Nghị Minh quyết định đi xe buýt đến cửa hàng kinh doanh, một chi nhánh của công ty mới khai trương ở tỉnh L. Muốn thử xem, trải nghiệm bằng đi xe buýt có mang lại chút kiến thức thực tế nào cho công việc kinh doanh của mình hay không? Hơn nữa, anh tự xem đây như chuyến đi "vi hành" mà thôi. Nếu anh giao cho Nghị Hằng, có lẽ nó sẽ kéo cả đám xe đua phân khối lớn của nó đi diễn tập. Là anh trai, dù có không muốn đến đâu, anh vẫn phải làm gương cho em.
Khi ba anh qua đời một thời gian, hai anh em vẫn vui vẻ mà sống, tự do theo đuổi ước mơ của mỗi người, chưa bị mẹ bắt ép đến công ty. Nhưng bây giờ, mẹ anh bỗng nhiên giao toàn bộ quyền kinh doanh cho hai anh em, khi mà cả hai vẫn còn đang là sinh viên. Nghị Hằng thì khỏi nói, nó ham thích xe đua, tính tình còn bồng bột lại rất thích kéo bè kéo phái quậy phá. Anh không thể nào yên tâm để em mình tham gia vào. Nhưng ngặt một nỗi, anh không thích làm kinh tế, càng không thích kinh doanh. Anh thích chơi thể thao, và chuyên ngành anh học cũng là hướng về một huấn luyện viên thể dục thể thao. Anh cảm thấy việc mẹ anh lại giao công ty cho hai anh em giống như "giao trứng cho ác". Anh nghi ngờ khả năng điều hành của mình, cũng như không thể tin tưởng vào năng lực của Nghị Hằng.
Anh biết, ba anh mất, mẹ rất đau khổ, tưởng như ngã quỵ. Nhưng công ty là ước mơ, là khát vọng của ba anh khi ông còn trẻ, cho nên, mẹ anh, bà đã hết sức cố gắng. Chưa kịp nguôi ngoai việc chồng bát ngờ xảy ra tai nạn rồi qua đời, bà phải nén nỗi bi thương, một thân một mình nuôi hai con, lao vào làm việc để nhằm xây dựng và phát triển công ty. Không một lời than vãn, không một ngày nghỉ ngơi cho riêng mình. Một mình bà điều hành công ty bao năm nay đã là một kì tích. Hai anh em Nghị Minh, Nghị Hằng cũng đã trưởng thành, có suy nghĩ và quyết định độc lập. Có lẽ đã đến lúc, hai anh em của anh phải để cho mẹ có thời gian riêng tư. Bà muốn đi du lịch, đi đến những nơi mà trước đây, ông và bà đã muốn đi nhưng chưa có cơ hội. Bà đi, xem như là thực hiện giúp ông, giúp chính mình, hoàn thành ước mơ trong sự nuối tiếc muộn màng. Là con, anh cũng nên thấu hiểu mẹ mình.
Nghị Minh ngồi mơ màng nhìn ra cửa sổ xe buýt, bỗng có tiếng gọi trong trẻo vang lên bên tai. Anh ngước mắt liền bắt gặp ánh mắt của một cô gái đang nhìn mình:
- Anh làm rơi cái này?
- À..
Cô gái chìa tay đưa cho anh chiếc ví. Anh cầm lấy, mở ra, quả đúng là của anh, bên trong còn có thẻ sinh viên có ảnh của anh. Anh mỉm cười nhìn cô:
- Cảm ơn, cô nhặt được ở đâu thế?
- À, tôi thấy anh đánh rơi lúc ở quầy bán vé. Tôi đã gọi anh nhiều lần nhưng anh không nghe thấy. Hơn nữa, đông người quá, tôi chỉ kịp vội vàng nhặt lên vì sợ người khác lượm mất.
- À, vâng, rất cảm ơn cô.
