Hạnh Phúc Thời Mạt Thế

Chương 44: 44: Trở Lại Thôn Đạp Sơn





Lúc sau, Vương Phượng Cầm bị cảnh sát mang đi, về sau không thấy bà ta tới nữa, nhưng ba chồng của chị hai Khúc bắt đầu gọi điện thoại cho ba Khúc, nói lòng vòng nửa ngày mới nói đến chủ đề, nói gì mà mọi người đều là thân thích, có một số việc làm quá mức không tốt.


Đối với Khúc văn cũng không tốt.Ba Khúc nghe xong cũng sinh khí, đây là có ý gì, lấy Khúc văn ra uy hiếp nhà cô sao, vì vậy liền nói:- Cái gì là thân thích? Lúc cần thì thân, không cần sẽ bắt đầu dở trò, cái đó gọi là thân sao?.


Cái gì gọi là qua? Các người có thể tìm mấy tên côn đồ đi nhà con gái tôi cướp bóc, đã nói lên nhà họ Vương các người không tốt.


Khúc văn nhà chúng ta bị mù mới gả tới nhà các người, nhà các người nếu có cái gì thì cứ việc nói thẳng, đừng chậm trễ con gái tôi.


Hừ, nếu không phải con gái tôi thấy Vương Húc cũng không tệ lắm, ông cho rằng chỉ bằng chuyện đó nhà các người làm ra, chúng tôi còn có thể để người lại sao?Ở lúc vương lão nhân cùng Khúc lão nhân đấu võ mồm, thời gian chậm rãi tới lúc xuất phát.Cứ như vậy, vào buổi sáng ngày mùng 1 tháng 8, mặc kệ những người hàng xóm đó nghĩ như thế nào, cũng mặc kệ Lý Ngọc Kiều có kết quả gì, cả nhà Khúc Nghệ cùng bốn lão nhân, ba đứa nhỏ, mênh mông cuồn cuộn xuất phát.Lúc này trên đường không có nhiều thời gian dừng lại, bọn họ vẫn luôn đi trên cao tốc, cho nên, buổi sáng trời còn chưa sáng liền xuất phát, tới buổi tối liền đến thôn Đạp Sơn.Ở trên đường, ba Khúc liền nói, về sau có cơ hội nhất định phải đổi chiếc xe, đi đường dài mà ngồi xe hơi nhỏ quá thì thật chịu tội.



Cả nhà chúng ta ngồi một chiếc xe việt dã hoặc xe thương vụ thì vừa đủ.Cô đưa ra ý kiến phản đối, xe lớn quá tốn dầu, cũng không đủ tiền mua.


Ba Khúc liền phân tích cho cô, xe lớn phí dầu lớn nhưng cũng không thể so với hai chiếc xe này đi.



Cô cẩn thận nghĩ lại, ba Khúc nói cũng đúng, chính là ba Khúc yêu cầu quá cao, còn thương vụ xe việt dã, kia xài hết bao nhiêu tiền a, có tiền dư thừa mua những cái đó, thì cô thích mua nhiều mua vật tư hơn a.


Bất quá chủ ý của ông lại không tồi, chúng ta có thể hạ tiêu chuẩn thấp chút, mua cái Minibus thì sao, hì hì.Tới thôn Đạp Sơn rồi, mọi người đi tới nhà dì nhỏ trước.


Con gái của dì nhỏ, Lữ Phương cũng nghỉ ở nhà, thấy mọi người đã đến thì tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh.Lữ Phương diện mạo cùng tính cách đều rất giống dì nhỏ, điển hình của cô gái vùng Đông Bắc, hiện tại đang học đại học E ở phương nam, mỗi lần nghỉ đông và nghỉ hè mới trở về.



Năm nay cô ấy học năm tư, học phần tương đối ít.


Cô ấy ở phương nam 4 năm, không có nhiễm dối trá, phù hoa của người thành thị, làm người vẫn là rất tốt, làm việc cũng linh hoạt.Cả nhà ở chỗ dì nhỏ ăn một thức ăn phong phú, sau đó trở về nhà mình.


Vốn dĩ dì nhỏ muốn cả nhà đêm nay liền ở nhà bà ấy, nhưng là bọn họ có quá nhiều người, ở nhà dì nhỏ gia thật sự không đủ, cho nên cơm nước xong, cả nhà vẫn là trở về nhà mình.Nhà ở thì dì nhỏ cùng Lữ Phương đã quét tước một lần, cả nhà chỉ cần đem đệm chăn mang đến cùng bức màn treo lên, trong phòng lập tức liền có rất nhiều nhân khí.


Buổi tối ngày đầu tiên liền đối phó qua như vậy.Ngày hôm sau, cả nhà liền bắt đầu bận việc, nhìn xem trong nhà thiếu cái gì, bắt đầu đặt mua.Trong nhà còn không có nồi chén gáo bồn đâu, cô cùng Khương Trí muốn lái xe đi trong huyện mua, mấy đứa nhỏ nghe nói hai người phải đi tới trong huyện mà lúc đến bọn nó có đi ngang qua, để mua đồ vật, thì đều một hai phải đi theo, hai người đành phải mang mấy đứa con chồng này đi.Ở trong huyện, đi tới một cửa hàng ngũ kim, mua toàn đồ dùng phòng bếp, hẹn giao hàng, hai người liền nhẹ tay lợi chân tiếp tục đi dạo trong huyện thành.Bọn nhỏ nhìn cái gì cũng đều thấy mới mẻ, nhìn thấy bán ghế, ba đứa nhỏ cũng muốn mỗi người mua một cái, lớn nhỏ bất đồng, ba cái ghế đặt cùng nhau, tựa như cùng hướng về phía trước thang lầu, một cái so một cái thì cao hơn.Gặp được người bán sọt tre, cũng mua mỗi người một cái.Lương Thần chọn một cái rổ khá lớn, hắn nói sức hắn lớn, lúc lên núi có thể một lần mang rất nhiều đồ vật, cô cũng cảm thấy lớn như vậy rất thực dụng, cũng mua mấy cái.Vương Thiến là con gái, chọn một cái giỏ tre tinh xảo màu phấn trắng có nắp đậy, nói là lên núi có thể dùng để hái nấm, cũng có thể là giỏ mang cơm dã ngoại, cô cũng cảm thấy rất tinh xảo, thực đáng yêu, liền đi theo mua mấy cái.Con trai cô chọn một cái giỏ tre đeo hai vai nhỏ, hắn nói mình sức nhỏ, cô cảm thấy rất đặc biệt, trong không gian của cô còn chưa có loại giỏ tre này đâu, liền lại mua mấy cái.Khương Trí nói cô, sao giống như trẻ con, nhìn đến cái gì tốt là đều muốn.



