Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 908: Phi tiêu




Từng đợt sấm sét vang lên, ngoài khơi sóng đánh vào những tảng đá rất dữ dội, bọt biển không ngừng tung lên trắng xóa! !

Vài chiếc xe con màu đen, nhanh chóng lướt qua mưa gió, cuối cùng thắng gấp ở bến Tân Hải, còi xe cảnh sát hú vang, vô số ánh đèn nhấp nháy theo. Tưởng Thiên Lỗi không đợi Đông Anh mở cửa, tự mình mở cửa xe bước xuống, mặc cho mưa gió táp vào người cũng không thèm để ý đến, chỉ vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Trang và Khả Hinh thế nào rồi?”

Đông Anh nhanh chóng chống cây dù màu đen, đi tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, che mưa cho anh và nói: “Nghe nói đã được cảnh sát cứu lên, giờ đang được cấp cứu ở bên trong, chỉ là không biết cụ thể tình huống thế nào! !”

Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe ra, khẽ nghiến răng, vội vã dọc theo cầu thang dài xoắn hình con ốc, vừa đi xuống dưới, vừa nói; “Qua đó xem!”

Bốn phó tổng Trần Tuấn Nam, Thẩm Quân Dụ lập tức đi theo anh! !

Một chiếc Landrover màu đen, cũng thắng gấp ở trên mặt cầu, Tô Thụy Kỳ nhanh chóng xuống xe và hướng phía cuối bến tàu đi tới, nhìn bầu trời tối đen, sóng biển cuộn trào mãnh liệt, anh đang rất lo lắng về Đường Khả Hinh. Khi biết rõ xuất thân của anh, cảnh sát dễ dàng cho đi qua! !

***

Chiếc thuyền vượt qua những con sóng lớn, đối mặt với gió mưa từ từ tiến vào bờ...

Trang Hạo Nhiên vẫn như cũ nửa quỳ trên mặt thuyền, hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt tái nhợt, đầy nước mắt của Khả Hinh, nhớ tới lá thư lưu lại sáng nay, nước mắt của anh cũng lại rơi xuống, gấp gáp, tức gận nói: “Đứa ngốc! Trên thế giới này, mỗi một ngày có vô số âm mưu hãm hại, có đôi khi thượng đế cũng giả vờ không nghe thấy, không nhìn thấy! Cái chết luôn vây xung quanh cuộc sống của chúng ta, nhưng chúng ta không thể chết khi mọi thứ chưa rõ ràng! Bí mật của Hoàn Cầu rốt cuộc lớn đến thế nào, đáng sợ ra sao, những thế lực trong bóng tối ấy cuối cùng nó lan tới đâu? Tất cả điều này, chúng ta đều chưa biết rõ! ! Chưa chiến đấu mà đã tự hi sinh, như vậy là quá hổ thẹn với cuộc sống của chính mình rồi! !”

Nước mắt của Đường Khả Hinh tràn ra, yếu ớt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, sâu kín, nghẹn ngào nói: “Chẳng phải vì bí mật này mà trước kia anh thiếu chút nữa đã mất mạng sao? Em không muốn anh gặp bất trắc vì bất cứ lý do gì? Hoàn Cầu cần anh...”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, trong lòng cảm thấy đau đớn, hai tay lại ôm chặt khuôn mặt cô gái này, quyết liệt hỏi: “Em có biết điều anh cần nhất là gì không?”

“... ... ...” Nước mắt Đường Khả Hinh lại rơi xuống, im lặng nhìn anh.

“Điều anh cần nhất chính là em! !” Trang Hạo Nhiên mãnh mẽ đón nhận những cơn gió mưa dữ dội, lại vội vàng nhìn cô gái trước mặt nói: “Em để lại ấn tượng khó phai trong anh, là vì em đã làm phiền thế giới của anh, thế giới của anh không dễ dàng bị làm phiền, giống như em nói: Từng cọng cây ngọn cỏ được lòng đất ưu ái như vậy, mỗi khi mùa hè đến, hoa nho nở, rượu nho ở bên trong cũng cuộn trào mãnh liệt, đó là bởi vì quá si mê, anh đối với em cũng vậy vì quá yêu em! Không thể giải thích nổi, chỉ là một lời hứa với một người xa lạ mà em kiên quyết đến như vậy. Trong đêm tối, em đã tiếp nhận rượu đỏ trong tay anh, vì lời hứa này mà đã chịu đựng bao nhiêu cực khổ, rõ ràng cuộc sống của anh và em đều liên quan đến nhau, em nguyện ý vì anh chịu đựng tất cả! Anh cũng nguyện ý vì em tiếp nhận tất cả... Bởi vì loại tiếp nhận này là một điều hạnh phúc...”

