Cả hai xoay người rời đi, ngay lập tức nghe thấy một tiếng "Rầm" từ phía sau.
"Giáo sư Lockhart! Người có sao không!" Hermione cả kinh hét lên.
"Không, không sao hết --- không cần lo lắng, Granger, chỉ là có hơi đau." Lockhart chật vật đứng lên, mỉm cười với một bên mặt xanh tím.
"Rầm!"
"Giáo sư Lockhart!" Hermione càng lo lắng.
"Không có việc gì --- chỉ là, ha ha, không đứng vững! Không có sao đâu, cô bé ngốc." Nụ cười trên mặt Lockhart có chút không giữ được, đau đến nhe răng nhếch miệng, vừa rồi hắn ngã đến trên má có hai vết bầm xanh tím đối xứng hoàn mỹ.
Harry thả lỏng mày, có chút chột dạ ngẩng đầu nhìn biểu cảm bản thân.
Giở trò chơi xấu trước mặt một phù thủy thông thạo ma thuật hắc ám, Harry thật sự không tin không bị phát hiện.
Nhưng điều làm cậu yên tâm chính là, Snape chỉ quay đầu lại nhẹ nhàng bâng quơ nhìn thoáng qua, cười nhạo một tiếng, không nói bất kỳ điều gì liền tiếp tục rời đi.
Harry cảm thấy vi diệu --- nói không chừng lần này cậu mà trả thù mãnh liệt, dù cho bản thân có phát hiện cũng sẽ làm bộ như mù tạm thời.
Không thấy sắc mặt hắn đã hòa hoãn không ít sao?
Nhắc mới nhớ, văn phòng của Lockhart ở lầu hai lâu đài, nên họ phải đi xuống hai tầng lầu mới có thể đến được hầm. Harry thật sự hoài nghi sau khi Snape dạy hai tiết độc dược xong, rốt cuộc là 'tiện đường' thế nào mới có thể đi ngang qua lầu hai.
Dọc đường cả hai người đều rất trầm mặc.
Snape đi nhanh tiến về phía trước, Harry tuy cũng có thói quen bước nhanh như vậy, nhưng hiện tại bước chân cậu không phải một mà là hai, chỉ có thẻ chạy chậm cố gắng đuổi kịp.
Đợi đến khi hai người xuống đến sảng lớn lầu một, chuẩn bị sắp đến hầm, Snape mới nhìn quét qua xung quanh một lần, xác định nơi này không có bức tranh hay linh hồn đi ngang qua.
Hắn bước chậm lại, chuẩn bị tính sổ.
"Potter."
"Dạ vâng, thưa giáo sư?" Harry cũng nhạy bén biết được hoàn cảnh xung quanh rất thích hợp để nói chuyện.
Biểu tình Snape cười như không cười, giọng nói đột nhiên chậm lại và tram xuống: "Có thể mời trò giải thích một chút......"
Giọng nói ngay lúc này mềm mại như lông ngỗng mà dễ nghe, Harry không nhịn được mà ngừng thở nghiêm túc lắng nghe.
"...... Cái gì gọi là 'Đây chính là Snape, người mà Harry và Abby tranh nhau thích'?" Snape ung dung thong thả nói.
Harry cứng đờ.
Đó là lời Tom Riddle nói!
Gã ta chỉ thuận miệng nói một câu thôi, sao Snape lại nhớ kỹ như vậy?!
"Không trả lời?"
Snape dù bận vẫn ung dung khoanh tay, nhìn bộ dạng không có lời nào để nói của Potter, trong lòng thật vui sướng, "Vậy thì ta có thể đổi câu hỏi. Trả lời ta, Abby là ai?"
"......"
Bị Snape chất vấn mình và ai tranh thích hắn, Harry xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố rồi chui đầu vào.
Cậu sao dám nói người kia cũng chính là cậu chứ!
Nhìn Potter vẫn không trả lời, Snape không tức giận, ngược lại lòng càng vui sướng.
Hắn cũng không phải lão già đần độn, cho rằng hắn không nghe rõ Tom Riddle xưng hô lúc đầu với Potter thế nào sao?
"Potter, ta chưa từng nghĩ rằng --- không biết trò còn có sở thích này." Snape kéo dài giọng nói, dùng ngữ điệu nửa đồng cảm nửa dào dạt đắc ý cười nhạo Harry.
"Nếu trò bị đám quỷ khổng lồ đánh vào đầu đến hôn mê, nên mới tâm thần phân liệt --- Potter, ta nghĩ rằng trò vẫn nên đi khám càng sớm càng tốt,"
Hắn cố nén điệu cười cổ quái cùng giọng điệu vui sướng khi có người gặp chuyện: "Ta sẽ cung cấp độc dược, không cần lo lắng."
Snape chỉ cần nghĩ lại chuyện này liền cảm thấy vô cùng thú vị.
Chỉ tiếc hắn không biết Potter dung biện pháp nào để lừa Tom Riddle.
