Hào Quang Ruby

Chương 37: Ai là con mồi của ai?





" Định đi đâu? "

Mạnh Đường Nghi định lái xe đi tìm nhà họ Triệu tính sổ, vừa mở cửa xe thì nghe thấy giọng nói của một người đàn ông.

" Diệp Nghị? Anh sao lại ở đây? "

Diệp Nghị đi tới bên cạnh Mạnh Đường Nghi cúi đầu nhìn cô gái đang mang vẻ mặt đang bừng bừng lửa giận.

Mạnh Đường Nghi bất ngờ bị Diệp Nghị búng trán: " Anh sao dám búng trán tôi! Tôi đang tức giận đấy nhé anh đừng có chọc tôi! "

Cô không muốn ở đây dây dưa với người đàn ông này, quay người lại mở cửa xe đi lên, Diệp Nghị tự nhiên mà lên xe theo cô.

" Anh lên xe tôi làm gì, đi xuống tôi không rảnh chơi với anh đâu, tôi có chuyện quan trọng phải làm. "

Diệp Nghị mỉm cười nhìn cô gái nhỏ đang xù lông: " Đúng lúc tôi cũng đang chán, Mạnh tiểu thư không phiền cho tôi đi cùng chứ? "

Mạnh Đường Nghi vốn định từ chối nhưng cô đột nhiên nảy số ra, nếu có Diệp Nghị đi theo thì việc tính sổ của nhà họ Triệu sẽ trở nên dễ dàng hơn nhỉ, nhà họ Triệu sẽ không dám chống lại hai nhà Mạnh, Diệp đâu.

Cô mỉm cười quay sang nhìn Diệp Nghị:

" Được thôi có anh đi theo càng vui, tôi dẫn anh đi tới nơi này vui lắm. "

Khi xe của Mạnh Đường Nghi tới nhà của Triệu Hoàng, Lưu Hậu Bắc cũng đuổi tới.

" Anh không ở bệnh viện chăm sóc cho chị Hân mà lại tới đây? "

Lưu Hậu Bắc nói: " Là bác Đường nói anh tới đây canh chừng em, lở em làm chuyện gì quá thì anh có thể giúp em xử lý, mà sao Tổng Giám Đốc Diệp lại đi cùng em vậy? "

" À vậy ư, còn anh ấy à, là anh ấy tự lên xe muốn đi cùng em chứ em không có ép. "

Cô đi lên nhấn chuông cửa, nhấn một hồi mới có người ra mở cửa, người giúp việc chưa kịp nói gì thì Mạnh Đường Nghi đã xông vào trong rồi.

" Các người là ai vậy, các người dừng lại…"

Người giúp việc vừa chạy theo vừa gọi, tiếng ồn làm ba mẹ con nhà họ Triệu bên trong chú ý.

Mạnh Đường Nghi điềm nhiên đi vào trong nhà, ba mẹ con họ Triệu thấy ba người đến không hiểu gì.

" Các người là ai, sao tự tiện vào nhà chúng tôi vậy? "

Triệu Ngọc lên tiếng nói, lia tầm mắt đánh giá ba người từ đầu tới chân. Ba người từ đầu tới chân toàn hàng hiệu cao cấp, cô ta còn chú ý đến cái túi xách Mạnh Đường Nghi đang mang, nó là bản thiết kế đặc biệt duy nhất của thương hiệu Mochiso mà cô ta còn không mua được.

Mạnh Đường Nghi không nói gì chỉ dùng hành động, cô dứt khoát cầm ly nước trên bàn tạt vào ba kẻ đáng ghét trước mặt.

Rồi tát cho Triệu Hoàng, Triệu Ngọc mỗi người một cái bạt tai.

" Cô gì đây sao lại xông vào nhà tôi và đánh người vô cớ vậy, xông vào nhà người khác khi không cho phép là vi phạm pháp luật đấy, chúng tôi có thể kiện cô. " Triệu Hoàng kìm nén cơn giận cố bày ra dáng vẻ lịch sự mà nói, khác với anh trai mình Triệu Ngọc không nghĩ được vậy, cô ta vô cớ bị ăn tát liền tức giận la lên trừng mắt lên, đưa tay muốn đánh lại Mạnh Đường Nghi.

" Mày dám đánh tao! "

Mạnh Đường Nghi giữ lấy tay cô ta lại tát thêm cô ta hai cái: " Người nên đánh thì bị đánh thôi có gì thắc mắc à? "

" Anh! Mẹ! Coi con nhỏ này kìa hai người để nó đánh con à! "

" Cô là ai mà dám đánh con tôi? "

Đặng Hoa không vui nhìn ba người, Mạnh Đường Nghi cười khinh bỉ, đánh mới mấy cái mà kêu la vậy rồi. So với những gì mà bọn họ đã làm với chị dâu của cô thì quá nhẹ rồi.