Cô gái cười cười rồi quay đi. Một lát sau anh bỗng thấy cô gái bước lên xe với tấm vé. Cô gái cũng đi xe này. Cô gái nhìn nhìn xuống phía sau xe, nhíu mày, xe khá đông người. Còn có thêm mấy người nữa phía sau cô. Nghị Minh vội vẫy vẫy tay gọi cô. Anh chỉ vào chỗ trống phía trong cùng hàng ghế với anh:
- Ở đây này.
Cô gái thấy anh có chút ngại ngùng nhưng cũng đi lại, gật đầu:
- Tôi tưởng anh còn đang đợi người.
- Không, tôi đi một mình. À, cô muốn ngồi phía cửa sổ hay trong này?
- À, gần cửa sổ đi. Nhưng mà..
Cô gái nhìn anh rồi ngập ngừng. Anh ngẩng đầu:
- Sao thế?
- À, tôi.. say xe.. có lẽ sẽ phải nôn ra đấy.. nếu anh ngại.. tôi ngồi chỗ khác cũng được.
Cô rụt rè nói, hai tay còn níu chặt lấy túi xách đang đeo trên người. Anh cười vui vẻ:
- Không sao, tôi không ngại. Cô cứ ngồi đi, xem như tôi trả ơn cô đã nhặt giúp ví tôi thôi mà.
- Ừm..
Cô gái bước vào trong ngồi xuống. Một lát sau xe cũng bắt đầu lăn bánh. Nghị Minh cất tiếng hỏi:
- Cô vẫn là sinh viên?
- Dạ phải.
Cô gái lấy trong túi xách của mình cái khẩu trang y tế rồi nhanh chóng đeo lên. Gương mặt cô chỉ còn thấy đôi mắt. Bất chợt đôi mắt đó nhìn thẳng vào Nghị Minh, anh thấy thất thần trong giây lát. Cô gái trông rất bình thường, không có gì xinh đẹp, cuốn hút cả. Thế nhưng, khi đôi mắt cô lúng liếng nhìn anh, anh bỗng rung động. Đôi mắt đẹp thật, to tròn và đen lay láy. Cô chỉ nhìn thôi, mà anh cũng cảm thấy đôi mắt đang nói chuyện, vô cùng sống động.
Thế là chuyến xe không còn buồn tẻ. Hai người trò chuyện cũng rất ăn ý. Thỉnh thoảng chỉ là một câu hỏi nhưng không gian xung quanh trở nên thân thiết. Chiếc xe chạy được hơn 30 phút, rồi dừng lại ở một bến đỗ, vài người bán hàng cũng leo lên xe, tiếng chào hàng thêm rộn rã. Cô gái lướt nhìn Nghị Minh rồi nhìn người bán hàng đang đi tới. Anh liền xoay sang hỏi:
- Cô muốn mua cái đó?
- Ừm.. anh có thể..
Cô gái chưa nói hết câu, Nghị Minh đã đứng dậy:
- Cứ ngồi đó đi, để tôi lấy giúp cho.
- Ừm.. cảm ơn anh.
Cô gái kéo kéo áo khoác. Trán cô tươm mồ hôi, cô đã đeo thêm một cái khẩu trang nữa, nhưng mùi hăng của máy lạnh, của xăng xe, đặc trưng của xe buýt cứ xộc vào mũi. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô, cô bụm miệng, cố gắng nén đi cảm giác muốn nôn ra ngoài. Nghị Minh quay trở lại, thấy cô cúi đầu với vẻ khó chịu, anh đưa hộp giấy cho cô:
- Cái này là dầu quýt, có thể làm bớt say xe. Cô thử xem.
Đôi mắt trong suốt lại ngẩng lên nhìn anh với vẻ ngạc nhiên. Nghị Minh không biết, lúc đó bất giác anh đã mỉm cười rất dịu dàng nhìn cô gái đang ngồi bên cửa sổ. Anh không đưa ngay cho cô, mà tiện tay xé hộp, mở nắp chai rồi đưa sang. Anh im lặng nhìn cô, chờ đợi. Cô gái đưa tay nhận lấy rồi kéo khẩu trang xuống. Hương quýt tràn vào trong mũi, rồi xuống cổ họng, cô cảm thấy dễ chịu hơn chút. Cũng không dám mở miệng sợ cái thứ đang ngấp nghé đó trào ra, cô gật gật tỏ vẻ biết ơn anh. Nghị Minh lắc đầu rồi xoay người ngồi xuống. Tiếng rao cũng bớt đi, xe bắt đầu lăn bánh. Cô gái bên cạnh cũng lặng lẽ dựa đầu vào cửa sổ xe chợp mắt. Cô thấy hơi mệt nên muốn nghỉ một chút, ai ngờ ngủ quên thật.