"Cảm ơn, không cần." Harry vừa thẹn vừa bực, tâm trạng phức tạp đen mặt nói.
Vì để lảng sang chuyện khác, cậu vội vàng nhớ lại những lời nói trong đầu, cuối cùng nói ra kế hoạch ban đầu: "Chuyện là, giáo sư Snape, con có thể nhờ người điều này được không?"
"Quý ngài Harry Potter đây cũng có lúc nhờ vả sao...... Được rồi, nhờ điều gì?"
Nhìn tháy ánh mắt của thằng nhóc Potter, Snape từ bỏ việc châm chọc một nửa, khéo đưa đẩy trả lời. Hắn có ý ra vẻ bản thân không mấy tình nguyện.
"Là thế này, có thể nhờ giáo sư vào một tiết học nào đó, bắt thú cưng của một học sinh." Harry nói ra kế hoạch tạm thời, trong mắt ánh lên sự chán ghét, "Bởi vì con chuột cưng của Ron, Scabbers --- là Peter Pettigrew."
Biểu cảm Snape cứng lại.
Mặt hắn trầm xuống nhanh chóng, có chút không kiềm chế được cảm xúc kéo cố áo Harry, chất vấn: "Chuyện này không có khả năng! Tại sao gã ta lại biến thành con chuột lẩn trốn bên ngoài nhiều năm như vậy? Mọi người đến bây giờ vẫn cho rằng gã đã chết!"
"Đương nhiên là bởi vì chính gã là người hại chết --- họ, không phải Sirius Black."
Sở dĩ Harry đợi thời gian lâu như vậy mới ra, một mặt cậu không muốn thả Sirius, một mặt cậu cũng biết rằng dù Peter có bị bắt được cũng sẽ không bị đưa vào Azkaban giam cầm cả đời.
Nhìn Snape có bộ dạng thất thần do chịu đả kích quá lớn, Harry nắm ngược lại cổ tay đang kéo áo cậu, cắn răng hạ giọng nói: "
"Người nghe con nói, người trong giờ học làm bộ phát hiện Scabbers không ổn, tìm cớ khống chế nó rồi mang lên phòng hiệu trưởng. Sau đó con sẽ kể lại cho giáo sư Dumbldore."
"Chỉ đơn giản là làm sáng tỏ mọi việc, bức Peter vào đường cùng, sau đó để gã chạy trốn...... Giáo sư Snape, chúng ta cần gã trốn thoát."
Harry nói xong một hơi, lại đột nhiên hàm hồ: "Đây là ...... Chuyện về một Trường Sinh Linh Giá khác."
Snape miễn cưỡng thu hồi tâm trạng, lấy lại tinh thần nhìn Potter. Hắn nhạy bén nhận ra ngay lập tức kế hoạch này thật ra trọng điểm là chính Potter.
"Được...... Ta hiểu rồi."
Giọng nói Snpae cứng nhắc, tay nắm lấy cổ áo Potter cũng dần buông lỏng, rũ xuống giấu vào trong áo choàng đen rộng.
Đầu hắn sắp nổ tung rồi.
Harry cảm thấy Snape chắc chắn đang nắm chặt hai tay để giải tỏa cảm xúc áp lực, nhưng hiện tại cậu không thể nhiều lời, những kế hoạch đó Harry chỉ có thể nói cho một mình Dumbledore.
......
Vào tiết Độc Dược ngày thứ tư, Snape dựa theo kế hoạch tìm một cái cớ, làm con chuột Scabbers hôn mê rồi mang tới phòng Hiệu trưởng.
Người đi cùng còn có Harry.
"Giáo sư Snape, người có thể về dạy tiếp rồi." Harry uyển chuyển đuổi khéo, "Con muốn nói chuyện với giáo sư Dumbledore về kế hoạch."
Ánh mắt sâu thẳm của Snape nhìn thoáng qua Potter, rồi lại đảo về Dumbledore bên cạnh, rất bình tĩnh đáp ứng.
--- vô dụng.
Dù cho Potter có không nói kế hoạch cho hắn, thì Dumbledore cũng sẽ kể lại kế hoạch mà thôi.
Snape xoay người nhanh chóng rời đi.
Harry nhìn hình bóng màu đen biết mất sau cánh cửa, mới thở dài, kể tường tận kế hoạch của cậu cho Dumbledore......
Vào lúc Peter Pettigrew cùng đường sẽ tìm cách hồi sinh chủ nhân gã, sau đó Voldermort sẽ sống lại theo kế hoạch.
Bởi vì Voldermort luôn cố chấp cho rằng Harry Potter chính là kẻ thù không đội trời chung của gã, nên hắn mới kiên quyết phải dùng máu Harry để sống lại.
Nhưng điều này lại vô tình thỏa mãn một chuyện.