" Các người bắt nạt người khác thì được mà không cho người khác đánh các người à? Triệu Hoàng đúng không, trông mặt anh cũng không tới nổi nào mà dám bắt cóc muốn làm nhục chị tôi. Hôm nay các người phải trả lại những gì mà các người đã làm với chị dâu của tôi, nếu không tôi Mạnh Đường Nghi sẽ đập nát căn nhà này! "

" Chị dâu? Cô nói là Dư Lạc Hân? "

" Đúng vậy! "

" Cô là Mạnh nhị tiểu như của nhà họ Mạnh? " Triệu Ngọc lên tiếng hỏi

" Đúng! Bây giờ các người có hai sự lựa chọn, một là ba người tự tát nhau rồi tới bệnh viện xin lỗi chị của tôi, hai là nhà họ Mạnh sẽ phong sát nhà họ Triệu để các người ra đường làm ăn xin, chọn đi! "

Mạnh Đường Nghi chỉ nói vậy thôi, chứ cho dù bọn họ có chọn như thế nào thì Mạnh Dịch Luân cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu. Lần này anh trai của cô thực sự tức giận rồi, dám đụng tới vợ con của anh thì anh không tha thứ được.

Triệu Hoàng vỗ tay, nét mặt trông không chút gì sợ hãi cả, hắn ta bật cười thành tiếng. Hắn đã dự đoán trước rằng nhà họ Mạnh sẽ tìm tới tính sổ nên hắn đã có sự chuẩn bị rồi.

" Hay! Hay! Mạnh tiểu thư cho chúng tôi hai sự lựa chọn nhưng mà chúng tôi chọn sự lựa chọn thứ 3! Ra đây! "

Một đám tầm 10 người đàn ông từ trên trên lầu đi xuống, Lưu Hậu Bắc căng mắt lên thầm nghĩ trong bụng, tên này có chuẩn bị còn thuê giang hồ nữa, bên cậu chỉ có 3 người thì hơi bất lợi à.

Diệp Nghị nhíu mày nắm lấy bàn tay của Đường Nghi rồi nhìn cô, Đường Nghi trong lòng có chút e dè, nhiều tên như vậy không biết ba người bọn cô có xử được hết không nữa.

" Em đừng lo có tôi ở đây, không ai có thể làm gì em đâu. "

Chẳng hiểu sao lúc này Đường Nghi nhìn Diệp Nghị trông đầy cảm giác an toàn vậy nhỉ? Cô hạ tầm mắt xuống bàn tay mình, tay của anh ta to thật cảm giác còn ấm nữa.

" Bây giờ người được đưa ra sự lựa chọn là tôi! Một là đưa 500 tỷ nếu muốn 3 người an toàn ra khỏi đây, hai là nhận lấy bài học máu. "

Triệu Hoàng tự đắc mà ra sự chọn cho bên Mạnh Đường Nghi.

Đám người mặt mày hung tợn đô con tay cầm gậy sắt nhìn ba người Mạnh Đường Nghi, Lưu Hậu Bắc đi sang chỗ Diệp Nghị hỏi nhỏ.

" Anh nhắm cân được mấy tên? "

Diệp Nghị mặt không đổi sắc nhìn đám người rồi đưa bàn hai bàn tay lên.

" Một mình anh xử được hết luôn hả? " Lưu Hậu Bắc ngạc nhiên nhìn Diệp Nghị hỏi, Diệp Nghị chầm chậm cúi người kéo ống quần lên, mấy người bọn họ đều kinh ngạc tròn mắt.

Nhất là Mạnh Đường Nghi, cô không nghĩ anh lại giấu súng ở sau ống quần. Diệp Nghị lôi ra hai cây, quăn một cây sang cho Lưu Hậu Bắc.

" Cậu biết sử dụng nó mà đúng không? "

" Sao anh biết tôi biết chơi súng vậy? "

Diệp Nghị lười nói, tất nhiên là anh thấy Lưu Hậu Bắc đi tập chơi súng trong phòng tập luyện rồi.

Còn về vì sao anh mang súng theo trong người thì chắc do hôm nay anh linh cảm cần phải mang nhỉ?

Diệp Nghị cười nhạt nhìn đám người trước mắt, anh săm soi cây súng yêu quý của mình.

" Các người muốn chơi không? Đúng lúc tôi muốn thử trình độ của mình, tại vì lâu rồi mới chơi lại. "

Triệu Ngọc và Đặng Hoa lúc này đã biết sợ rồi, hai người họ nhìn cách anh săm soi cây súng mà nuốt nước miếng căng thẳng, lùi về phía sau mà trốn tránh.