[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry

Chương 25




Ngày hôm sau, các học sinh của Hogwarts cảm thấy thế giới này chắc chỉ là mơ.

Chỉ trong một đêm...... Đống đá quý màu đen nhét đầy trong đồng hồ cát của Gryffindor đã biến mất, không chỉ thế, bên trong còn chứa đầy những viên đá quý rực rỡ thoạt nhìn còn nhiều hơn số đá quý của Slytherin!

Ngay sau đó, trong khoảng thời gian dùng bữa sáng, tin tức liền được lan truyền. Mọi người đều biết rằng Harry Potter của Gryffindor vào tối hôm qua lại một lần nữa đánh bại 'kẻ mà ai cũng biết là ai đấy', bảo vệ lâu đài trong lúc mọi người còn đang say giấc.

(Harry đối với tin đồn này chỉ biết khi thường cười lạnh.)

"Harry! Tại sao bồ lại không nói cho bọn tớ biết!" Hermione tức giận xông lên, cô bé lúc này nhìn không khác nào lúc phu nhân Pomfrey đang nổi trận lôi đình.

Nên Harry không dám nói cái gì, chỉ xấu hổ nhích khóe miệng nhìn cô nàng một cái.

"Bồ muốn dọa chết tụi mình hả! Mày là bồ vẫn còn có thể đứng đây!" Hermione gắt gao cho cậu một cái ôm, tiếp tục liên thanh oán giận: "Làm sao bồ có thể đối đầu với 'kẻ mà ai cũng biết là ai đấy' chứ! Việc này hẳn là nên nói với các giáo sư đó!"

Cả người Harry cứng đờ, cực kỳ không quen với kiểu tiếp xúc và quan tâm thân mật như vậy, nhưng cũng không đẩy ra, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Ron đang chạy đến.



Ron thì thần kinh thô không hiểu được. Trên mặt cũng toát ra vẻ lo lắng, nhưng bội phục và kiêu ngạo chiếm nhiều hơn, lớn tiếng cười nói: "Người anh em! Không ngờ bồ lại có thể một lần nữa đánh bại 'kẻ mà ai cũng biết là ai đấy'! Chuyện này thật sự đỉnh lắm luôn! Tiếc là tụi mình không thể thấy ---"

"Ronald!" Hermione nghe vậy buống Harry ra, răng dạy Ron: "Bồ còn muốn nhìn?! Đó chính là 'kẻ mà ai cũng biết là ai đấy'! Tớ thật sự không thể tin được Harry là người làm việc đây!"

Harry thấy Hermione dời lửa đạn đi, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Vị tiểu thư Granger này rất có phong phạm của phu nhân Pomfrey, bây giờ mỗi ngày Harry phải tiếp xúc với cô bé, thật sự có chút hơi 'ăn không tiêu'.

Harry thất thần cầm cái ly lên, trong lòng hơi buồn bực.

Tuy đã thành công đánh Voldermort bỏ chạy, thể hiện chút kỹ năng trước mặt Dumbledore, hoàn thành bước đầu tiên của kế hoạch quan trọng nhất.

Nhưng cũng vì thế mà hắn kiếm cho Gryffindor nhiều điểm như vậy, khoảng thời gian cực khổ trừ điểm lúc trước coi như công cốc. Bây giờ điểm của Gryffindor nhiều như vậy --- những đứa nhóc Gryffindor cứ nhìn thấy cậu là mặt tươi như hoa, làm cậu khó thở không thôi.

Thật không biết là nên vui hay nên buồn.

Có một ánh mắt lạnh tăm từ trên dãy bàn các giáo sư nhìn xuống đây. Harry lập tức cảm nhận được, ngẩng đầu lên nhìn lại ---

Giáo sư McGonagall đang mỉm cười trò chuyện với Snape, mà sắc mặt giáo sư Snape biến thành màu đen, miềng cưỡng đáp lại, một bên dùng ánh mắt ghét cay ghét đắng liếc xéo mình.

