Hào Quang Ruby

Chương 3: Tôi điên với anh





Một cảm giác ngột ngạt sặc nước truyền qua tri giác của cô, Dư Lạc Hân giật mình mở mắt tỉnh lại, cổ bị Triệu Hoàng nắm chặt nhấn đầu cô vào bồn tắm.

Cô vùng vẫy thoát ra gắng sức dùng chân đá ra làm Triệu Hoàng không kịp tránh ăn ngay lên bụng.

" Khụu....khụu....khuuu...."

Cô thoát khỏi bồn tắm dùng tay vuốt nước trên mặt, thở hổn hễn may thật một chút nữa là tiêu rồi.

" Muốn dìm chết tôi đúng không! Đồ điên! "

Cô lườm hắn, tình thế này Lạc Hân chắc chắn rằng mình đã trùng sinh. Khuôn mặt tên điên Triệu Hoàng với căn phòng địa ngục này cô không nhận ra sao!

Triệu Hoàng bất ngờ cô dám phản kháng hắn, hai tháng qua cô có lần nào dám phản kháng hắn đâu, mặc cho hắn đánh đập giày vò cô như thế nào cô vẫn cứng miệng không chịu cầu xin.

" Em dám mắng tôi? Em nay ăn gan lớn rồi! "

" Con m* anh! anh muốn giết tôi, còn bắt tôi ngậm miệng? "

" Lạc Hân em ăn nói đoàng hoàng! Lời lẽ thô lỗ như thế không đáng là vợ của Triệu Hoàng này "

Lạc Hân khinh bỉ ra mặt, cô liếc xéo hắn thái độ hoàn toàn ghét bỏ, ai muốn làm vợ của hắn lần này được sống lại cô sẽ không mềm yếu ngu ngốc chịu đựng như lúc trước nữa, cô sẽ bắt hắn phải trả giá với những gì mình đã làm.

Bước đầu tiên cô phải tìm cách thoát khỏi đây đã.

Biểu cảm của cô thoắt cái biến hóa trở nên mềm yếu, cô vờ ngất xỉu trước mặt hắn.

Triệu Hoàng lo lắng ôm lấy cô bỏ lên giường rồi gọi bác sĩ tới nhà khám cho cô.

Khi bác sĩ vừa tới Dư Lạc Hân đột ngột mở mắt tỉnh lại, cô thu mình ôm lấy hai đầu gối, ánh mắt sợ sệt nhìn qua nhìn lại.

" Các người các người là ai? Tại sao Hân Hân lại ở đây, ba mẹ của Hân Hân đâu? Aaaaaaaa....các người là người xấu Hân Hân muốn về nhà....muốn về nhà về...về....nhà....haha...ha ha.."

Triệu Hoàng nhìn bác sĩ ra hiệu khám kĩ cho cô, bác sĩ vừa muốn chạm vào người cô Lạc Hân liền đem ông ta đẩy ra bài xích cái chạm của bác sĩ. Cô lắc đầu vẻ mặt biểu cảm hoảng sợ muốn khóc, bộ dáng giống như trẻ con, những lời nói của bác sĩ cô đều không nghe.

Cô đẩy bác sĩ ngã ngửa ra sau, chạy xuống khỏi giường cầm lấy được con dao trong ngăn tủ thủ trước người.

" Người người xấu xấu tránh ra, Hân Hân sợ lắm tránh ra muốn về về nhà. Ba mẹ ơi có người xấu bắt nạt con hu.hu....họ là...người xấu con sợ sợ quá."

Triệu Hoàng dơ hai tay ngăn hành động làm bậy của cô, dịu dàng lên giọng trấn an xoa dịu tâm trạng cô.

Bác sĩ đứng dậy nhìn thấy tình trạng của cô liền cho rằng thần kinh cô không được ổn định, có thể cô gái này bị điên rồi...

" Lạc Hân! Lạc Hân! Em bỏ dao xuống em nghe anh nói em nhớ anh không? Anh là chồng của em đây, là chồng của Hân Hân đây em bỏ dao xuống không ai làm hại em đâu. Không có người xấu ba mẹ đang đợi em đấy! Ngoan, ngoan lại đây với anh..."

Lạc Hân ngoài mặt trông như điên dại nhưng trong lòng muốn nôn ngay lập tức, Triệu Hoàng lời nói thật kinh tởm.Tên bệnh hoạn này muốn dụ dỗ cô ngoan ngoan ở bên cạnh hắn để hắn hành hạ xem như đồ chơi mà giải tỏa ư?

Nằm mơ đi nhé!

Bà đây sẽ điên khùng quậy banh tất cả!

Lạc Hân cười cười nhìn hắn, hắn tưởng cô nghe lọt lời mình nói liền đưa tay muốn cô nắm tay hắn, Lạc Hân giả vờ ngoan ngoãn ngây ngốc lại gần hắn đưa tay mình ra nắm lấy tay hắn.

Trong giây lát khi hai tay còn một chút nữa chạm nhau thì cô đổi ý giật tay mình lại, cầm lấy con dao sắc nhọn tự đâm vào bụng chính mình, cô cố ý đâm thật sâu vào bụng mình.

Hắn và bác sĩ đều kinh hãi, vội xông vào kéo bàn tay đang cố tàn phá cơ thể của chính mình ra.

Lạc Hân giống như không biết đau cô bật cười nụ cười của cô nghe rất điên loạn, bác sĩ bị cô dọa sợ ngã ra, Triệu Hoàng nắm được lưỡi dao khi cô muốn tiếp tục đâm xuống bụng mình.

" Em điên rồi! Lạc Hân em là của tôi, tôi không cho phép em chết! "

Nháy mắt máu từ trong bụng chảy ra ướt cả một mảng áo, cô lắc đầu miệng lẫm bẩm

" Người xấu! Người xấu! Người xấu chảy máu kìa....ha...haha..."

Lạc Hân ngất xỉu, lần này là cô ngất thiệt khi con dao đâm vào bụng cô cảm giác đau đớn nó làm cô rùng mình run rẩy. Nhưng cô vẫn cố cười cười một cách điên loạn vô tri cố tỏ vẻ mình không đau, tới lúc này cô đã không chống đỡ nổi đau quá, máu của cô đang chảy ra cô ngã xuống được hắn ôm vào lòng.

Cô bắt buộc phải làm vậy để hắn đem cô tới bệnh viện như thế cô mới có cơ hội để chạy thoát khỏi địa ngục.

Hắn hốt hoảng ôm cô xuống xe chở vào bệnh viện, nhìn thấy máu cô chảy nhiều như vậy khuôn mặt hắn toàn là sợ hãi. Hắn không muốn như vậy hắn yêu cô hắn không muốn cô bị thương cô là của hắn là vợ của hắn.