Lớp Độc dược của học sinh năm nhất Gryffindor là vào buổi sáng thứ sáu.
Mà buổi tối thứ sáu --- lúc này mọi người đều bận để chuẩn bị cho cuối tuần, chắc chắn sẽ có thời cơ tốt vì có người lơ là.
Harry quyết định chuẩn bị trong tuần, vào tối thứ sáu bắt đầu kế hoạch.
Vì cậu đã quyết tâm, cố tình đi có một mình lẩm bẩm cái tên "Nicolas Flamel" gì đó, tuy nơi vừa đi qua chẳng có ai, nhưng trên tường lại treo rất nhiều bức tranh bất động.
Cậu còn lén lút chạy qua mấy bức tranh ở lầu bốn --- hành động của cậu chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý, một lần thì đụng thẳng vào Snape, còn có một lần suýt va phải Quirrell.
Mà Dumbledore hơi lo lắng --- Granger và Weasley đâu? Cũng phải có người dẫn đường chứ Harry? Việc này chỉ có thể đến buổi tối, mặc Áo choàng Tàng hình rồi mới đi đó!
Bây giờ sự thật đã sắp xuất hiện, Harry lại hiểu lầm giáo sư Snape thì có ích gì hả!
Hành vi bất thường của Harry đã khiến Ron và Hermione chú ý. Nhưng lần này Harry lại không muốn học nhúng tay vào.
Cậu không phải là 'Harry Potter', việc nguy hiểm như đối mặt với Voldermort cũng có thể làm với hai đứa nhóc năm nhất.
Cậu vỗn đang đau đầu vì không biết phải giải thích thế nòa, thì đột nhiên phát hiện chỉ cần cậu không nói gì, dùng ánh mắt nhìn chăm chú, Hermione sẽ không thể hỏi tiếp nữa.
Vào một buổi tối Ron và Hermione theo dõi Harry, sau khi bị Harry cố tình dẫn đến một tòa tháp, dường như Hermione đã hiểu ra điều gì đso.
Cô nàng không tiếp tục chú ý tới hành vi bất thường của Harry, cũng ngăn Ron làm rõ việc này.
"Bồ còn không hiểu sao, Ron!" Hermione cau mày nói, "Dù Harry không nói ra nhưng chắc chắn cậu ấy vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi đau không ngui. Cậu ấy không muốn tụi mình biết, muốn tự mình vượt qua --- không muốn người khác thấy thời điểm bản thân yếu đuối nhất."
"Vì thế ---" Ron bừng tỉnh, "Vì thế nên tối hôm qua Harry mới ngồi ngắm sao một mình ở tòa tháp...... Bóng dáng cậu ấy thoạt nhìn rất u buồn, thì ra là do vậy."
"Tớ tin rằng Harry sẽ vượt qua giai đoạn này, tụi mình chỉ cần đợi cậu ấy trở về thôi." Hermione nói, biểu cảm dần trở nên kiên định.
Harry thuận lợi né tránh chướng ngại, sống yên ổn đến tối thứ sáu.
Chờ đến khi phòng sinh hoạt không còn ai, lò sưởi âm tường cũng chỉ còn lại tro tàn, thời gian hành động đã đến.
Harry lặng lẽ lẻn ra ngoài, khoác lên chiếc Áo choàng Tàng hình, rời khỏi nhà Gryffindor.
Cùng lúc đó, Dumbledore cũng không ngủ được nên lệnh cho Snape theo sau, bảo vệ Harry an toàn từ trong tối.
Mà phía bên kia của lâu đài, Quirrell cũng lén lút lẻn theo, không còn là bộ dạng nhát gan thường ngày.
- -- Potter như đã phát hiện manh mối gì rồi, hắn cũng không thể đợi thêm được nữa! Chỉ cần đêm nay Potter thuận lợi lấy được Hòn đá Phù Thủy, chủ nhân của hắn có thể sống lại rồi!
Harry rảo bước trên hành lang âm u --- khoảng cách từ nhà Gryffindor đến hành lang bị cấm ở lầu 4 khá xa, nhưng Harry phát hiện rằng khi cậu đi tới, hành lang trước mắt đang chuyển động, trở nên xa lạ.
Harry nhìn chăm chú cảnh vừa rồi, đây không phải là nơi gần lầu 4 ư? Không ngờ Albus lại lặng lẽ cho hắn đặc quyền này!