Trái tim của Đường Khả Hinh nóng lên, đôi mắt đỏ lên.

Trang Hạo Nhiên lại ôm lấy khuôn mặt của cô, vội vàng nói: “Khả Hinh! ! Anh biết em lựa chọn con đường này, nếu em gặp chuyện không may, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào! Anh không có khả năng tha thứ cho bất cứ người nào, cho dù người đó chính là anh!”

Nước mắt Đường Khả Hinh lại chảy xuống.

Trang Hạo Nhiên nặng nề thở phì phò, lại ôm chặt gương mặt cô hơn, đôi mắt tràn đầy nước mắt, thoáng một chút buồn bã, phẫn nộ nói: “Cảm tạ thượng đế, em còn sống, bằng không anh nhất định lấy máu đám ma quỷ kia! Anh đường đường là tổng giám đốc Hoàn Cầu, mà ngay cả người bên cạnh cũng không bảo vệ được, anh làm thế nào có thể đảm đương cuộc sống của hơn ba trăm vạn cấp dưới đây? Em đã từng nói mạng sống con người có khi nhẹ như lông hồng, hay có lúc nặng như đỉnh núi, anh- Trang Hạo Nhiên làm người chưa bao giờ đứng ở lưng chừng, lại càng không thỏa hiệp với bất cứ điều ác nào cả! Nếu như anh dựa vào chính mình từng bước từng bước leo lên đỉnh núi, tất nhiên sẽ phải tính toán để đối mặt với khó khăn! ! Đứng trên ngàn vạn núi non ở thế giới này đều vẫn là dựa vào hai chân của chúng ta! Nếu như em muốn cả thế giới này đều thuộc về mình thì nhất định phải làm đến nơi đến chốn, một tý cũng không thể bỏ qua! Nếu không sẽ phải gánh chịu tất cả! Anh là tổng giám đốc Hoàn Cầu, chắc chắn sẽ phải gánh vác, một chút cũng không được từ chối! ! Lý tưởng sống của anh, không phải là vung cánh tay hô lên, đáp lại tiếng của núi biển, mà là chính mình phải trải qua tất cả, cho dù là chỉ có một chiếc thuyền nhỏ, cũng phải vượt qua biển lớn!”

Trong lòng Đường Khả Hinh đau xót, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

“Khả Hinh...” Trang Hạo Nhiên nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nặng nề nói: “Anh hứa với em, anh nhất định, nhất định sẽ chính tay giết bọn ma quỷ đáng chết kia, để lấy lại đạo lý cho hơn ba trăm mạng người kia! Cũng nhất định phải tận mắt thấy được bí mật của Hoàn Cầu, rốt cuộc là cái gì mà để cho anh -Trang Hạo Nhiên trả giá tất cả, bao gồm cả tính mạng. Khi đó, chỉ cần em sống tốt, chính là không uổng tình yêu của anh đối với em!”

Cơ thể Đường Khả Hinh run lên, kích động khóc thút thít, nói: “Anh không được gặp chuyện không may! Anh sẽ không xảy ra chuyện, sẽ không ...”

“Em yên tâm!” Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên kiên nghị, trong nháy mắt trở lên lạnh lùng, đôi mắt giống như chim ưng sắc nhọn, nghiến răng nói: “Anh rất muốn biết, kẻ nào mà lại dám động vào thế giới của Trang Hạo Nhiên, động vào người thân yêu của anh, động vào Hoàn Cầu của anh!”

“Trang Hạo Nhiên...” Đường Khả Hinh trong lòng lại một trận kích động dâng trào nhìn về phía anh...

“Đúng! !” Lãnh Mặc Hàn cùng Tô Lạc Hành đang chờ người cũng chậm chạp tiến tới gần, nhìn về phía cô nói: “Hoàn Cầu là của chúng ta ! ! Mỗi người trong chúng ta đều phải có trách nhiệm, vì nó mà trả giá! Cô tin chúng tôi, tất cả nhất định sẽ được giải quyết! !”

Đường Khả Hinh rưng rưng, kích động nhìn về phía bọn họ.