Trước kia Lily có để trong máu cậu một sự bảo vệ về pháp thuật khiến cậu sống sót. Nên khi Voldermort dung máu Harry sống lại, trong máu hắn cũng có bùa chú ấy.
"Nói cách khác...... Đến lúc đó chỉ cần Voldermort bất tử, trò sẽ không phải chết." Dumbledore có chút bừng tỉnh, "Mà đồng thời, chỉ cần trò bất tử, Trường Sinh Linh Giá trong cơ thể trò cũng sẽ không chết, vậy thì Voldermort sẽ vĩnh viễn bất tử."
Điều này khi nghe qua khiến người ta có chút hồ đồ, lâm vào một vòng tuần hoàn không lối thoát.
Nhưng thật ra lại rất đơn giản.
Nếu kế hoạch này thành công, Voldermort sẽ sống lại bằng máu Harry. Sau đó ngay khi hắn giết Harry, câu thần chú chí mạng cũng đồng thời đánh vào Trường Sinh Linh Giá ngụ trong cơ thể cậu.
Mà xét thấy chỉ cần Voldermort không chết thì Harry sẽ không chết, nên thứ chết đi sẽ là Trường Sinh Linh Giá trong cỏ thể Harry!
Nói như vậy thì Harry có thể quyết đấu với Voldermort sau đó giết chết hắn!
Tiền đề là phải chiến thắng.
Harry tự bổ sung một câu trong lòng.
"Kế hoạch này thật hoàn mỹ, nhưng ta có một thắc mắc, tuy rằng có hơi thất lễ......" Dumbledore khép chặt đôi tay, lộ ra tư thế dò hỏi, "Nếu kế hoạch không có lỗ hỏng, vậy thì trò của tương lai lại quay trở về đây?"
"Bởi vì con thất bại." Trong lòng Harrt có chút sầu lo, nên nói hàm hồ, "Con chết đi, nên con mới trở về đây."
---Harry không biết lúc ấy tại sao Harry Potter lại chết, nên lúc này đây cậu mới muốn biết, rốt cuộc làm thế nào dể có thể đánh bại Voldermort, giành chiến thắng trong trận quyết chiến cuối cùng?
"......" Biểu cảm Dumbledore trở nên trầm trọng mà phức tạp ngay tức khắc.
"Kế hoạch này chắc hẳn không có vấn đề." Harry nhìn biểu cảm của cụ, vội vàng nói: "Cho dù có --- hiện tại chúng ta chỉ còn có cách này, căn bản Voldermort sẽ sống lại."
"...... Ta đã biết." Dumbledore không biết nghĩ tới điều gì, có chút vui mừng oha lẫn áy náy nói, "Ta sẽ nhanh chóng liên hệ với Bộ Pháp Thuật để lật lại bản án của Sirius Black, tranh thủ thả hắn càng sớm càng tốt, đến lúc đó hắn sẽ đến gặp trò."
Biểu cảm Harry cứng lại.
Cái gì?! Ha ha --- vì sao lại nhanh thế! Cậu không muốn ---
Dumbledore hiền hòa nhìn Harry, mỉm cười, "Trò không biết ư? Sirius chính là cha đỡ đầu của trò."
Ngay sau đó, Dumbledore lại buồn cười lắc đầu: "--- nhìn xem ta đã quên rồi, chắc chắn là trò biết chứ."
Harry miễn cưỡng lộ ra nụ cười vặn vẹo.
"Harry, chắc là trò mong được gặp cha đỡ đầu của mình lắm?"
Dumbledore cười ha hả.
"Con...... Thật sự...... Rất chờ mong! Ngại quá, giáo sư, con đã quá kích động." Harry nghiến rang nghiến lợi nói những lời trái lương tâm, giọng nói tựa như mang chút nức nở sắp khóc.
"Giáo sư Dumbledore, người có thể để cho --- ông ấy tịnh dưỡng cho tốt rồi đến được không? Nếu không tịnh dưỡng thân thể cho tốt con sẽ...... Rất lo lắng."
Đáng ghét.
Tại sao Dumbledore lại liên hệ với Bộ Pháp Thuật, còn tranh thủ thả Sirius Black ra sớm để gặp cậu!
Muốn con chó ngu ngốc đó sớm ngày gây tai họa cho cậu sao?!
Cậu còn phải gọi Black là cha đỡ đầu! Cậu tình nguyện gọi chính bản thân là cha đỡ đầu còn hơn gọi cái tên đần độn không não ấy là cha đỡ đầu!!
---------------------
Mint:
Xin chào các tình yêu của tôi! Tôi quay trở lại rồi đâyyy. Trong 3 tháng qua tôi bị mất cảm hứng đọc truyện mấy bồ ạ :))) Nay tôi đã lấy lại tình yêu với hai vị giáo sư nên từ giờ truyện sẽ được cập nhật đều lại nhee!!Cảm ơn mấy bồ vẫn luôn ủng hộ tôi trong hơn hai năm vừa qua, yêu :333