Cũng tốt, tiết kiệm được chút thể lực.
Harry cẩn thận rút đũa phép, đặt trước cánh cửa gõ lên vài cái, thấp giọng nói: "Alohomora." (Mint: đây là thần chú mở cửa cơ bản.)
Cánh cửa mở ra theo lời cậu, con Chó Ba Đầu bên trong thì đang ngái ngủ, trước mặt có một cây đàn hạc tự đánh một giai điệu êm dịu.
Môi Harry cong lên, đang muốn đi đến cánh của giữa phòng để nhảy vào thì trong lòng chợt rung động --- sau cánh của kia có hơi thở rất quen thuộc, đó là...... Của mình ư?
Mình tới bảo vệ Potter an toàn?
Dời trước khi mình phát hiện điều mà tổ ba người Potter thì thầm liền báo cho Dumbledore. Sau đó thì lão ta tự mình đi xem cest, cậu phải đi giám sát nhà khác.
Xem ra điều diễn ra ở đời này thật là khác.
- -- trong căn phòng trống rỗng đột nhiên xuất hiện một cậu bé tóc đen, trên tay cầm một chiếc áo choàng màu bạc, buosc lên vài bước rồi nhày qua cánh cửa.
Snape đang ẩn nấu bên cạnh lập tức đuổi theo, trong lòng thầm mắng --- Nhu ngốc! Giống y chang cái tính thích mạo hiểm của lão già Potter! Chưa kịp kiểm tra bên kia cửa có gì mà đã dám nhảy xuống!
Nếu không phải hắn đã biết trước rằng giáo sư Sprout đã bày một đám Lưới Sa Tăng, chỉ cần không giãy giụa thì sẽ không gặp nguy hiểm, nên hắn cũng không cần lo lắng nhiều. (Mint: đây là một sinh vật huyền bí, nó là lũ dây leo trong p1 đó mọi người:3)
Nhưng mà nói không chừng. Tuy lớp Thảo dược của năm nhất mới chỉ dạy chương một, không biết Potter có nghe giảng đàng hoàng hay không.
Snape âm trầm suy diễn.
Thằng bé này còn cố tình không dẫn theo Granger và Weasley, chỉ chạy đến có một mình, đúng là con quỷ khổng lồ Gryffindor lỗ mãng, nó chê mạng hơi dài sao?
Trong lòng hắn đang ngổn ngang vô số suy nghĩ, bên ngoài thì cũng nhanh nhẹn nhảy xuống, sau đó im lặng giấu mình ở một góc.
Điều khiến hắn hơi vui mừng đó là, Potter rất dứt khoát biến ra một ngọn lửa, xua đuổi lũ Lưới Sa Tăng, bình an tiếp đất.
Xem ra cũng không phải loại không có đầu óc.
Sắc mặt Snape dần hòa hoãn.
Tiếp theo hắn thất Potter dứt khoát cưỡi chổi bay lên bắt lấy chìa khóa bạc, lúc chơi cờ thì ngay lúc quan trọng rất quyết đoán dùng thần chú biến hình --- không thể tin rằng nó còn giấu chiêu nyaf, không ngờ Potter có thể biến quân cờ mà giáo sư McGonagall đã ếm bùa trở về ban đầu?
Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, Potter rất lưu loát vượt qua ải con cụ quái, rồi tới ải dùng sự mưu trí do chính Snape chuẩn bị, Potter chỉ cần nhìn thoàng qua tờ giấy, suy nghĩ ra đáp án rất nhanh!
Nó dứt khoát uống sạch cái bình nhỏ nhất chứa thú nước màu đỏ, sau đó bước qua ngọn lửa.
Snape thấy rất vừa lòng.
Không nói đến thân phận của Potter...... Học thức, sức mạnh, sự sáng suốt gan dạ của cậu thật ra khá ổn, vượt xa những học sinh năm nhất khác.
Ngày thường Potter hầu như cũng không biểu hiện lỗ mãng, khác với đa số học sinh nhà Gryffindor, coi như khá ổn trọng, xem xét trên phương diện này, quả thật tính cách Potter càng ngày càng giống Lily.
Nguyên nhân hắn hay trừ điểm đơn thuần bởi vì hắn đối với......
Trong lòng Snape đột nhiên cứng lại.
Tại sao hắn lại đi khen Potter rồi!!!