Trang Hạo Nhiên chậm chạp vươn hai tay, khẽ vuốt mái tóc của cô, đau lòng, kích động nói: “Khả Hinh... Cuộc sống của em rất tuyệt vời, ngàn vạn lần đều phải bảo vệ chính mình... Chỉ có như vậy, anh mới có thể đi về phía trước mà không cần lo lắng cho em, chỉ cần em ở bên cạnh anh là đủ rồi... Ngàn vạn đừng làm chuyện điên rồ! Đừng bỏ mặc mình dễ dàng quá! ! Cả đời này, ngoài em ra, anh sẽ không thể chấp nhận được ai nữa rồi!”

Vừa nói hết câu, cũng thấy Đường Khả Hinh đã an toàn, lập tức ý chí ngoan cường của anh có phần buông lỏng, trong nháy mắt cơ thể co quắp lại, khóe miệng trào ra toàn máu, hai tay nắm chặt bả vai của cô, muốn nói gì đó, lại không thể chống đỡ nỗi, hai mắt nhắm lại, ngã xuống thuyền, thân thể mạnh mẽ trong phút chốc nằm xuống đón toàn bộ gió mưa, trời đất như quay cuồng...

“Trang Hạo Nhiên ——————” Đường Khả Hinh đau lòng, quỳ ở trước mặt anh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, khóc rống lên! !

“Lão đại! !” Lãnh Mặc Hàn cùng mọi người nhanh tay đỡ vai của Trang Hạo Nhiên, nhìn thấy thuyền đã cập bờ, lập tức kêu to: “Bác sĩ —————— “

Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ đứng ở trên cầu, nghe thấy tiếng hô hoán, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên ngã ở trên thuyền, vội vàng nhảy xuống thuyền, Tô Thụy Kỳ nhanh chóng đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, ngồi xổm bên cạnh anh, nhắc cổ tay và bắt mạch, sau đó lại quỳ xuống, nghiêng người sát vào ngực anh, hai mắt lóe sáng, lập tức nói: “Có thể là xuất huyết bên trong! ! Mau! ! Đưa đến bệnh viện! ! Không thể trì hoãn được nữa!”

“Hạo Nhiên! !” Tưởng Thiên Lỗi cũng lập tức ngồi xổm người xuống, hai tròng mắt nóng bỏng tay nắm chặt cổ tay của anh, đau lòng kêu to! !

“Mau! !” các bác sĩ cấp cứu nhanh chóng nâng Trang Hạo Nhiên, đặt lên cáng cứu thương! !

Lãnh Mặc Hàn đi ở đằng sau mọi người, dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn mặt biển mênh mông kia, đôi mắt toát lên vẻ dữ tợn, cuối cùng mới tiếp tục đi về phía trước...

Sóng biển vẫn dâng lên mãnh liệt, Uyển Thanh cùng Mỹ Linh ở một chiếc thuyền khác, không ngừng nhìn xuống dưới biển, khẩn trương gọi: “Tìm được chưa a? Tìm được chưa a? Đừng gặp chuyện không may a?”

“Gấp người chết ! !” Mỹ Linh ở trong mưa to gió lớn kêu lên.

Thanh Bình dẫn đám thuộc hạ mặc đồ lặn ở dưới biển, dựa vào chút ánh sáng của chiếc đèn pin, không ngừng lặn xuống, cuối cùng cũng thấy chỗ chiếc xe con rơi, cô lập tức vươn mình bơi tới theo chỉ thị của Lãnh Mặc Hàn, phải tìm bằng được chai rượu đỏ trong xe kia, cô giống như nàng tiên cá định bơi qua đó, đột nhiên lại phát hiện phía trước có một bóng đen đang bơi tới, cô im lặng, cả người đứng yên trong nước, phía trước thấy một con cá mập thong thả bơi tới...

Mười hai người nước người lặn xuống, nhao nhao đứng yên trong nước, không động tĩnh...

Con cá mập kia mở miệng rất lớn, lộ ra hàm răng sắc nhọn, đôi mắt đen sì tàn nhẫn, đầu tiên là bơi một vòng quanh chiếc xe màu đen kia, sau đó từ từ bỏ đi.

Thanh Bình đứng im ở trong nước, chậm chạp thở phào nhẹ nhõm, lại nhẹ nhàng hướng phía trước bơi tới, vừa muốn mở cửa xe, để lấy chai rượu đỏ ra ————

“Phanh ————” một phi tiêu bằng sắt, trong nháy bay vút qua, làm thủng đồ lặn của Thanh Bình, sau đó cắm thẳng vào mặt trước chiếc xe! !

Thanh Bình lập tức quay đầu lại, nhìn thấy phía trước hơn mười người mặc áo lặn màu đen đang bơi tới, một tay cầm súng, một tay lại phóng phi tiêu vào cô.