Nghị Minh cũng lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, lúc lúc lại liếc sang, tìm kiếm đôi mắt kia. Anh có chút mong chờ nhìn thấy ánh mắt một lần nữa. Nghị Minh cười mình, chỉ mới gặp một chốc lát thôi.. Cũng chỉ là cảm giác say nắng. Anh không nghĩ nữa, nhắm mắt chờ đến bến đỗ.
Nghị Minh không biết, sau lần đó, anh cảm thấy tức giận và tiếc nuối vô cùng. Anh chỉ kịp biết tên cô gái, ngoài ra không còn biết thêm gì nữa. Anh nghĩ rằng, có lẽ anh ít quan tâm đến người khác giới, nên lúc bấy giờ thấy mới mẻ. Nhưng không ngờ, khi anh xuống xe, đôi mắt đó lại mở ra lần nữa, vừa mơ màng, vừa ngơ ngác nhìn theo anh. Anh thấy tim mình có chút xuyến xao. Nhưng xe đã chạy đi. Có phải anh đã bỏ lỡ điều gì?
Nghị Minh đã nghĩ đúng. Anh đã bỏ lỡ cơ hội đến với hạnh phúc sớm hơn. Đôi mắt đó, ánh nhìn đó sẽ theo anh suốt mấy năm sau này. Khi mà cuộc sống riêng tư của anh không hề suông sẻ, đôi mắt xinh đẹp u buồn kia càng ám ảnh anh, khiến anh không thể nào quên được. Chuyến xe buýt năm đó.
Điều anh từng nghĩ, trở thành hiện thực. Cái đáng ra phải giữ lấy thì anh lại buông xuôi. Cái cần suy nghĩ chín chắn thì anh lại vội vã. Như chính cuộc hôn nhân của anh. Và khi anh gặp lại người con gái có cái tên "Thương nhớ" kia thì đã là sáu năm sau trôi qua. Cô đã có gia đình riêng và có con trai, và anh cũng là người đã lập gia đình. Duy nhất một điều, dù có nhiều thay đổi, có nhiều khác lạ, nhưng hai người họ vẫn giống nhau, cả hai đều không hạnh phúc với lựa chọn của mình.
Cô gái ấy có cảm giác gì anh không rõ. Nhưng chính anh, anh thấy buồn cho chính mình. Hối tiếc cũng không quay trở lại được nữa. Nghị Minh càng cảm thấy đau đớn hơn. Nhiều khi anh tự chất vấn mình. Ngay lúc đó, mặc kệ tất cả, trò chuyện thêm một chút, hỏi han thêm một chút, thì.. Có phải chỉ một câu nói, một lời hẹn, nếu anh thốt ra năm đó, bây giờ cả hai người sẽ không phải chịu tổn thương với bi kịch hiện tại? Anh không dám chắc chắn điều này, tuy nhiên, sẽ có thay đổi theo hướng tốt hơn. Ít ra là, anh và cô sẽ có thêm cơ hội gần nhau, hiểu nhau. Và biết đâu, hôm nay sẽ không xảy ra..
Ông hoàng thơ tình Xuân Diệu từng trăn trở: Có khi nào trên đường đời tấp nập/ Ta vô tình đã đi lướt qua nhau/ Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất/ Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu.
Tâm trạng của Nghị Minh hiện tại là như thế. Khi anh vô tình đi ngang qua một cửa hàng hoa mang tên "Thương nhớ". Cửa hàng hoa Păn xê. Cô gái với đôi mắt u buồn năm nào, lại hiện ra trong trí nhớ của anh.
Là vô tình, là duyên phận? Vì sao lại muộn màng đến vậy?