Harry im lặng hồi lâu thì tươi cười một cách thành khẩn --- bây giờ tâm trạng của chính mình đang không được tốt lắm, chẳng phải sẽ lại cố tìm cách trừ điểm sao!

Gương mặt Snape run rẩy một chút, không đến dãy bàn Gryffindor tìm cách trừ điểm như ngày thường, mà chỉ yên lặng quay đàu đi không nhìn bên này nữa.

Harry tràn đầy nghi hoặc, ánh mắt hơi dao động, liền thấy ánh mắt cổ vũ của phu nhân Hooch, giáo sư Sprout, giáo sư Flitwick, giáo sư McGnagall và---



Giáo sư Dumbledore?!

"......!" Mặt Harry ngay lập tức đanh lại, cũng yên lặng cuối đầu, không dám nhìn chính mình nữa.

Nhũng ngày gần đây, Harry nhận được ánh mắt nghi ngờ hoặc ngưỡng mộ đến từ cả bốn Nhà, phiền đến không chịu nổi.

Bây giờ Harry thà tình nguyện đi chọc chính mình còn hơn ở đây bị nhìn bới ánh mắt sáng rực của lũ cự quái con này.

Rất nhanh đến buổi tối, cậu rất nhanh bắt lấy được thời cơ, sau khi tan học liền chạy xuống lớp dạy độc dược dưới hầm, sau đó đứng chờ ngay cửa.

Tan học, tốp ba tốp năm học sinh lớp lớn đi ra, đều kinh ngạc nhìn cậu, suy đoán cậu đến đây làm gì.

Harry thản nhiên chờ đợi, đến khi trong phòng không còn học sinh mới vào.

Trong lớp học, Snape đang một mình dọn dẹp đống dược liệu và vạc nấu độc dược. Harry không lên tiếng, đi đến giúp hắn dọn.

Động tác Harry nhanh nhẹn mà thuần thục, cùng phối hợp với Snape cực kỳ ăn ý, hai người đã dọn dẹp lớp học sạch sẽ một cách nhanh chóng.

Snape lúc này mới khoanh hai tay lại, như chỉ đang đơn thuần nghi ngờ, hỏi: "Quý ngài Potter đên đây...... Có việc gì không?"

"Vâng, thưa giáo sư Snape." Harry có vẻ hơi xấu hổ, lấy hết can đảm nói: "Bên ngoài mọi người đều đang bàn tán về vụ việc tối qua, thật sự rất phiền, nên con muốn cùng người nghiên cứu độc dược......"

Khóe miệng Snape cong lên, châm biếm: "Quý ngài Potter danh tiếng lẫy lừng vậy mà cũng có lúc phải nhức đầu về tiếng tăm của mình sao? Trò hiện tại không phải nên cực kỳ đắc ý, tuyên truyền khắp nơi về hành động vĩ đại của mình ư?"

Harry lắc đầu, hoàn toàn không bị lời nói ấy chọc giận, lặp lại lần nữa: "Cái đó chẳng có gì hay cả, con muốn được ở đây nghiên cứu độc dược với người hơn."

Snape thong thả bước hai bước về phía cậu, kéo gần khoảng cách giữa hai người, sau đó từ trền cao nhìn chằm chằm đôi mắt Harry: "Đừng nóng, Potter. Trước tiên, không phải trò cần nói cho ta về một việc sao?"

Khoảng cách của hai người đã rất gần, mũi Snape như muốn chạm vào mặt Harry, đôi mắt đen lạnh tanh mà âm trầm nhìn chằm chằm cậu --- đây coi như là kỹ xảo của Snape, nhằm tạo cho học sinh một áp lực tâm lý thật lớn.

Harry nhịn xuống suy nghĩ lùi một bước: "Chuyện gì? Thưa giáo sư?"

Snape nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, thông thả hỏi: "Tại sao trò lại thấy được ta và nhà của ta từ Chiếc gương Ảo Ảnh?"

Biểu tình Harry nháy mắt trờ nên trống rỗng.

- ------------------------------------------------------------------

Mint: Chúc mọi người có một mùa Giáng Sinh an lành và hạnh phúc bên gia đình nhaa!