Thì có sao đâu! Con không cần phải phiền nào về chuyện này. Harry, để ta kể cho con nghe một bí mật nhỏ."

Sirius ấn vai Harry, ngồi xổm trước mặt cậu, làm cho tầm mắt họ ngang nhau, sau đó nghiêm túc mà thần bí nói: "Thật ra các thành viên trong gia đình ta đều là Slytherin, chỉ có ta theo Gryffindor! Nên là Harry, điều này không phải vấn đề!"

"Thật như vậy ạ." Harry giả bộ bừng tỉnh, cũng không dây dưa vấn đề này nữa, mà tiếp tục nhăn mày, chần chừ nói tiếp, "Nhưng mà, con còn thích......"

"Còn tích cái gì?" Sirius cổ vũ nhìn cậu.

Harry không có ý tốt nhíu mày, ấp a ấp úng nói: "...... Con còn thích giáo sư Snape."

"Ngài ấy là chủ nhiệm Slytherin, nghe nói trước kia còn từng đối đầu với các người, nhưng con thật sự, thật sự thích ngài ấy...... Điều này cũng có thể chứ?"

"Thì có sao đâu! Còn không phải thích chủ nhiệm Slytherin --- khoan từ từ, Harry con đã có người thương rồi sao? Thật tuyệt! Năm ấy cha con vừa lên năm ba cũng đã ---"

Giọng nói của Sirius đột nhiên im bặt.

Hắn vốn dĩ đang vắt hết óc để tìm cách khen, hiện tại nụ cười tươi trên mặt cũng cứng đờ:

"Giáo...... Sư...... Snape."

"Dạ." Harry vô tội nghiêm túc nhìn hắn.

"--- Snivellus?!"

Biểu cảm Sirius lúc này hoàn toàn vặn vẹo, hắn lớn tiếng rít gào, "Không được! Cái này tuyệt đối không được --- Harry! Không được!"

--------------------------