Cô liền nói, là anh quá già rồi, không hiểu được thế nào là phụ nữ đẹp, tính trẻ con.Trong chợ, cô nhìn đến có bán gà con, mấy đứa nhỏ liền đi không nổi.



Ngồi xổm trước sọt tre lớn đựng gà con, nhìn thấy rất nhiều gà con lông xù xù bên trong, đủ màu sắc có đen, vàng, trắng…… Chúng nó ở trong sọt kêu chíp chíp, đặc biệt đáng yêu.Hàm Hàm quay đầu lại nhìn Khúc Nghệ, hỏi:- Mẹ, con có thể mua mấy con về nuôi sao?Lương Thần cùng Vương Thiến cũng quay đầu, dùng ánh mắt khát vọng nhìn cô, cô cảm thấy nếu cô không đáp ứng, có lẽ cô liền trở thành mẹ kế của cô bé lọ lem, không có biện pháp cự tuyệt, cô chỉ có thể gật đầu.Bọn nhỏ nhìn cô gật đầu, hoan hô một tiếng liền quay người lại bắt đầu chọn lựa.


Nhìn xem cái này đáng yêu, nhìn xem cái kia đáng thương, chỉ cần cầm lên liền không bỏ xuống được.


Cuối cùng hai người liền quyết định mua hết nguyên ổ.


Chừng hơn 20 con.Cô thấy lão nhân bán gà con sắp cho bọn nhỏ xem vịt con, liền chạy nhanh trả tiền xong liền kéo bọn nhỏ lui lại.Ban đầu bọn nhỏ còn không muốn đi, cô chỉ có thể dỗ bọn họ nói muốn đi mua đồ đừng thức ăn cho đám gà con, bọn nhỏ mới không tình nguyện đi cùng cô.


Khúc Nghệ trộm lau mồ hôi một chút, này nếu tiếp tục nữa, bọn nhỏ là có thể muốn cô mua hết những động vật nhỏ của lão nhân kia hay không a.Cuối cùng lúc mấy người trở về, còn mua rất nhiều đồ vô dụng.Mỗi đứa nhỏ đều cầm đồ mà mình mới mua đi tìm bà ngoại, bà nội khoe khoang.


Hai người lão nhân nhìn thấy mấy thứ này cũng thực tâm động, đều oán trách hai người không mua nhiều thêm mấy cái, hai người cũng muốn.



Này đều là lão ngoan đồng a.Bọn nhỏ về nhà xong, liền đem đám gà con ta ngoài nhà mới, Khúc Nghệ cùng trương trí ở trong sân làm việc linh tinh.


Lại lấy ra cái đĩa gỗ mới, một cái thả một ít gạo kê bên trong, một cái thả chút rau cải trắng, lại cầm cái chén, để một ít nước.Chuẩn bị sẵn sàng xong, liền ngồi xổm thành một loạt, đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm gà con.Khả năng là mấy con gà con có chút không thích ứng hoàn cảnh nhà mới, cũng có thể là mấy con gà con này bị mấy ánh mắt của đứa nhỏ dọa rồi, chúng nó đều trốn vào trong một góc, con nọ nhìn con kia, không con nào dám đi về phía trước ăn.Bọn nhỏ thấy gà con đều trốn ở góc run bần bật, liền lo lắng, hỏi Khúc Nghệ, bọn chúng nên làm cái gì bây giờ.Cô làm sao mà biết a, cô cũng chưa từng nuôi gà.Nhìn xem, thế nào cũng phải mua nhiều như vậy, giờ phải nuôi như thế nào a.


Cuối cùng cô cũng không có biện pháp, liền bắt một con gà mái già từ trong không gian ra làm mẹ cho chúng nó.Còn đừng nói, phương pháp này có thể là dùng đúng rồi.


Gà con vừa thấy đến gà mái già liền bắt đầu vây quanh nó, mà con gà mái già này cũng phi thường có đạo đức nghiệp vụ, mang theo đám gà con đi bộ quanh sân viện, tìm thức ăn, tìm nước uống.


Liền một hồi công phu, những con gà con đó liền mở rộng hoạt động ở trong sân, cũng ở trong sân bày ra một đống “Địa lôi”.Cô hạ mệnh lệnh cho bọn nhóc, nếu muốn nuôi gà, thì phải thu thập sạch sẽ “Địa lôi” .Cuối cùng, bọn nhỏ quyết định áp dụng chế độ trực nhật, mỗi tuần mỗi người phụ trách chiếu cố đám gà con này hai ngày, Lương Thần lớn nhất, chủ động nói có thể làm ba ngày.


Cứ như vậy đám gà con chính thức an cư lạc nghiệp ở nhà cô, chúng nó mang đến vô vàn lạc thú trong cuộc sống cho bọn nhỏ..